Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 14: 14: Lời Trong Lòng





Tim Lâm Thủ Chuyết đập nhanh hơn, tâm tình nhảy nhót cơ hồ muốn bay lên.

Hắn cũng đúng là bay lên, trên đường trở về ký túc xá nhảy nhót lắc trái lắc phải.

Phải đến gặp được nhân viên khác, hắn mới cuống quít đi đứng như bình thường

Trở lại ký túc xá.

Trong ký túc xá bốn phía không có người, Lâm Thủ Chuyết lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ.

"Thủ Chuyết?"

"Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con gặp được người nào ở công ty?"

"Ai?"

“Con trai út của nhà Lâm thúc thúc”

"A..., không phải nói người kia thân thể không tốt sao?"

"Con nhìn thấy hắn rất khỏe mạnh, mấu chốt nhất chính là con được ra mắt, mẹ đoán bài hát ra mắt của con là do ai viết!?"


“Đừng có nóii là con trai nhà Lâm Đông thúc thúc chứ?"

"Là hắn! Là hắn! Chính là hắn!"

"Thật sự là vậy sao, mà theo thân phận vai vế thì kỳ thật con nên gọi là Lâm Đông thúc thúc là ông, con trai Lâm Đông thúc thúc kia, chính là chú của con đó."

"Thân phận vai vế này.

Con lớn tuổi hơn hắn ta...!Nhưng bài hát này rất hay, con đặc biệt thích nó!”

"Con trai!"

Giọng nói của mẹ rất nghiêm túc: "Lâm Đông thúc thúc của con có ân ơn lớn đối với nhà chúng tai, con đừng phụ lòng người ta mà hãy hát cho hay vào đấy! ”

"Chuyện này làm sao có thể phụ lòng họ được."

Lâm Thủ Chuyết như bảo đảm nói: "Năm đó cha làm phẫu thuật, chính nhờ có Lâm Đông thúc thúc cho mượn tiền, chuyện này con trai vẫn nhớ rất kỹ! ”

Sau khi Lâm Trí Bạch tìm được ca sĩ ưng ý xong liền cùng người thu âm trò chuyện một lát về công việc thu âm tiếp theo, sau đó lại đi dạo khu vực trong bộ âm nhạc số 13, cho đến khi chị gái tan tầm thì hai người cùng nhau về nhà.

Trên đường lái xe về nhà.

Lâm Hi mở miệng nói: "Cuối cùng đã tìm được ca sĩ hài lòng chưa? ”

"Tìm được rồi."

"Hiệu suất không tệ nha."

“Lần sau thu âm xong sẽ cho ngươi nghe thử.”

"Được."

Lâm Hi uống một ngụm trà sữa đặt trên xe, "Hôm nay vào công ty trải nghiệm một chút, cảm giác thế nào? ”

"Tất cả mọi người đều rất bận."

"Đây là chuyện bình thường trong công ty, bởi vì Thần Thoại Entertainment tổng cộng có đến hai mươi bộ phận âm nhạc, cho nên thành tích cạnh tranh rất kịch liệt, giữa các phòng ban thậm chí có thể giành người lẫn nhau, ông nội lại thích loại văn hóa bầy sói này."


Lâm Trí Bạch gật đầu.

Đối với những người đứng đầu công ty, ca sĩ và nhạc sĩ chỉ cần không rời khỏi công ty, tất nhiên là thích đi bộ phận nào thì đi không ai quản.

"Nhưng ta làm quản lý bộ phận âm nhạc số 13."

Xe của Lâm Hi lên dốc, tiếp tục giảng bài về cách làm việc với Lâm Trí Bạch.

"Các nhạc sĩ và ca sĩ xuất sắc đều là lực lượng nòng cốt của mỗi bộ phận, thành tích của người quản lý như ta hoàn toàn dựa vào đám người này.”

"Cũng may mấy nhạc sĩ huy chương vàng có quan hệ không tệ với ta, các bộ phận khác cơ bản muốn cũng không thể lôi kéo nổi, cho nên các ca sĩ không có tình huống đặc biệt cũng sẽ không rời đi.

Ai bảo ca sĩ và nhạc sĩ là đứng giữa, phần lớn đều có quan hệ hợp tác lâu dài, chưa kể từ trước đến nay đều lấy nhạc sĩ sáng tác làm chủ đạo.

"Trên thực tế, nếu các nòng cốt của bộ phận ta rời đi, vậy thành tích của ta sẽ xong đời.”

"Nếu thành tích tiếp tục suy giảm, nói không chừng ta còn sẽ bị giáng chức, cho dù là mấy cô chú bác trong nhà, thành tích nếu như không làm tốt thì cũng phải gánh chịu áp lực thậm chí bị giáng chức."

Việc này thật khó trách vì sao cha ở công ty lại không làm lãnh đạo.

Lâm Trí Bạch hỏi: "Vậy quyền quyết định chuyện đó nằm trong tay ai? ”

Lâm Hi cười nói: "Quyền quyết định mọi chuyện của Thần Thoại đương nhiên nằm trong tay ông nội, nhưng ông nội là lãnh đạo trung lập không thiên vị bất kì ai.

Nếu như ngươi làm tốt công việc của mình thì ông ấy sẽ cho ngươi tiền thưởng hoặc thậm chí thăng chức, còn nếu công việc của ngươi làm không tốt thì dù có là con trai ruột cũng sẽ bị mắng đến hộc máu thậm chí sẽ giáng chức.

"Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại.


Công ty làm việc chính là một xã hội thu nhỏ, có cạnh tranh sẽ có hợp tác.

Sẽ không có địch nhân vĩnh viễn, càng không có bằng hữu vĩnh viễn, đương nhiên ngoại trừ một số người."

Lâm Trí Bạch cười cười.

Hắn tự nhiên đã biết “Một số người” trong miệng tỷ tỷ là ai.

Nếu như ông nội chỉ ghi nhận thành tích mà không nhận người, vậy thì muốn hoàn thành nhiệm vụ ngược lại càng dễ dàng hơn.

Loại chuyện tranh đoạt quyền thừa kế của tập đoàn Thần Thoại, chỉ là ở trong tòa tháp bằng vàng kia yên ổn học tập mỗi ngày đều sẽ không làm được.

Huống chi thân thể đã khôi phục nhưng không có nghĩa là vết thương trong lòng khép lại, luôn có một số chuyện cần phải tính toán.

Trang viên Tây Thành năm đó.

Nhóm người đó gần như đã hủy hoại cuộc sống của hắn.

Lâm Trí Bạch sẽ tha thứ cho bọn họ, nhưng bất quá phải sau khi khứa một ít máu từ bọn họ đã.