Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1012: Lãng tử trở về (Thượng)




Giờ phút này, tâm tình Sở Mộ hết sức phức tạp.

Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, kéo dài một hơi, thở ra một ngụm trọc khí,tâm của Sở Mộ mới dần dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt cũng khôi phục vẻ bình thản.

Từ trên trời giáng xuống, đáp xuống bên ngoài Khai Dương Thành, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn vào. Chỉ là cách xa nhau nhiều năm, cũng không có bao nhiêu người nhận ra được Sở Mộ.

- So với trước đây còn phồn hoa hơn.

Chậm rãi bước đi vào trong Khai Dương Thành. Sở Mộ dò xét bốn phía, người đến người đi, người lưu lượng so với trong trí nhớ trước đây của hắn nhiều hơn gấp bội.

Chuyện này khiến cho Khai Dương Thành vốn không lớn, lúc này có chút chen chúc.

Đặc biệt là Sở gia mở tiệc chiêu đãi nửa tháng vừa mới chấm dứt. Rất nhiều người từ nơi khác tới còn chưa rời khỏi Khai Dương Thành, khiến cho người trong Khai Dương Thành vẫn còn có rất nhiều... Trên đường phố cơ hồ là cảnh tượng chen lấn, lách nhau mà đi, như là phố xá sầm uất vậy.

Đi vào trong đám người, thân thể Sở Mộ vô cùng linh hoạt, giống như cá bơi trong nước vậy, không gặp chút trở ngại nào. Dòng người liên miên, không dứt, giống như một dòng nước mạnh chảy nhưng vẫn không cách nào ảnh hưởng tới Sở Mộ mảy may.

Phủ đệ của Sở gia ở ngay trong Khai Dương Thành. Lúc này Sở Mộ cũng không nóng lòng trở về mà chậm rãi dạo bước bên trong đám người. Nhìn cảnh cò kè mặc cả bên đường, cảm nhận phần náo nhiệt, sôi động trong cuộc sống của người bình thường.

Sở Mộ giống như là một người từ bên ngoài đến, tiến vào bên trong. Không ngừng đi về phía trước, khí tức trên người càng ngày càng bình thản, dần dần dung nhập vào trong đám người, phảng phất như trở thành một phần tử Khai Dương Thành vậy.

Trong lúc bất tri bất giác, Sở Mộ đã đi tới khu vực phủ đệ của Sở gia.

Khác với cảnh tượng chật như nêm cối trên đường, lấy phủ đệ Sở gia làm trung tâm. Trong phương viện ngàn trượng cơ hồ không có lấy một bóng người.

Đây cũng không phải Sở gia phô trương. Mà là mọi người xuất phát từ sự tôn kính trong lòng, mới để cho Sở gia một mảnh lãnh địa yên tĩnh như vậy.

Phủ đệ của Sở gia hiển nhiên đã xây dựng qua thêm. So với trước đây còn lớn hơn gấp hai ba lần có dư. Sở Mộ chậm rãi dạo bước, chân đi về phía cửa lớn phủ đệ Sở gia. Chỗ cửa lớn có mấy Kiếm giả tuổi chừng hai tới ba mươi, đứng canh gác hai bên trái phải. Thân thể thẳng tắp như kiếm, một thân khí tức cô đọng, ánh mắt lợi hại, không giận mà uy, khiến cho Sở Mộ biết rõ, hai người bọn họ đều có tu vi Hóa Khí Cảnh nhập môn.

- Xem ra những năm này, Sở gia so với trước đây còn mạnh hơn rất nhiều.

Sở Mộ thầm nghĩ, trong lòng có chút mừng rỡ, bởi vì Sở gia là gia tộc hắn xuất thân, gia tộc cường đại là một chuyện tốt.

Sở gia trước đây chỉ có một Kiếm giả Hóa Khí cảnh là Sở Đương Hùng. Hiện tại, ngay cả kiếm vệ thủ vệ cũng có được tu vi Hóa Khí Cảnh nhập môn. Như vậy đủ để nói rõ, ở trong, Sở gia đã xuất hiện những Kiếm giả Hóa Khí cảnh khác.

- Nơi này là phủ đệ của Sở gia, xin hỏi các hạ có gì chỉ giáo?

Một trong hai kiếm vệ bước ra phía trước một bước rồi hạ kiếm lễ, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, hỏi Sở Mộ.

- Ta là Sở Mộ.

Sở Mộ hơi gật gật đầu rồi nói.

- Sở...

Hai kiếm vệ kia khẽ giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Lúc nhìn về phía Sở Mộ, vẻ mặt bọn hắn đại biến, có kích động từ tận đáy lòng lan tràn ra.

Đúng vậy, người trước mắt này là Sở Mộ, chính là Sở Mộ khiến cho Sở gia nhận được vinh quang vô hạn. Tuy rằng cách xa nhiều năm,dung mạo của đối phương so với trước đây cũng không có biến hóa quá lớn.

Chỉ là bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc Sở Mộ sẽ trở về. Cho nên cũng không bao giờ chuẩn bị cho tràng cảnh hiện tại. Hôm nay nghe thấy Sở Mộ tự báo tên họ. Lại nhìn kỹ tướng mạo của Sở Mộ, thân thể bọn hắn bởi vì kích động mà run rẩy không thôi.

- Thiếu gia, mời vào.

Hai kiếm vệ tranh thủ mở cửa ra, toàn thân run rẩy không ngớt, ngay cả thanh âm cũng đang run rẩy.

Ngay sau đó, bọn hắn giương giọng bật hơi rống to với người bên trong:

- Thiếu gia trở về, Sở Mộ thiếu gia trở về..

Thanh âm kia ẩn chứa kiếm khí, phảng phất sấm sét gào thét, cuồn cuộn chấn động cả phủ đệ của Sở gia.

Trong tích tắc, cả phủ đệ Sở gia lâm vào yên lặng tới mức quỷ dị. Bởi vì này tin tức quá mức kinh hãi, khiến cho mọi người trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.

Một tức, hai tức, ba tức...

Sau khi tiếng rống to vang lên. Ngay sau đó, từng tiếng xé gió, từng đạo thân ảnh từ trong đình đài lầu các phóng ra. Liên tục phóng tới đại sảnh của Sở gia.

Lúc này Sở Mộ đang đi vào trong phủ đệ Sở gia, đang tiến vào nội viện trong Sở gia.

Tiền viện của Sở gia so với trước đó còn lớn hơn gấp hai ba lần.

Bước chân Sở Mộ dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy, bên ngoài đại sảnh của Sở gia có rất nhiều người đứng. Hai mắt kích động, có người thì tràn ngập hiếu kỳ và kính ngưỡng. Từ mặt nào đó có thể nói, những người này đều là thân nhân của hắn.

Ánh mắt Sở Mộ đảo qua, rơi vào trên mặt một đôi phu thê trong đó, tâm tình vốn đã bình tĩnh không khỏi rung động. Một lần nữa lại kích động, chỉ là hắn lại vô thức khống chế được, không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Có lẽ hắn không muốn bị người ta nhìn thấy bộ dáng mất đi tỉnh táo của mình.

- Mộ nhi..

Phụ nhân kia hai mắt rưng rưng, ngữ khí kích động run rẩy, đi từng bước từ trong đám người ra, bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sở Mộ. Ánh mắt kia khiến cho trong lòng Sở Mộ cảm thấy chua xót.

Nam tử trung niên cũng đi tới, không nói gì, bàn tay liên tục vỗ vào bả vãi Sở Mộ, bàn tay như nặng gàn cân, chỉ liếc nhìn Sở Mộ, không nói lời nào.

Sở Thiên cũng bước tới, đứng ở bên cạnh Sở Mộ, tay đặt xuống một bên bả vai khác của Sở Mộ, trên mặt là nụ cười vui vẻ phát ra từ tận nội tâm.

Trong đám người, Sở Đương Hùng tuổi chừng thất tuần, còn có tất cả ruột thịt Sở gia... Tất cả mọi người không nhúc nhích, không có ai đí ra quấy rầy bọn họ. Mà chỉ đứng nhìn, bởi vì bốn người bọn họ là người một nhà, là một gia đình nhỏ trong Sở gia.

Sau một lát, Sở Hành Vân thu liễm kích động trước, bời vì hắn biết rõ. Tuy rằng Sở Mộ là con của hắn, nhưng còn Sở gia sau lưng, là vinh quang của Sở gia. Lúc này có rất nhiều người đang đợi Sở Mộ.

- Tốt, tốt, tốt.

Sở Đương Hùng vỗ mạnh vào vai Sở Mộ, vô cùng yên lòng. Thanh âm kia vang vọng, giống như mãnh hổ rít gào, hai mắt bắn ra tinh mang lập lòe. Hiện tại Sở Mộ mới biết, tu vi của Sở Đương Hùng đã là Khí Hải cảnh tiểu thành.