Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1001: Sở Mộ nghịch tập (Thượng)




Nghĩ tới điểm này, Sở Mộ không chỉ không có cảm thấy uể oải, mà ngược lại còn có chiến ý sinh sôi trong lòng. Giống như là hạt giống rơi xuống, muốn mọc rễ nảy mầm trên đất.

Thứ nhất.

Đạt được vị trí thứ nhất tuy rằng khiến cho người ta mừng rỡ. Nhưng mà sau khi đạt được vị trí này thường thường sẽ mất đi mục tiêu, cần lại một lần nữa xác định lại mục tiêu. Hôm nay Sở Mộ biết rõ mình không có cách nào đạt được vị trí thứ nhất. Bởi vì trên hắn chí ít có năm Kiếm Tôn cường đại hơn hắn. Trong thời gian ngắn chỉ cần mình làm được như bọn hắn là được. về sau bọn hắn thế là đó là chuyện sau đó, không cần suy nghĩ vào lúc này.

- Bất quá trước đó cũng phải chiến một trận với Kiếm Tôn thập cường, như vậy mới có thể để ta biết rõ, hiện tại chênh lệch giữa ta với bọn họ rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Sở Mộ nắm chặt tay, âm thầm nói, vẻ mặt kiên định. Hắn chỉ hi vọng chiến đấu kế tiếp hắn có thể gặp được một trong Kiếm Tôn thập cường. CHo dù là dừng bước ở vòng thứ ba cũng chỉ là râu ria.

Chỉ là nguyện vọng này của Sở Mộ rất nhanh đã thất bại.

Vòng thứ ba tổng cộng là hai ngàn năm trăm Kiếm Tôn chiến đấu. Lúc tới phiên Sở Mộ chiến đấu, đối thủ của hắn cũng là một Kiếm Tôn đỉnh tiêm. SO với Đào PHương, thực lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm này yếu hơn. Lại càng không xảo hợp là Kiếm Tôn đỉnh tiêm này lại hiểu chiến đấu cận thân, gặp phải Sở Mộ, bị thua là điều tất nhiên.

Chiến đấu vòng thứ tư chỉ có một ngàn hai trăm năm mươi Kiếm Tôn tham dự.

Trên cơ bản, Kiếm Tôn có thể đi tới vòng này thực lực rất là cường đại, đã không còn bất kỳ một Kiếm Tôn cao cấp nào. Ít nhất đều có thực lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm. Xuất hiện tình huống đối thủ thực lực ngang nhau càng lúc càng nhiều, chiến đấu ngày càng kịch liệt, đặc sắc tuyệt luân.

Kiếm Tôn thập cường ra tay, vẫn như cũ là một chiêu có thể giải quyết đối thủ. Mặc kệ đối thủ là Kiếm Tôn đỉnh tiêm hay là Kiếm Tôn cực hạn cũng không thể đỡ. Đều không thể khiến cho bọn hắn xuất ra thực lực chân chính được.

Trận thứ ba trăm năm mươi tám, Sở Mộ lại một lần nữa xuất hiện trên Vạn Chiến Thai.

- Ta nói rồi, kiếm của ta gửi ở chỗ ngươi trước, tính mạng của ngươi và kiếm của ta, ta sẽ lấy lại.

Hai mắt đối thủ của Sở Mộ lạnh lẽo, chính là vị Kiếm Tôn trên đường tham dự Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội tập kích Sở Mộ, ý đồ muốn cướng lấy Bá Vương của Sở Mộ:

- Lúc này ta sẽ thu cái mạng của ngươi trước

Vừa mới nói xong, dường như không cho Sở Mộ có cơ hội nói chuyện, rút kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm quang chia thành mấy trăm đạo, phảng phất như mưa phùn đánh tới. Bốn phương tám hướng, không chỗ nào không có, dường như muốn ngăn chặn khả năng Sở Mộ né tránh vậy.

Nhưng mà Sở Mộ lại hóa khả năng không có thể thành có thể, thân thể phiêu hốt, giống như quỷ mị xuyên qua kiếm quang như mưa phùn dày đặc kia, nhanh chóng tới gần đối phương.

Ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng Kiếm Tôn kia nở nụ cười lạnh, một kiếm đã tích súc đủ lực lượng lại một lần nữa chém ra. Tiếng ào ào vang lên, giốgn như một dòng sông đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, vắt ngang cả Vạn Chiến Thai. Một đạo kiếm quang vô cùng tinh diệu, lại giống như mưa sao, bổ sung cho một kiếm trước đó, cả hai hợp lại thành một, đem uy lực tăng lên gấp mấy lần.

Đồng tử Sở Mộ kịch liệt co rút lại, một vòng tinh mang ngưng tụ trong đó. Hàn mang sáng chói quét qua, nhìn chằm chằm vào một điểm trong dòng sông kia, Bát Diện Thiên Hoang kiếm rời khỏi vỏ, đâm ra mọt kiếm. Một thân lực lượng và kiếm nguyên, kiếm ý rót vào trong kiếm, lực tập trung vào mũi kiếm, cô đọng vào một điểm, điểm vào một điểm bên trong dòng sông kia.

Điểm sát.

Dường như có tiếng răng rắc vang lên, một điểm trong dòng sông kia bị Sở Mộ đánh nát, thân thể Sở Mộ phảng phất như u linh, xuyên thẳng tới. Nhanh chóng phóng tới trước mặt Kiếm Tôn kia.

Đối phương hiển nhiên không ngờ Sở Mộ lại dùng loại phương thức này đánh bại một kiếm của hắn. Trong lúc hắn đang định phản ứng thì đã chậm một nhịp, kiếm của Sở Mộ vô thanh vô tức xuất hiện trước mắt hắn. Đồng thời cổ hắn lúc này truyền ra cảm giác đau đớn như bị xé rách.

Một kiếm xuyên cổ.

- Quá tinh xảo.

Kiếm thuật của Sở Mộ lại một lần nữa khiến cho người ta sợ hãi thán phục.

Vòng chiến đấu thứ năm tổng cộng có sáu trăm hai mươi lăm Kiếm Tôn tham dự, thực lực của sáu trăm hai mươi lăm Kiếm Tôn này cơ bản đều có tiêu chuẩn Kiếm Tôn đỉnh tiêm. Chỉ là trong đó lại có mấy người khiến cho người ta có cảm giác nhìn không thấu.

Ví dụ như Sở Mộ là một người trong số đó. Đến nay còn chưa ai có thể nắm bắt rõ ràng thực lực của hắn rốt cuộc là như thế nào.

Mặt khác còn có một Kiếm Tôn ba mươi mấy tuổi gọi là Đông Mục Dã và một Kiếm Tôn chừng bốn mươi tuổi gọi là Ngô Bình.

Chiến đấu trong vòng thứ năm tổng cộng có ba trăm mười hai trận, trong đó có một luân không, không thể không nói Sở Mộ rất may mắn. Bởi vì hắn luân không, tiến luôn vào vòng sáu.

Vòng thứ sáu, ba trăm mười ba Kiếm Tôn, trừ Sở Mộ ra, những Kiếm Tôn khác đều có thực lực Kiếm Tôn cực hạn.

Mặc dù nói chiến đấu trong vòng thứ sáu tổng cộng có một trăm năm mươi sáu trận, lại có một Kiếm Tôn may mắn luân không tấn chức, nhưng mà vận may không có khả năng luôn rơi vào trên đầu Sở Mộ.

Trận chiến thứ ba mươi sáu, Sở Mộ xuất hiện trên Vạn Chiến thai, đối thủ của hắn là một nữ Kiếm Tôn cực hạn, danh xưng là Tuyệt Băng.

Tuyệt Băng Kiếm Tôn này khí tức quanh thân lạnh lẽo vô cùng, không khí kia cũng bị khí tức lạnh lẽo làm ảnh hưởng, dẫn tới đông lại, tạo thành vô số mảnh vụn.

Tuyệt Băng kiếm tôn đúng như danh xưng của nàng, vẻ mặt lạnh như băng, phảng phất như trên đời này không có gì có thể khiến cho nàng động dung vậy.

Sở Mộ đã nhìn mấy trận chiến crua nàng, đã biết rõ thứ nàng lĩnh ngộ là Băng Chi áo nghĩa biến dị: Đóng băng áo nghĩa. Hơn nữa nữ nhân này dường như chỉ lĩnh ngộ đóng băng áo nghĩa mà thôi. Có lẽ là bởi vì chỉ lĩnh ngộ một loại áo nghĩa, không ngừng nghiên cứu tinh thâm, trên phương diện nắm giữ áo nghĩa đã đạt tới cực hạn.

Đây là một đối thủ rất đáng sợ.

Tuyệt Băng Kiếm Tôn không có nói câu nào mà rút kiếm. Từng đạo hàn băng giống như mưa to đánh ra, phô thiên cái địa, rậm rạp, chằng chịt bao phủ cả nửa Vạn Chiến thai, hàn khí hàng lâm.

Mỗi một đạo băng trùy đều lớn bằng cánh tay, lóe ra quang manh lạnh lẽo, phảng phất như băng cứng ngàn năm vậy, tản mát ra hàn ý kinh người, đóng băng hết thảy.