Kiếm Chồng Đại Gia

Chương 6




Hai người bên trong cánh cửa, một người tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch run rẩy thu mình trong chăn, một người quàng khăn tắm phụ nữ, mặc áo tắm phụ nữ, run rẩy ngồi trên ghế sofa. Mẹ Tiểu Tình chỉ tay vào Hải Châu, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau mới nói một câu khiến đất trời đảo lộn, quỷ thần khóc than: “Chúng mày… chúng mày dám dâm loạn với nhau!”

1

Hải Châu đột ngột quay về khiến Tiểu Tình vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa tức giận. Ngạc nhiên vui mừng dĩ nhiên không cần giải thích, Tiểu Tình giận vì anh không bàn bạc với mình mà từ bỏ công việc tốt như thế.

- Yên tâm, không có ô dù, anh vẫn có thể tìm được công việc tốt! – Hải Châu rất tự tin.

Nhưng một người không có ô dù như Tiểu Tình biết rất rõ, khi lăn lộn trên con đường dự nghiệp, tự tin dĩ nhiên rất quan trong nhưng một ông bố có quyền có thếdường như con quan trọng hơn. Hơn nữa tự tin có thểrèn luyện bồi dưỡng, còn việc có một ông bố như thếkhông phải ai muốn cũng được.

Tối hôm ấy, Hải Châu xách va li về nhà. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lí để hứng chịu cơn giông tố.

Bố Hải Châu không có nhà, mẹ thấy con trai quay vềtưởng con đi công tác ngang qua nhà nên vô cùng vui mừng, ân cần hỏi han. Những lời nói đã đến miệng rồi lại trôi xuống. Hải Châu ăn bữa tối, ngồi trên ghế sofa nói chuyện với mẹ.

Vừa phát xong chương trình thời sự trên tivi thì bốvề. Rõ ràng đây không phải là phong cách quả ông. Thấy Hải Châu ở nhà, bố Hải Châu không hề tỏ ra ngạc nhiên, nghiêm mặt nói một câu:

- Theo bố vào thư phòng!

Hải Châu lập tức biết rằng bố đã biết chuyện mình xin thôi việc. Đột nhiên anh thấy rất buồn: Dường nhưtừ nhỏ đến lớn mình không hề có bí mật. Hồi nhỏ chơi đùa với các bạn ở trường, làm vỡ cửa kính. Vẫn chưa tan học, mẹ đã vác một tấm kính mới đến trường. Hồi đăng kí nguyện vọng vào cấp ba, ý kiến của bố Hải Châu là trường cấp ba nổi tiếng nghiêm khắc nhưng Hải Châu một lòng muốn học trường năng khiếu âm nhạc. Anh giấu bố mẹ lén thay đổi nguyện vọng, cứ tưởng rằng thần không biết quỷ không hay nào ngờ nguyện vọng vừa mới gửi xuống nhà trường, bố như có mắt thần lập tức thông báo cho thầy giáo sửa lại. Điểm sàn của trường kia cao hơn. “Cao cũng không sợ, chúng ta tìm người!” Mẹ Hải Châu nói.

Vẻ mặt như đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện của bốkhiến Hải Châu nảy sinh tâm lí muốn làm phản. Anh lềmề đi theo bố lên thư phòng ở tầng hai.

- Con không nói một lời mà tự ý thôi việc như thế à? – Bố Hải Châu hạ thấp giọng nhưng không giấu được vẻ tức giận.

Hải Châu cúi đầu không nói gì.

- Có phải con bé kia dạy con không? – Bố Hải Châu lại hỏi.

- Cái gì ạ? – Hải Châu phản bác – Đây là chủ ý của con, không liên quan đến người khác. Con không muốn chuyện gì cũng phải dựa vào bố mẹ, tự con có thể tìm được công việc tốt.

- Không dựa vào bố mẹ, không dựa vào bố mẹ mày có lớn được bằng ngần này không? – Bố Hải Châu gần như muốn đập bàn.

- Chính vì con đã lớn thế này rồi, không thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào bố mẹ! Cho dù con đến một nơi xa như Côn Minh thì vẫn ở trong sự kiểm soát của bố. Con biết ngay cả chuyện buổi tối con đến quán bar, giám đốc của con cũng gọi điện báo cáo với bố. Bố, xin bốhiểu cho con, con cũng muốn có không gian riêng của mình!

- Tao biết! Hứ, tao biết ngay mà! – Bố Hải Châu tức giận – Mày đừng có nói với tao nhiều như thế, tao chỉbiết chắc chắn là con bé kia dạy mày. Đứa con trai ngoan ngoãn của tao đã bị làm cho hư hỏng! Tao bảo người ta cử mày đi Côn Minh… - Bố Hải Châu nhận ra mình lỡ lời nên dừng lại.

- Cái gì! Thì ra con đi Côn Minh cũng là do bố sắp đặt? – Hải Châu hét lên.

- Gào lên cái gì, cẩn thận mẹ mày nghe tiếng, bà ấy bịbệnh tim, mày muốn làm bà ấy tức chết hả? – Bố Hải Châu khẽ dạy dỗ con trai.

- Xem ra con bỏ việc là đúng. – Hải Châu lạnh lùng nói.

- Mày là thằng ngu, sau này sẽ có ngày phải khổ sở.

- Con có khổ sở cũng không cần bố mẹ bận tâm.

- Mày cút đi cho tao!

- Cút thì cút!

TTT

Hải Châu và bố gần như trở thành kẻ thù. Mẹ Hải Châu không hiểu rõ sự tình, từ sáng đến tối chỉ hỏi:

- Kì nghỉ đến khi nào thì kết thúc? Con đến Côn Minh lâu như vậy rồi, rốt cuộc đã cắt đứt với con bé kia chưa? Thà đau một lần còn hơn, con cũng không còn ít tuổi nữa, đừng…

Hải Châu cảm thấy không thể ở lại căn nhà này được nữa. Nhân lúc bố không có nhà, anh lấy cớ nói với mẹphải quay lại Côn Minh rồi xách vali chạy đến chỗ bạn gái.

Tang Tiểu Tình thấy không thỏa đáng:

- Người nhà anh vốn đã không thích em, anh lại chạy đến đây như lánh nạn thế này, mẹ anh lại càng hận em.

- Dù sao thì anh cũng chẳng còn nơi nào, em không thể giống bố anh đuổi anh đi được. – Hải Châu lầm lì nhét vali xuống gầm tủ rồi nằm xuống giường.

Củi lửa gặp nhau sẽ làm bùng lên đám cháy. Đôi tình nhân trẻ quấn lấy nhau, làm cho chiếc giường thô sơtrong nhà kêu cọt kẹt cọt kẹt, chân giường cọ sát với sàn nhà, phát ra âm thanh rung trời.

Lúc nghỉ giữa giờ, Tiểu Tình hỏi Hải Châu:

- Nói đi, anh muốn tìm người vợ như thế nào?

Hải Châu làm ra vẻ suy tư:

- Anh á? Anh muốn tìm một người đầy đặn, ngực căng mông nở, một mình anh ôm không được, giống như tàu thủy, nằm lên trên êm ái, xoay người cũng không bị rơi xuống.

Tiểu Tình không kìm nén được bật cười, vừa cười vừa bò lên người Hải Châu:

- Thế thì em phải tìm một người chồng giống nhưtàu sân bay, không chỉ xoay người không rơi xuống mà có lăn cũng không vấn đề gì.

Diệp Thuần ở phòng bên cạnh lấy bông bịt tai, muốn chờ cho hai người yên tĩnh. Nào ngờ hai người còn hơn cả mới cưới, tình cảm mãnh liệt, đợt sóng này chưa dứt lại đến đợt sóng khác, giống như động cơ không bao giờngừng nghỉ.

Mặn nồng đến tận hai rưỡi đêm, hai người mới thỏa mãn và kiệt sức, nằm đờ ra giường, ngay cả sức để đi tắm cũng không còn. Hai người cứ ôm nhau như thế rồi ngủ thiếp đi, rất dễ chịu, không hề có một giấc mơ.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Hải Châu dậy sớm đi mua sữa đậu nành, quẩy và cháo. Sữa đậu nành rót vào cốc thủy tinh có ống hút, quẩy đạt trên bát cháo, cạnh bát là đôi đũa xếp ngay ngắn, còn có bốn món ăn kèm. Thấy Tiểu Tình vừa mở mắt, Hải Châu lập tức chuyển chiếc bàn nhỏ đặt laptop lên giường, bày bữa sáng lên bàn, còn lấy cả giấy ăn. Tiểu Tình cảm thấy rất thỏa mãn, ăn gì cũng thấy ngon, còn ngỡ mình là công chúa.

Công chúa nhất thời nổi hứng, chạy đi siêu thị mua hai khay thức ăn, mặc tạp dề bận rộn trong bếp suốt cảbuổi sáng, bưng ra hai đĩa thức ăn đen sì.

Hải Châu lấy hết dũng khí nếm thử, lập tức bị chấn động. Thấy Tiểu Tình nhìn mình với vẻ mặt chân thành, anh nghiêm túc hỏi:

- Em muốn anh nói thật hay nói dối?

- Dĩ nhiên là nói thật rồi.

- Trên thế giới này còn có món ăn nào khó ăn hơn món này không?

- Nếm thử món này xem.

- Trời ơi, đúng là có thật. – Hải Châu muốn khóc.

Buổi chiều, đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau đi dạo phố, ăn vặt, đến khu vui chơi đi xe đạp đôi, cưỡi ngựa, chèo thuyền… Buổi tối đi ăn lẩu, cho rất nhiều ớt, ăn mới đã.

Thấy đôi tình nhân đi ra khỏi cửa, Diệp Thuần lập tức nằm xuống giường ngủ bù. Vừa mới ngủ điện thoại đã réo không ngừng, cứ như là đòi mạng vậy. Môi trường sống thật khắc nghiệt. Diệp Thuần ngồi bật dậy nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia là Triệu Vân:

- Diệp Thuần à, tôi tìm Tang Tiểu Tình.

Diệp Thuần suýt chút nữa thì ngất xỉu, cô tìm Tang Tiểu Tình, gọi điện thoại cho tôi làm gì? Nhưng vẫn phải ôn hòa giải thích:

- Trưởng phòng Triệu ạ, tôi không ở cũng Tiểu Tình. Bạn trai cô ấy đến, họ đi dạo phố rồi.

- Bạn trai của Tiểu Tình? – Triệu Vân thấy lòng nhói một tiếng, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra - Ồ, chả trách tôi gọi điện cô ta không nghe máy. Khi nào cô ta về cô nói với cô ta một tiếng, bảo tôi tìm nhé!

Sau khi cúp máy, Diệp Thuần không thể ngủ được nữa. Đúng là ngày thứ bảy tẻ nhạt và vô vị. Cô bò dậy, để lại lời nhắn cho Tiểu Tình rồi thay quần áo, đến câu lạc bộ thể dục thẩm mĩ.

Buổi tối, Tiểu Tình và Hải Châu về nhà, nhìn thấy lời nhắn của Diệp Thuần để lại, giấy trắng mực đen, câu trên là “Triệu Vân gọi điện tìm cậu”, câu dưới là “Lần sau xin hãy hạ thấp âm lượng.”

Đôi tình nhân đỏ mặt, khoái cảm lại trào dâng trong lòng, liền đóng cửa hôn nhau. Lần này rất cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, tiếng rên rỉ cũng cố kìm nén, cảm giác như đang vụng trộm, vì thế càng kích thích hơn. Tiểu Tình để lại vết cào trên lưng Hải Châu, trên vai cô cũng lưu giữ rất nhiều vết môi.

Ngày hôm sau, hai người ngủ mê mệt, trong lúc mơmàng, Tiểu Tình nghe thấy tiếng “reng reng reng reng”.

- Đi nghe điện thoại đi! – Tiểu Tình lay người Hải Châu.

- Kệ nó! – Hải Châu xoay người lại.

Tiếng “reng reng reng reng” không ngừng vang lên. Tiểu Tình khó chịu thò một tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại không dây trên tủ ở đầu giường.

“Alo” một tiếng, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút. Tiểu Tình chợt bừng tỉnh, không phải điện thoại mà là chuông cửa. Cô áp tai nghe, thấy không có động tĩnh gì, lại xoay người chui vào trong chăn.

Lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Tang Tiểu Tình tức giận nhấn nút nghe:

- Ai đấy!

- Tao? Mẹ mày đây? Mấy giờ rồi mà còn ngủ? – Đầu dây bên kia càng tức giận hơn.

Chết rồi! Lần này thì Tang Tiểu Tình hoàn toàn tỉnh táo, nhảy xuống giường, lật chân, lôi Trương Hải Châu không một mảnh vải che thân ra ngoài:

- Nhanh nhanh, mau trốn đi, mẹ em đến!

2

Mép Hải Châu vẫn còn dính vệt nước bọt, sau lưng thì một đường ngang, một đường dọc, giống như vở ô ly viết chữ hồi còn nhỏ. Anh cũng hốt hoảng, luống cuống tìm quần áo, khẽ kêu lên thảm thiết:

- Trốn ở đâu? Em bảo anh trốn ở đâu?

Chuông cửa vẫn réo không ngừng, Tiểu Tình sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, bí bách đến nỗi muốn đẩy Hải Châu xuống qua cửa sổ tầng năm.

Tiểu Tình dập vào đầu một cái rồi chui ra, gõ cửa phòng Diệp Thuần. Diệp Thuần ngái ngủ vừa mới hé cửa, Tang Tiểu Tình đã đẩy Trương Hải Châu chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi vào trong, nhân tiện ném chiếc khăn tắm vào, không kịp nói một lời mà đóng sầm cửa lại.

Cô đi chân đất chạy về phòng, mặc chiếc áo tắm, chạy đông chạy tây, nhét quần áo, máy tính, giày thểthao của Hải Châu vào tủ quần áo với tốc độ nhanh nhất. Lúc ấy mẹ Tiểu Tình đứng ngoài cửa chỉ muốn tìm thứ gì đó đập cửa.

Mẹ Tiểu Tình vừa vào cửa đã giống chú chó nghiệp vụ với cái mũi thính nhạy, cảnh giác lượn đi lượn lại trong phòng, lại còn lật ga trải trường của Tiểu Tình, quan sát kĩ lưỡng giống như muốn tìm ra manh mối phạm tội.

Tiểu Tình quấn chặt khăn tắm, chăm chú theo dõi từng hành động của mẹ. Trong hơn hai mươi năm đấu trí, Tiểu Tình biết trước mặt mẹ, càng có vấn đề thì càng không thể có tật giật mình, càng phải hùng hồn nói đến cùng, dùng khí thể áp đảo mẹ.

Vì thế khi mẹ Tiểu Tình hỏi con gái với giọng đầy nghi ngờ:

- Làm cái gì vậy? Sao mãi mới ra mở cửa?

Tiểu Tình lớn tiếng:

- Mẹ không biết chủ nhật con phải ngủ nướng à? Mẹkhông thèm nói một câu mà đã đến rồi! Mẹ đến làm gì? Điều tra hay bắt quả tang?

Quả nhiên mẹ Tiểu Tình bị trấn áp, ngượng ngùng nói:

- Mẹ đến thăm mày mà, lâu lắm rồi mày không vềnhà.

- Con bận chết đi được, làm chức trợ lí quèn, một ngày hai tư tiếng, thức dậy là đi làm, hết giờ làm là ngủ, lấy đâu ra thời gian về nhà? – Tiểu Tình dần dần chiếmưu thế.

- Mày xem chỗ ở của mày kìa, chẳng khác chuồng lợn. Để mẹ giúp mày quét dọn, hihi, mày như thế này làm sao mà lấy chồng được? – Mẹ Tiểu Tình nói rồi xắn tay đi gập chăn.

Lúc ấy Tiểu Tình trợn tròn mắt, đột nhiên cô phát hiện trên mặt tủ ở đầu giường có một túi bao cao su Durex.

Giấu đi hay cất đi không kịp nữa, Tiểu Tình lao tới, ngồi lên đống bao cao su ấy, miệng không ngừng lẩm nhẩm:

- Đừng làm nữa, lát nữa con còn phải ngủ, đừng làm mất chút hơi ấm ấy của con!

- Đồ lười! Giống hệt bố mày! – Quả nhiên mẹ Tiểu Tình dừng tay, quay sang mở tủ quần áo.

- Á! – Tiểu Tình lại kêu lên thảm thiết, lao tới nhưchữa cháy - Mẹ đừng sờ vào, đây là đồ của chủ nhà, đến lúc thiếu một hai bộ quần áo là không nói rõ được đâu!

Hải Châu và Diệp Thuần trốn trong phòng, không dám thở to. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên từng hồi, không khỏi tim đập chân run. Trương Hải Châu quấn chiếc khăn tắm ngồi trên sofa, lạnh đến nỗi run lên cầm cập. Diệp Thuần không đành lòng vứt áo tắm của mình cho anh, còn mình thì thu mình trong chăn nghe động tĩnh.

Mẹ Tiểu Tình nghe nói trong tủ là đồ của chủ nhà liền rụt tay lại, nói với con gái:

- Chủ nhà này chẳng ra gì, cho mày thuê phòng, đến tủ quần áo cũng không cho dùng, bảo ông ta giảm tiền thuê nhà!

- Được được, để con nói với chủ nhà, bảo ông ta cho bọn con ở miễn phí. Không! Còn phải trả bọn con tiền, bọn con giúp bà ta trông nhà! – Tiểu Tình vừa nói vừa đấy mẹ ra ngoài – Mẹ mau đi đi, con còn phải ngủ! Hôm qua con phải làm thêm rất muộn.

- Mẹ đi, mẹ đi, mày ngủ đi. – Mẹ Tiểu Tình thương con gái, mặc áo khoác chuẩn bị về. Tiểu Tình thấy nhẹcả người, chạy vội đi mở cửa, không quên chào mẹ:

- Mẹ đi từ từ thôi nhé!

Thật tồi tệ là đúng lúc Tiểu Tình nhiệt tình tiễn khách một cách kì lạ, mẹ Tiểu Tình hét lên một tiếng:

- Đứng lại!

Tiểu Tình giật nảy mình, đứng im không nhúc nhích.

- Mông dính cái gì kia? – Mẹ Tiểu Tình bước lại, giật cái hộp nhỏ dính trên quần ngủ của Tiều Tình, ghé sát lại nhìn bỗng chốc nổi đóa lên:

- Hả? Bao cao su!

Thì ra, bao cao su Durex này là hàng giảm giá ở siêu thị, mua một tặng một, hai túi dính vào nhau, nên trên hộp vẫn còn dính keo dán. Lúc nãy Tiểu Tình ngồi lên, chiếc hộp nhỏ đã “thân mật” dính vào quần cô.

Mẹ Tiểu Tình hầm hầm tức giận xông vào phòng Tiểu Tình, vừa kéo cửa tủ quần áo, giày, tất, quần áo đàn ông ào ào rơi xuống, lật ra còn tìm thấy gel bôi trơn vị socola dùng khi quan hệ.

- Con ranh này, tao đã bảo sao từ sáng đến tối không về nhà rồi mà? Rốt cuộc mày đang làm cái gì hả? Mày nói đi chứ! – Mẹ Tiểu Tình giơ gel bôi trơn lên trước mặt, không thể kìm nén cơn giận dữ, nói rồi đột nhiên nhớ ra một bàn tay thì vỗ không ra tiếng, chắc chắn có thằng nào trốn ở đâu đó. Thế là bà chạy ra ngoài tìm, phòng bếp mở, nhìn là thấy ngay. Mẹ Tiểu Tình lại kéo cửa phòng vệ sinh, lại còn không nghĩ ngợi gì mà lật nắp bồn cầu lên nhìn, miệng còn không ngừng chửi rủa:

- Đợi tao tìm ra thằng đó, tao sẽ giết chết nó!

Cuối cùng, mẹ Tiểu Tình hướng ánh mắt về phía cánh cửa đóng chặt phòng bên cạnh.

Tiểu Tình thấy vậy ra sức khuyên bảo:

- Mẹ thôi đi, con lớn bằng ngần này rồi tự biết phải làm thế nào, mẹ mau về đi.

- Tự biết phải làm thế nào? – Mẹ Tiểu Tĩnh càng tức giận hơn – Biết leo lên giường với thằng đàn ông khác? À không, kéo thằng đàn ông khác lên giường với mình?

Lúc này mẹ Tiểu Tình không có thời gian nói những lời thừa thãi với con gái, bà quay người, dùng hết sức mạnh đạp cửa phòng của Diệp Thuần. Căn phòng này xây đã lâu, cánh cửa gỗ cũ nát đã mục rỗng, khóa cửa chỉ để trang trí. Mẹ Tiểu Tình to lớn như vậy, đạp cửa xông vào như đạn pháo. Cánh cửa gỗ bỗng chốc bị tê liệt, lắc qua lắc lại trên khung cửa.

Hai người bên trong cánh cửa, một người tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch run rẩy thu mình trong chăn, một người quàng khăn tắm phụ nữ, mặc áo tắm phụ nữ, run rẩy ngồi trên ghế sofa. Mẹ Tiểu Tình chỉ tay vào Hải Châu, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau mới nói một câu khiến đất trời đảo lộn, quỷ thần khóc than:

- Chúng mày… chúng mày dám dâm loạn với nhau!

Sự việc càng ngày càng tồi tệ, Tiểu Tình đành phải nói từ chuyện Hải Châu bỏ việc, kể lại hết cho mẹ nghe từ đầu đến cuối. Mẹ Tiểu Tình bán tín bán nghi:

- Chúng mày chưa kết hôn đã cùng nhau làm loạn?

- Mẹ đừng nói lung tung, cái gì mà làm loạn? Chúng con là quan hệ nam nữ bình thường, yêu nhau, sống chung với nhau có gì không đúng? Bây giờ làm gì cũng phải thử, kết hôn dĩ nhiên cũng phải thử! Nếu không chẳng may Trương Hải Châu liệt dương, xuất tinh sớm, con có muốn khóc cũng không biết kêu ai! – Tiểu Tình lại áp dụng chiêu dùng khí thế áp đảo đối phương.

- Ôi trời ơi, sao mày có thể không biết xấu hổ nhưthế? – Mẹ Tiểu Tình tức giận gầm lên – Rốt cuộc chúng mày định bao giờ mới kết hôn?

3

Sau trò cười này, Diệp Thuần kiên quyết chuyển ra ngoài. Cô nói với Tiểu Tình:

- Mình đã bị ám ảnh với chuyện quan hệ rồi, nếu còn sống chung với hai người, sau này không bị hưng phấn quá mức thì cũng bị lãnh cảm tình dục. Hơn nữa, mình cũng không còn mặt mũi nào mà gặp mẹ cậu, dâm loạn tập thể? Đó là tội danh gì vậy?

Tiểu Tình cũng thấy có lỗi với bạn, chủ động đóng tiền nhà một quý.

Sau khi Diệp Thuần đi, Tiểu Tình và Hải Châu chính thức sống thế giới của hai người, có điều những chuyện vụn vặt cũng không ngừng nhiều lên. Ăn uống là chuyện quan trọng trong thiên hạ nhưng hai người thếhệ 8X đều không biết nấu ăn. Buổi trưa Tiểu Tình ăn ởnhà ăn, Hải Châu ở nhà gọi đồ ăn. Buổi tối hẹn nhau ra ngoài ăn cơm hoặc trên đường đi làm về, Tiểu Tình mua đồ ăn sẵn.

Ăn xong chả ai chịu rửa bát, cứ ngâm trong bồn nước. Một bà chủ gia đình có kinh nghiệm nói với Tiểu Tình, hai người đều không chịu làm việc cứ mặc kệ thếcho đến khi người nào không thể chịu được nữa sẽ phải đầu hàng. Tiểu Tình coi đó là chân lí, mặc kệ bát đĩa mốc xanh mốc đỏ trong bồn rửa bát.

Trương Hải Châu ngày ngày đi qua bồn rửa bát cũng coi như không nhìn thấy gì.

Khi chiếc bát cuối cùng trong tủ bát cũng dùng hết, tình thế cấp bách buộc hai người đưa ra quyết định: Rốt cuộc ai phải rửa bát? Kết quả của cuộc thương lượng là đánh bài, đánh năm ván, người nào thắng ba ván sẽgiành chiến thắng chung cuộc, người nào thua phải rửa bát.

Tang Tiểu Tình lục tủ tìm bộ bài, Trương Hải Châu chống chân lên bàn nhìn cô lục hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác, không khỏi than phiền:

- Thời gian em tìm bài cũng đủ rửa xong chỗ bát này rồi.

Tiểu Tình tỏ vẻ không vui:

- Thời gian anh nói bóng nói gió cũng đủ rửa xong đống bát này rồi.

Khó khăn lắm mới tìm thấy bộ bài, hai người dọn chiếc bàn ăn bừa bộn rác rưởi được một góc to bằng bàn tay, bắt đầu đánh bài cạnh đống thức ăn thừa, bình sữa, bánh quy. Trương Hải Châu sống ở nước ngoài mấy năm, rất lâu không chơi bài, thêm vào đó là đen đủi, chẳng mấy chốc đã bị Tiểu Tình đánh bại. Lúc thua rồi mới nói:

- Không công bằng, chúng ta không cùng trình độ.

Dĩ nhiên Tiểu Tình không đồng ý, tranh đi cãi lại mãi. Đúng lúc đấy, điện thoại của Tiểu Tình đổ chuông, Tiểu Tình hầm hầm nhấc máy, là Giang Phàm gọi điện đến hỏi thăm, mở miệng ra là nói:

- Đừng nói với mình cậu không nhớ mình là ai đấy.

Dĩ nhiên Tang Tiểu Tình vẫn nhớ cô, vì bốn vạn tệ, đã lâu lắm rồi hai người không liên lạc với nhau. Cô vốn tưởng rằng tình cảm thân thiết trước đây sẽ vì thế mà không còn nữa.

Giang Phàm nghe nói Tiểu Tình và Hải Châu đang chơi bài, lập tức tỏ ý muốn kéo chồng đến tham chiến, bốn người cùng chơi tiến lên. Tiểu Tình không muốn cho lắm, cảm giác chồng Giang Phàm – Người đàn ông IT thành công không được thân thiện cho lắm, cảm giác rất khó gần.

Thấy Tiểu Tình do dự, Giang Phàm nói:

- Này người chị em, cậu sẽ không vì chuyện vay tiền ngày trước mà giận mình chứ? Chồng mình cứ trách mình lúc ấy không nói với anh ấy. Anh ấy nói: “Tiểu Tình mà mở miệng, đừng nói bốn vạn, ngay cả bốn mươi vạn chúng ta cũng không nói hai lời”. Về sau cậu không tìm mình, mình đoán cậu đã xoay được rồi. Cậu thông minh như thế, chút tiền ấy chỉ cần chạy ra ngoài là kiếm được.

Nói vuốt đuôi thì hay thế! Tiểu Tình tức giận trong lòng, chạy ra ngoài là kiếm được? Coi tôi là Lưu Tường à?

Hải Châu bị giam chân trong nhà đã rất lâu rồi, cảm thấy vô cùng buồn tẻ nên rất hoan nghênh khách đến chơi:

- Nói với họ nhà bừa bộn lắm, đừng để ý đấy nhé!

TTT

Chẳng mấy chốc Giang Phàm dẫn chồng đến. Lâu lắm không gặp, Tống Huy, chồng Giang Phàm béo hơn lúc mới cưới rất nhiều, dáng vẻ cũng thay đổi: mắt xếch, mũi củ tỏi, răng vàng. Hải Châu thầm nghĩ, người có vẻngoài như thế này thì đừng dại mà đi phạm tội, nếu không chắc chắn người ở tổ điều tra tội phạm lập tức tóm được anh ta trong đám đông.

Lần đầu đến chơi, hai người mang ít hoa quả và một bó bách hợp. Tống Huy cứ lẩm bẩm: “Chút quà mọn, đừng khách sáo”. Kết quả không tìm được chỗ nào sạch sẽ trong nhà để đặt quà, cứ xách mãi trên tay. Cuối cùng Tiểu Tình tìm được một túi rác to, vơ hết tất cả những thứ trên bàn vào đó, thì mới có chỗ để đặt “quà mọn”. Dùng cách tương tự dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, bốn người chính thức bắt đầu chơi bài.

Vợ chồng Giang Phàm chéo cánh, hai người liên kết với nhau. Điều này khiến một người đã từng du học nước ngoài như Trương Hải Châu rất coi thường, may mà không chơi ăn tiền nên cũng chỉ nhắm mắt cho qua.

Giang Phàm cũng là “gà”, hai người cùng xem bài đối phương, đánh một quân phải nghĩ rất lâu nhưng vẫn thua. Giang Phàm không nghe lời chồng, đòi tựmình đánh. Cuối cùng Tống Huy không thể nhẫn nhịn được nữa, bất chợt đứng dậy:

- Gặp nhiều người ngu nhưng không thấy người nào ngu như thế này! Ông đã bảo đánh cây A để ngăn họlại, thế mà lại cho qua. Bây giờ thì hay rồi, đánh như thếnày chỉ khiến ông thua thôi.

Tiểu Tình và Giang Phàm được coi là bằng vai, nghe thấy chồng Giang Phàm một câu ông, hai câu ông, nụcười trên khuôn mặt của Tiểu Tình dần dần tan biến.

Ván bài này không đánh tiếp được nữa, thấy thời gian cũng không sớm nữa, Tiểu Tình soi đèn pin tiễn hai vợ chồng Giang Phàm xuống dưới. Lúc đi xuống, hai người đi về phía chiếc Chery QQ màu xanh. Tiểu Tình nói:

- Ô, mua xe à?

Giang Phàm gật đầu, Tống Huy sợ Tiểu Tình vì chiếc xe này rẻ mà coi thường mình, vội vàng cướp lời:

- Phụ nữ mà, không thể chiều chuộng được. Hôm nay mua cho cô ta Autoart, ngày mai cô ta lại muốn mua Audi. Hôm nay mua cho cô ta Bora, ngày mai lại muốn mua BMW. Giang Phàm là người thất nghiệp, mua chiếc QQ, chủ yếu là đi chợ mua thức ăn, sau này đưa đón con, xe nhỏ đỗ xe cũng thuận tiện, sửa chữa bảo dưỡng cũng rẻ… - Nói năng vô lễ như vậy, người thất nghiệp như Giang Phàm vẫn nhe răng cười ngờnghệch.

“Đúng vậy, đúng vậy, xe đạp sửa chữa bảo dưỡng càng rẻ hơn” Tiểu Tình thầm nghĩ. Cô sợ Tống Huy sẽkhoe chiếc QQ một cách thái quá, vội vàng tạm biệt:

- Đi cẩn thận nhé.

Nhưng Tống Huy lại kéo Tiểu Tình lại, ghé sát lại và nói:

- Chờ một chút.

Dưới ánh đèn đường tối mờ, hàm răng của người này khấp khểnh không đều cái đen cái vàng xen kẽnhau, Tiểu Tình không khỏi buồn nôn, nín thở hỏi:

- Chuyện gì?

Tống Huy nháy mắt với Giang Phàm, còn mình thì mỉm cười lùi ra sau. Giang Phàm thẹn thùng ghé sát lại, ngượng ngùng hỏi:

- Nghe nói bạn trai cậu là con trai của tổng giám đốc Trương Kiếm Long của công ty điện lực?

Tiểu Tình sững người, lúc ấy mới biết mục đích chính của vợ chồng Giang Phàm. Cô nghĩ một lúc rồi nói:

- Đúng vậy, có điều bố con họ trở mặt rồi.

- Vì sao? – Vợ chồng Giang Phàm bao vây Tiểu Tình, ánh mắt ẩn chứa sự mong đợi và tò mò.

- Vì mình! – Tiểu Tình nói từng chữ.

Về nhà thì Hải Châu đã lên giường. Tiểu Tình vốn định thiệt thòi rửa bát một lần, đi đến cạnh bồn rửa báy lấy một chiếc bát, phát hiện những vết cáu bẩn dính chặt trên chiếc bát, không phải chỉ rửa là có thể sạch được, cần phải đánh, cạo, cần phải dùng sức. Bỗng chốc Tiểu Tình chẳng muốn rửa bát nữa, rửa mấy lần mới sạch bàn tay dính đầy nước rửa bát.

4

Hải Châu đã từng cười tít mắt nói với Tiểu Tình, trước khi gặp Tiểu Tình, ghita là vợ cả của anh, giường là vợ hai của anh, game là vợ ba của anh. Ngày nào anh cũng nghịch “vợ cả”, buổi tối ngủ ôm “vợ hai”, lúc nghỉchơi “vợ ba”.

Sau khi sống cùng Tiểu Tình, tạm thời ở nhà không có việc làm, “các bà” đều được thăng chức, ban ngày trên game, buổi tối ngủ hoặc ban ngày ngủ buổi tối chơi game. Tóm lại chỉ quấn lấy hai “bà vợ” này.

Lâu dần, Tiểu Tình tỏ vẻ không vui:

- Anh không ra ngoài tìm việc sao? Chẳng phải anh nói sẽ nuôi em sao? Anh nuôi em thế này à?

Hải Châu có đạo lí của Hải Châu:

- Em có biết là chơi game cũng có thể kiếm tiền không? Ngành mới nổi đấy! – Thấy sắc mặt Tiểu Tình biến đổi, anh vội vàng dỗ dành – Ngoạn, đợi anh lên cấp này rồi sẽ lập tức đi tìm việc, nếu không cho dù tìm được việc rồi cũng không chuyên tâm làm việc được. Tiểu Tình, em yên tâm, chồng em từ nhỏ đã học giỏi như vậy, lại có bằng MBA ở nước ngoài, còn sợ không tìm được việc sao? Ba năm không đi làm, đi làm đủ ăn ba năm.

Tiểu Tình hầm hầm đi làm, vừa bước ra cửa, chỉthấy bên dưới có đỗ chiếc Audi A6 kiểu mới sáng bóng, lại còn biển số nhà nước, dừng chân trước chiếc Fit của cô.

Biển số nhà nước thì oai chắc? Tiểu Tình gõ cửa xe:

- Chú ơi, phiền chú nhường đường một chút.

Chiếc Audi không nhúc nhích, cửa xe mở ra.

Tiểu Tình vội nói:

- Không cần ra ngoài, lùi xe dễ mà, cháu nhìn giúp chú.

Lái xe là một người đàn ông trung niên, không thèm nhìn Tiểu Tình mà vòng thẳng ra sau xe, cung kính mởcửa xe. Giống như trong phim, chỉ thấy một bàn chân nho nhã đặt xuống đất, có điều trong phim thông thường sẽ là bàn chân của một người phụ nữ đi giày cao gót và tất lưới trong suốt, còn đây là bàn chân mặc quần âu, đi giày da của một người đàn ông. Một lúc sau, người ngồi ở ghế sau mới lọt vào tầm mắt của Tang Tiểu Tình, người đó chính là bố của Hải Châu – Trương Kiếm Long!

Mỗi lần xuất hiện đều giày vò người khác như thếmà không thấy mệt sao? Tiểu Tình thầm than thở trong lòng: Tôi chỉ yêu con trai ông, không gian trá, không phạm pháp, có đáng phải làm to chuyện thế này không! Nhưng cô vẫn miễn cưỡng gật đầu chào hỏi:

- Cháu chào chú!

- Ai là chú cô! – Bố Hải Châu lạnh lùng nói.

Tiểu Tình không hi vọng làm cho mối quan hệ trởnên gay cấn, trong lòng thầm nghĩ tôi chỉ coi ông là khách hàng quảng cáo biến thái. Thế nên cố gắng kìm nén, khẽ nói:

- Cháu phải đi làm, phiền chú bảo lái xe nhường một chút.

Bố Hải Châu thẳng thắn nói:

- Chẳng phải tôi đã nói chuyện với cô rồi sao? Sao cô vẫn còn quấn lấy Hải Châu? Lại còn bảo nó bỏ công việc tốt như vậy! Cô có biết không? Chuyện này đến bây giờ vẫn còn giấu mẹ nó! Cô nhìn cô đi, vì cô mà gia đình chúng tôi không được yên ổn. Tôi chân thành nói chuyện với cô một lần nữa, hãy rời xa Hải Châu nhà chúng tôi. Bây giờ là lúc tiền đồ của nó phát triển, cô cứlàm liên lụy đến nó như thế này, cô không thấy mình quá ích kỉ sao?

Những câu nói khiến mặt Tiểu Tình đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ. Cô nói:

- Hải Châu thôi việc là quyết định của anh ấy! Anhấy là người lớn. Anh ấy có suy nghĩ của mình, cháu không quấn lấy anh ấy, Bây giờ anh ấy đang ở trên tầng, chú có thể bắt anh ấy về nhà. – Cô nói rồi mở cửa xe, chuẩn bị lên xe.

- Khoan đã! – Bố Hải Châu sốt ruột – Sao cô lại không biết liêm sỉ như thế! Cô có tin là chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì hôm nay cô sẽ bị đuổi việc không?

Tiểu Tình không thể kìm nén được nữa. Cô dừng bước, nói từng câu từng chữ:

- Ông tưởng mình là ai? Tưởng là có thể tùy tiện đập chết dân thường chúng tôi sao? Bây giờ tôi phải đi làm, phiền ông bảo lái xe tránh ra…

Đúng lúc ấy Triệu Vân gọi điện thoại cho Tiểu Tình. Tiểu Tình nhấc điện thoại nói một tiếng “trưởng phòng Triệu”, bố Hải Châu sững người, lập tức chui vào xe, phóng vọt đi.

TTT

Mấy ngày hôm ấy Tiểu Tình cứ thấy bồn chồn bất an, lo lắng bố Hải Châu giở trò, khiến mình mất việc. Bây giờ công việc của Hải Châu vẫn chưa đâu vào đâu, gia đình lại cắt nguồn kinh tế của anh, ngoài việc nuôi xe, trả nợ, cô còn phải chăm lo cho cuộc sống của hai người, kinh tế đã rất khó khăn rồi.

Sau vài ngày, mọi chuyện vẫn bình thường, lúc ấy Tiểu Tình mới thở phào, thầm nghĩ chẳng qua bố Hải Châu cũng chỉ tức giận nên mới nói vậy. Lãnh đạo lớn cũng sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà để bụng.

Bình nóng lạnh trong nhà bị hỏng, Hải Châu một ngày không tắm thì không chịu được, Tiểu Tình đành phải dùng thẻ tín dụng mua một chiếc bình mới. Dù sao thì sau này chuyển nhà cũng vẫn dùng được. Vốn định thứ bảy đi chọn, nhưng đột nhiên hôm ấy trưởng phòng Triệu nổi hứng muốn lên kế hoạch cho buổi triển lãm mùa xuân, gọi Tiểu Tình đến tòa soạn làm thêm.

Trước khi đi Tiểu Tình dặn dò Hải Châu:

- Anh ở nhà chờ, người chuyển hàng nói chiều đến, vị trí ống thoát nước em đã nói với anh rồi, nhớ bảo họlúc lắp đặt cẩn thận một chút, đừng làm vỡ ống thoát nước.

Hải Châu đang đắm chìm trong game, miệng nói lia lịa:

- Biết rồi, biết rồi.

Tiểu Tình không yên tâm:

- Em nói gì anh nghe thấy không… haizzz… Em nói anh từ sáng đến tối ở nhà chơi game, sao không ra ngoài tìm việc, cho dù là tùy ý chọn một công việc để làm tạm không được sao?

Hải Châu tỏ vẻ khó chịu:

- Lại thế rồi, suốt ngày nói đi nói lại mấy câu ấy, không biết chán à? Em chỉ biết nói khuyết điểm của anh! Trương Hải Châu làm sao có thể tùy tiện tìm việc được? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh nghỉngơi một thời gian rồi sẽ đi tìm việc.

- Em không nói khuyết điểm của anh thì ai nói? Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết.

- Sự thật nói một lần là được rồi.

- Em nói một ngày tám làn anh cũng không nghe! Em không muốn mang đại gia về nhà hầu hạ một chút nào.

- Em hầu hạ anh? Em không mua rau, không nấu ăn, không quét dọn, em không làm gì thì hầu hạ anh cái gì?

- Thì ra em sống chết đi làm cả ngày lại còn phải mua rau, nấu cơm, dọn dẹp? Anh có nhân tính không hảTrương Hải Châu? – Tiểu Tình nổi nóng.

- Tang Tiểu Tình, đủ rồi đấy, em có đi không? Em không đi anh đi! – Hải Châu cũng tức giận.

Tiểu Tình đóng rầm cửa lại, tức giận bỏ đi.

Hải Châu nhìn lên trần nhà, hít một hơi thật sâu: Đúng là yêu thì dễ, sống chung thì khó. Tang Tiểu Tình dịu dàng trước đây biến đâu mất rồi?

Hơn ba giờ chiều, Tang Tiểu Tình nhận được điện thoại của cửa hàng điện máy:

- Cô Tang đúng không? Chúng tôi mang bình nóng lạnh tới, sao trong nhà không có người?

Tiểu Tình ngạc nhiên:

- Có người mà.

Đối phương nói:

- Chúng tôi đứng ở cửa nhà cô, trong nhà không có người.

Tiểu Tình gọi điện cho Hải Châu, không có người nghe, gọi điện thoại bàn cũng không có ai nhấc máy. Trong đầu Tiểu Tình lóe lên một ý nghĩ đáng sợ: Không phải Hải Châu bị trúng độc khí ga chứ? Nghĩ đến đây chân cô mềm nhũn, lái xe như bay về nhà, trong nhà không một bóng người. Cô gọi điện cho Hải Châu, anh nhấc máy, giọng nói uể oải lẫn với tiếng gió ù ù:

- Anh không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh chờ rất lâu mà không thấy người lắp bình nóng lạnh đến, anh liền mua chiếc diều, mang ra quảng trường thả! Chẳng phải em nói suốt ngày chơi game hại mắt, phải ra ngoài vận động sao…

Tiểu Tình không còn gì để nói, lặng lẽ cúp máy. Nhìn căn phòng bừa bộn, cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong lòng. Thì ra cuộc sống lại khó khăn đến thế.

TTT

Sau trận cãi lộn, cuối cùng bình nước nóng nhà Tiểu Tình cũng được lắp đúng hẹn.

Bình nóng lạnh trước đây của nhà Tiểu Tình chạy bằng ga, bất cứ lúc nào cũng có nước nóng, còn bình mới chạy bằng diện, cần phải bật trước, thế nên mâu thuẫn mới lại nảy sinh. Tiểu Tình nghĩ bây giờ nên tiến hành phân giờ giá điện. Sau chín giờ tối bật nóng lạnh là tiết kiệm nhất, bật một đêm, sáng sớm hôm sau cũng có nước dùng.

Mỗi buổi sáng, Tiểu Tình vùng bật dậy, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi đi làm. Trước khi ra khỏi cửa cô sẽ tắt bình nóng lạnh, bình nước sẽ giữ nhiệt, cho dù mười một giờ Hải Châu mới dậy thì vẫn có nước dùng. Còn Hải Châu? Mỗi sáng thức dậy là lại bật bình nóng lạnh theo thói quen. Anh thích bất cứ lúc nào cũng có đủ nước nóng để dùng, vì thế một ngày hai tư tiếng đều bật bình nóng lạnh để đảm bảo cho nhu cầu của mình.

Tiểu Tình đi làm về, chỉ cần nhìn thấy đèn đỏ trên bình nóng lạnh sẽ rất tức giận:

- Trương Hải Châu, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ban ngày đừng bật bình nóng lạnh.

- Ban ngày anh cũng cần dùng nước nóng.

- Anh dùng nhiều nước nóng như thế làm gì?

- Rửa tay, rửa mặt!

- Đại thiếu gia, thì ra không phải anh trả tiền điện? Anh không đi làm, mọi thức trong nhà đều là một mình em lo, anh không thể thông cảm cho em được sao?

- Lại thế rồi, lại thế rồi, Tang Tiểu Tình, em có hiểu biết không hả? Bình nước nóng ở trong trạng thái giữnhiệt còn tiết kiếm điện hơn là bật bật tắt tắt.

- Cái gì, anh nói chuyện có căn cứ lí luận không? Buổi tối là ba hào một số, ban ngày là sáu hào hay năm hào, tiết kiệm một nửa! Anh không biết tính à?

- Từ sáng đến tối chỉ tính tính toán toán, sống thếkhông thấy mệt à?

- Vâng, anh không tính, anh sống thoải mái, trút hết gánh nặng lên đầu em! Em dựa vào cái gì! Em nói cho anh biết, hành vi lãng phí này nếu bị mẹ em nhìn thấy thì anh không được sống yên ổn đâu.

- Hứ, anh thấy lúc anh tặng tivi cho nhà em cũng không nghe thấy mẹ em nói tốn tiền điện – Hải Châu cười khẩy.

- Đấy là mẹ em hiểu phép tắc! Người khác tặng, dù không tốt thì cũng phải lịch sự.

- Hiểu phép tắc? Đó gọi là thích to chê nhỏ! Mẹ em thật ghê gớm, nhìn thấy có cái to rồi thì cần gì phải bận tâm đến cái nhỏ?

- Anh quá coi thường người khác rồi đấy. Chẳng qua bố anh chỉ là tổng giám đốc thôi, nghe cách nói của anh, em tưởng bố anh là tổng thống cơ đấy! Tổng giám đốc conoh ty điện lực cũng chỉ là cán bộ cấp tỉnh thôi. Bốanh mà đến Bắc Kinh, cùng lắm cũng chỉ là chức quan nhỏ, ném vào đám đông cũng không tìm thấy!

- Tang Tiểu Tình, không được nói bố anh tùy tiện như vậy! – Trương Hải Châu tức giận.

- Ố, thế anh được phép tùy tiện nói mẹ em hả? Cái gì mà to với nhỏ, nhà em không thèm cái tivi đều của anh.

- Không thèm? Hôm ấy mẹ em cười đến tận mang tai. Nếu anh tặng nhà em một căn nhà, anh lo bà ấy vui đến mức không biết mình họ gì nữa.

- Hưm hưm, Trương Hải Châu, em cầu xin anh, có thể cho nhà em một cơ hội để vui đến mức không biết mình họ gì nữa được không?

- Em!

- Em…