Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Giao Tộc và Long Tộc giống nhau, bẩm sinh thích nước. Trạc Anh ôm trứng rồng cưỡi một đám mây mềm mại tìm một hồ nước ở khe núi. Giữa khe núi dài mọc đầy hoa lan, gió mát hoang xanh, sóng nước thong thả, là một chỗ để chơi đùa không tồi.
"Ya, ngươi ở chỗ này chơi, không được lăn đi xa." Trạc Anh ném trứng rồng vào trong hồ, đầu ngón tay khuấy nước hất về phía nó.
Trứng rồng vui vẻ lăn lộn ở trong nước, lúc thì đuổi theo con cá vàng nhỏ trong nước, lúc thì trốn vào sau tảng đá. Hai chân Trạc Anh hóa nửa người thành đuôi Giao Long, mảng vảy màu xanh sẫm nổi lên ánh sáng rực rỡ như ấn xanh ngọc, hắn lấy hồ lô rượu từ trong tay áo ra tự rót tự uống, cái đuôi dài kéo trứng rồng chạy xa trở về, cuốn về trong phạm vi bản thân có thể nhìn thấy.
Rượu nhiều dễ say, mặc dù tửu lượng của Trạc Anh không tồi, nhưng uống hết một bình, trên mặt cũng nổi lên một tầng hồng nhạt. Hắn đưa tay kê ra sau đầu, thuận thế nằm xuống giữa bờ ngập phong lan, gió mát và rượu say khiến hắn mệt mỏi muốn ngủ. Trứng rồng nhân lúc con Giao Long xanh sẫm xinh đẹp này không để ý, lặng lẽ chuồn ra xa một chút.
Hồ nước rất sâu, dưới dòng nước gợn sóng có cái gì đó đang rục rịch ngóc đầu lên. Trứng rồng đuổi theo một con tiểu linh ngư trắng bạc chui vào chỗ nước sâu. Ngay lúc sắp đuổi kịp rồi, đột nhiên dưới dòng nước ngầm chảy xiết cuộn lên một xoáy nước cực lớn, tiểu linh ngư trắng bạc quơ quơ cái đuôi bị hút vào trong vòng nước xoáy, sau đá ngầm có một tiếng gầm nhẹ thâm trầm, trong cỏ gai tối tăm hiện ra một hàng răng nanh.
Trứng rồng sợ tới ngốc rồi, hồi phục tinh thần vội vàng lủi sang phía bên bờ. Ranh nanh trong nước ngầm phát hiện ra trên người trứng rồng có linh tức tinh khiết nồng đậm, trong âm u, một đôi mắt dựng thẳng đỏ tươi yên lặng mở ra, lốc xoáy nước đi thẳng tới răng nanh kia, trứng rồng va phải dòng nước chảy xiết kia liều mạng lăn về phía trước.
Trạc Anh bị vài tiếng gầm nhẹ trầm thấp xa xa đánh thức, dụi dụi đôi mắt lim dim ngồi người dậy: "A Trì..." Đuôi Giao Long xanh sẫm sờ quơ vào khoảng không.
"A Trì?" Trạc Anh ngồi thẳng hơn một chút, ngó đầu xuống hồ nước nhìn, nào còn bóng dáng của trứng rồng chứ. Lúc này hắn hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt sống lưng.
Xa xa có một vòng trắng trong suốt, bị sóng lớn vỗ đến lảo đảo lắc lư. Trong lòng Trạc Anh kinh hãi, gọi: "A Trì!" Không đợi tiếng của hắn rơi xuống, liền thấy mặt nước nổi lên một con sóng cực lớn, đáy hồ bỗng hiện ra một con Lỏa Ngư(*)!
(*) Lỏa Ngư 蠃鱼: Một trong 19 loại quái ngư được nhắc đến trong Sơn Hải Kinh. Nó có thân cá và cánh chim, tiếng kêu như tiếng chim uyên ương, nó xuất hiện ở đâu thì ở đó sẽ xảy ra nạn hồng thủy.
Bấm để xem
Lỏa Ngư
Thân hình của con Lỏa Ngư kia cực lớn, lưng có hai cánh, hai tròng mắt đỏ thẫm, răng nanh rất đáng sợ. Nó há miệng lớn ngập máu, phát ra tiếng chim hót réo rắt quỷ dị, vảy cá trên người bỗng nổ ra, mảng mảng như đao nổi lên màu đỏ sậm. Hung thú cực lớn mang theo đè ép che trời lấp đất mà tới.
"A Trì lại đây!" Trạc Anh hô lớn một tiếng, hóa thành Giao Long dài lao thẳng tới. Lỏa Ngư vốn hung ác, con Lỏa Ngư này hình như tu luyện xảy ra chút sự cố, thấp thoáng có dấu hiệu hóa ma, hai mắt đỏ tươi hung hăng. Giao Long xanh sẫm đoạt lại trứng rồng đang cực kì nguy hiểm từ bên miệng Lỏa Ngư, gắt gao nắm chặt vào trong móng vuốt. Lỏa Ngư thấy trứng rồng bị cướp đi, càng lộ rõ vẻ tức giận, hót vang một tiếng vỗ hai cánh cuộn hơi nước lên trực tiếp bổ nhào vào Trạc Anh.
Trạc Anh che chở trứng rồng ở dưới bụng, xoay người đem móng vuốt sắc bén đón lấy Lỏa Ngư, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, sóng nước bốc lên, linh tức khuấy động.
Trên thần điện, Phong Thính Lan say rượu ngủ sâu, đột nhiên trường kiếm bên hông rung vù vù lên, thân kiếm trắng bạc rực rỡ lưu chuyển, sau một tiếng kiếm rít, trường kiếm xuất vỏ bay thẳng ra bên ngoài đại điện. Có người nhìn thấy dị động, vội vàng đánh thức Phong Thính Lan, nhưng sức mạnh rượu của Trạc Anh kia thuần chất, vài lần đẩy gọi cũng không thể gọi tỉnh được người.
Sóng nước che lấp mặt trời, vảy Lỏa Ngư đỏ tươi, trên cánh dài có một đường vết thương có thể thấy rõ xương, máu bắn lên nhiễm đỏ nửa bên hồ. Móng vuốt sắc bén của Trạc Anh dính máu, vảy rồng xanh sẫm cuộn lên nhiều chỗ, dưới da máu thịt mơ hồ. Ngày thường hắn ham chơi quen rồi, chưa tu luyện tinh thông, chống lại một con Lỏa Ngư sắp hóa ma hoàn toàn dựa vào sức liều lĩnh tuổi trẻ.
Lỏa Ngư bị máu của Trạc Anh kích thích lệ khí, quỷ quyệt khẽ hót, hai cánh hung hăng vỗ lên trên đuôi Giao Long. Trạc Anh trốn không kịp, cả người bị văng ra cực xa, lăn ra bên bờ hóa thành hình người, phun ra một ngụm máu lớn, nửa bên xương eo vỡ vụn.
"Khụ..." Dưới cơn đau đớn, trước mắt Trạc Anh tối đen từng mảng, hắn ôm chặt trứng rồng vào trong lòng, vì mất máu quá nhiều nên cả người lạnh đến run rẩy, trứng rồng cũng theo đó là phát run.
Con ngươi đỏ sậm của Lỏa Ngư hướng về phía quả trứng rồng tròn trịa trắng như tuyết kia, linh tức trên người vật nhỏ tròn trịa trơn nhẵn này thơm phức tinh khiết, mơ hồ chứa đựng kim quang công đức của Thiên Đạo, Thú Tộc bản năng muốn cắn nuốt. Răng nanh tanh hôi dính nước sền sệt nhỏ giọt, há miệng muốn nuốt cả trứng rồng cùng Giao Long bị thương nặng kia vào miệng.
Đúng lúc này có một đường sáng trắng bạc đón gió chém tới, kiếm khí đánh thẳng vào đá suối, linh tức như có như không, lay động trời xanh, sao Càn Khôn chứa trong một kiếm này. Trường kiếm hóa thành một người, bạch y trắng hơn tuyết, gió thổi tay áo, bóng kiếm cầm trong tay chém thẳng xuống. Chỉ một kiếm, sắc núi u ám xuống, trời đất nhấp nhô, sấm chớp vang rền, thanh lọc sông biển. Cánh bay của Lỏa Ngư bị gọt một nửa, máu bắn tung tóe, tựa như một trận mưa máu.
Dưới màn máu, bạch y rời thế.
Trước khi Trạc Anh hôn mê, chỉ nhớ một thanh kiếm kinh diễm.
Lỏa Ngư rống lên một tiếng, rầm rầm rớt xuống. Bạch y kiếm linh đâm lần hai vào bụng cá, Lỏa Ngư đau đớn rớt về trong hồ, khuấy động trăm trượng bọt nước. Kiếm linh cầm kiếm nhẹ nhàng chỉ vào sau lưng Lỏa Ngư, trường kiếm chuyển một cái là có thể chém lên gáy Lỏa Ngư, lại chần chừ một thoáng.
Trường kiếm cuối cùng cũng không hạ xuống, Sư Yển Tuyết thở dài một hơi, xoay trường kiếm lại, chuôi kiếm đập vào sau gáy của Lỏa Ngư: "Bỏ đi, tu hành không dễ, giữ ngươi một mạng."
Lỏa Ngư chìm vào đáy hồ, máu cuồn cuộn nổi lên mặt nước. Sư Yển Tuyết thu kiếm ảnh lại, tay áo lướt qua hoa lan, lại dừng ở bên bờ. Trạc Anh đã bất tỉnh rồi, trứng rồng trong lòng vẫn đang phát run.
Sư Yển Tuyết cúi người quỳ nửa xuống, thật cẩn thân nâng trứng rồng vào trong lòng bàn tay, trứng rồng nhận ra khí tức quen thuộc liền dần dần không sợ hãi nữa, cấp thiết chui vào trong lòng Sư Yển Tuyết.
"Hài tử ngoan..." Sắc mặt Sư Yển Tuyết trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy, linh tức trên người càng ngày càng nhạt, trong mắt ảm đạm. Mây đen bắt đầu dâng lên phía chân trời, một đạo sấm sét vô căn cứ, giống như đang cảnh cáo.
Sư Yển Tuyết nâng mắt, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, đi ngay đây." Hắn rũ lông mi dài xuống, che đi dịu dàng trong mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trứng rồng, nói: "Về sau đừng nghịch ngợm như thế nữa nhé."
Trứng rồng lòng nóng như lửa đốt, đâm vào lòng Sư Yển Tuyết, long tức hỗn loạn một mảng. Hơi thở của Sư Yển Tuyết mỏng manh, khép hai mắt lại. Ngưng tụ hóa linh cần năm tháng dài đằng đẵng, vốn hắn chỉ cần chuyên tâm chờ đợi một thời gian nữa thôi, tự có thể thành linh. Bây giờ làm nghịch thiên, hóa linh trước ngược lại dẫn tới căn cơ không ổn, không thể bám vào trên kiếm nữa rồi.
Đầu ngón tay trắng bệch như sao tản đi, trứng rồng ngã nhào xuống đất, bên cạnh lần nữa hiện ra một thanh trường kiếm.
Lúc Phong Thính Lan bừng tỉnh đuổi đến, chỉ thấy trứng rồng ngây ngốc đứng bên cạnh trường kiếm, cách đó không xa còn có một con Giao Long trọng thương hôn mê.