Hứa Tinh Không được đưa đi bệnh viện, đau đến có chút chịu không nổi. Mơ mơ màng màng, Hoài Kinh ôm cô làm xong một loạt kiểm tra. Đến khi để cô lên trên giường bệnh, cô xoay mình một cái đã ngủ.
Khi Liễu Khiêm Tu cầm kết quả đến phòng bệnh, Hoài Kinh đang ngồi trước giường bệnh nhìn Hứa Tinh Không. Buổi chiều 6 giờ, ánh nắng chiều chiếu vào bên mặt người đàn ông càng làm cho khuôn mặt anh biến thành đầy góc cạnh.
|Editor: quảng cáo dùm tác giả đây, Liễu Khiêm Tu có một bộ truyện riêng cho mình nhé, tựa đề là "Hết thuốc chữa", anh này đặc biệt nha, chân lý cuộc đời ảnh là đi tu ấy!|
Trên giường Hứa Tinh Không còn đang an tĩnh ngủ, ánh mắt Hoài Kinh buông xuống, lông mi dài đánh một tầng bóng mờ dưới mí mắt, hai tròng mắt thanh triệt sáng trong mang theo đầy vẻ ôn nhu.
Liễu Khiêm Tu quen biết Hoài Kinh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình này.
Anh gõ cửa nhẹ một cái, Hoài Kinh hơi hơi quay đầu lại, khi thấy rõ là Liễu Khiêm Tu, cẩn thận đứng dậy đi tới.
"Kết quả kiểm tra." Liễu Khiêm Tu đem túi văn kiện trên tay đưa qua.
Liễu Khiêm Tu ăn mặc áo blouse trắng, người cũng cao như Hoài Kinh, thon dài đ ĩnh bạt. Hoài Kinh diện mạo tinh xào sắc bén, anh so với Hoài Kinh thanh đạm hơn. Như là được mài giũa đi các góc cạnh, có loại cảm giác siêu phàm thoát tục.
Anh có đôi mắt vô cùng đẹp, ánh mắt đen bóng, liếc mắt một cái vọng không thấy đáy, nhìn người xuyên thấu như gió lạnh xuyên qua rừng trúc.
Hoài Kinh là thanh lãnh, như dòng suối. Liễu Khiêm Tu là cô lãnh, chỉ nhìn giữa mày của anh, tựa như thấy được núi cao sương khói mờ ảo.
Tiếp nhận văn kiện trong tay Liễu Khiêm Tu, lấy kết quả nhìn thoáng qua. Hoài Kinh chuyên là ngành y, liếc mắt một cái liền nhìn ra được kết quả là gì.
Trong mắt cảm xúc biến hóa phập phồng, cuối cùng quy về bình tĩnh.
Kết quả kiểm tra của anh là chính xác.
"Muốn chuẩn bị lễ vật gì?" Liễu Khiêm Tu nói.
Ngước mắt nhìn Liễu Khiêm Tu một cái, Hoài Kinh cất giấy tờ vào túi, nhàn nhạt nói: "Đừng lại đưa cho tớ vật còn sống."
Meo meo chính là Liễu Khiêm Tu đưa.
Phảng phất giống như không nghe thấy, Liễu Khiêm Tu khóe môi hơi mím lại, nhìn bạn tốt, hỏi: "Tâm tình thế nào?"
Hơi liếʍ liếʍ môi dưới, Hoài Kinh đối diện tầm mắt Liễu Khiêm Tu, nói: "Cậu không thể hiểu. Tựa như tâm tình của cậu tớ cũng không hiểu đến được."
Hai người theo đuổi thứ không như nhau, Hoài Kinh và Hứa Tinh Không muốn lập gia đình, có tình yêu, có kết tinh tình yêu, vui vẻ sung sướиɠ, hạnh phúc phong phú. Liễu Khiêm Tu lẻ loi một mình, siêu nhiên tự tại.
Nhưng hai người đều hướng tới cuộc sống mà mình mong muốn nhất.
Nói tới đây, hai người liếc nhau, cười.
Hứa Tinh Không ở bệnh viện ngủ một đêm, ngày hôm sau khi tỉnh lại, khó chịu ngày hôm qua đều không còn. Cô mới vừa mở mắt ra, Hoài Kinh ngồi một bên liền đứng lên, cúi người hôn lên trán cô. Khóe môi anh mềm mại, hôn xong, Hoài Kinh ôn nhu hỏi: "Còn đau phải không?"
Hiện giờ đã 9 giờ sáng, bức màn trong phòng bệnh mở rộng ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng bếp đến thật ấm áp. Hứa Tinh Không giương mắt nhìn Hoài Kinh được mặt trời chiếu rọi, hàng mi dài cùng đôi mắt nâu, trong lòng cô như được nhét đầy kẹo bông gòn.
"Không đau." Hứa Tinh Không lắc đầu. Cô nhìn đến Hoài Kinh với ánh mắt mang theo chút mệt nhọc, có chút đau lòng, "Tối hôm qua anh không ngủ sao?"
Tinh thần và thể lực của anh từ trước tới giờ thật tốt, Hứa Tinh Không rất ít khi anh có thời điểm mệt mỏi. Tối hôm qua cô làm kiểm tra xong đã ngủ ngay, anh hẳn là chiếu cố lo lắng cô cả đêm.
Tưởng tượng đến như vậy, Hứa Tinh Không cảm thấy mình thật vô tâm vô phổi.
"Ngủ được một lát." Ngón tay cọ cọ trên đôi mắt Hứa Tinh Không một chút, trong mắt Hoài Kinh hàm chút ý cười, "Kiểm tra không có vấn đề, anh cũng không lo lắng."
Nghe nói chính mình không có vấn đề, Hứa Tinh Không cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, cô hỏi: "Vậy hôm nay có thể xuất viện sao?"
Hoài Kinh thoáng nhìn qua thời gian, nói: "Ừ, có thể."
Bệnh viện thật có tác dụng lớn với người bệnh, vốn dĩ tối qua cô khó chịu muốn chết, kết quả ở bệnh viện thuốc gì cũng chưa uống, chỉ ở cả đêm đã trở nên tốt.
Lúc Hứa Tinh Không xuất viện, cô đυ.ng phải Liễu Khiêm Tu đến tìm Hoài Kinh.
Giống như Hà Ngộ, Liễu Khiêm Tu là bạn tốt của Hoài Kinh, nhưng Hà Ngộ và Hoài Kinh hai người quen biết chủ yếu là ở việc kinh doanh, còn cùng với Liễu Khiêm Tu chủ yếu là sinh hoạt và cuộc sống.
|Editor: Hà Ngộ lại là một truyện khác nhé, tựa đề "Muốn làm gì thì làm"|
Hoài Kinh và Liễu Khiêm Tu là bạn cùng trường, Hoài Kinh tốt nghiệp về nước vào IO, Liễu Khiêm Tu thì làm bác sĩ khoa ngoại ở một bệnh viện. Sau khi về nước, thỉnh thoảng Hoài Kinh sẽ đến bệnh viện tìm Liễu Khiêm Tu.
Lúc Hứa Tinh Không vừa quen biết Hoài Kinh, Chung Du Quân chảy máu não được cô đem đến bệnh viện. Lúc ấy Hứa Tinh Không còn ngạc nhiên vì sao Hoài Kinh đến bệnh viện, xem ra lần đó là tới tìm Liễu Khiêm Tu.
Hoài Kinh giới thiệu hai người với nhau, Hứa Tinh Không chào hỏi Liễu Khiêm Tu. Sau khi chào hỏi, Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh xuất viện. Lúc lên xe, trong lòng Hứa Tinh Không còn nghĩ đến Liễu Khiêm Tu. Cô đeo dây an toàn, nói với Hoài Kinh: "Liễu tiên sinh nhìn có điểm giống như thần tiên."
Đây là trực quan đánh giá của Hứa Tinh Không với Liễu Khiêm Tu.
Liễu Khiêm Tu cho người ta một loại tiên phong đạo cốt, bận rộn ở bệnh viện, vì mọi người sinh tử mà bận bận rộn rộn. Mà anh đứng ở giữa dòng người, tựa hồ nhìn thấu sinh tử.
Một thân bạch quái, không như người thường.
"Phải." Hoài Kinh không phủ nhận, anh giới thiệu người bạn tốt này một chút, "Cậu ta chẳng những là bác sĩ, mà còn là đạo sĩ."
Hứa Tinh Không: "......"
Kết quả kiểm tra của Hứa Tinh Không không có vấn đề gì, cô chính mình cũng cảm thấy không có gì thoải mái, nhưng về nhà sau khi ăn cơm, Hoài Kinh muốn cô nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hôm nay là thứ hai, Hứa Tinh Không vốn định xuất viện ra sẽ về công ty. Buổi sáng cô muốn cùng Nhan Gia Lâm đi ra ngoài, tuần trước đã chuẩn bị tất cả tài liệu.
Nhưng Hoài Kinh kiên trì không cho cô đi làm, Hứa Tinh Không cũng không phản kháng mà ở nhà nghỉ ngơi.
Không riêng cô không đi làm, Hoài Kinh cũng không đi, nhưng anh vẫn có công việc. Hai người vừa mới về nhà, anh liền gọi điện thoại cho Leo đem văn kiện đến. Leo đến, hai người liền vào thư phòng.
Ở phòng ngủ không làm gì có chút nhàm chán, Hứa Tinh Không đi xuống lầu vào phòng khách. Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, Meo Meo ngồi xổm ở cửa sổ phơi nắng. Nghe được tiếng bước chân từ thang lầu, Meo Meo quay đầu lại, con ngươi xanh thẳm lóe lên, miêu ô một tiếng.
Hứa Tinh Không cười, đi đến bên người Meo Meo bế nó lên, xoa xoa lông nó, ngồi ở trên ghế nằm ở ban công. Chỉ nằm một lát, Hứa Tinh Không lại cảm thấy có chút mệt.
Cô cảm thấy mình mệt như vậy không quá thích hợp, tinh thần luôn không thể tập trung, chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng ngủ đi.
Khi Hoài Kinh kêu cô, Hứa Tinh Không cũng không biết đã ngủ bao lâu.
Mở mắt ra, Hoài Kinh đứng dưới ánh mặt trời, trên người bao trùm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Hứa Tinh Không đầu hơi hơi giật giật, hướng tới anh vươn hai tay ra, Hoài Kinh cười, ôm cô vào trong lòng ngực.
Đem mặt dụi vào cần cổ Hoài Kinh, hai tay Hứa Tinh Không ôm lấy bờ vai anh, hai chân vòng quanh eo, giống như một đứa bé được Hoài Kinh ôm, an tâm lại hạnh phúc.
"Em buồn ngủ quá." Hứa Tinh Không lười biếng mà nói.
Tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Tinh Không, Hoài Kinh khẽ cười bên tai cô, cắn cắn vành tai, nói: "Mệt thì ngủ một lát."
Cố gắng căng tinh thần lên một chút, Hứa Tinh Không ôm Hoài Kinh, nói: "Không thể ngủ, chốc nữa nên đi tiếp Hoàn Hoàn."
"Em muốn ngủ anh sẽ ở nhà với em." Hoài Kinh nói, "Em ấy lớn như vậy rồi, chính mình kêu xe trở về là được."
"Vậy không được." Hứa Tinh Không mở to mắt, "Đã đồng ý đi đón em ấy."
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Hứa Tinh Không, Hoài Kinh vẫn mang Hứa Tinh Không đi sân bay.
Chờ đến khi ra cửa, tầm nhìn thoáng đãng lên, Hứa Tinh Không cũng có chút tinh thần. Cô nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, nói chuyện phiếm với Hoài Kinh.
"Hoàn Hoàn là thân với anh nhất sao?" Hứa Tinh Không hỏi.
Hai anh em chênh nhau rất nhiều tuổi, sau khi cha Hoài Kinh qua đời, mẹ xuất gia, Hoài Hoàn mới năm tuổi, cô bé xem như được Hoài Kinh một tay nuôi lớn.
Hoài Kinh liếc nhìn Hứa Tinh Không một cái, hỏi: "Sao vậy?"
"Không như thế nào." Hứa Tinh Không cười cười, nói: "Cảm giác anh hẳn là rất có kinh nghiệm dưỡng con nít."
Khi nói lời này, khóe môi Hứa Tinh Không có tia ý cười, đôi mắt sáng ngời nhìn phía trước, thần sắc ôn nhu lại nhã nhặn lịch sự. Có lẽ là có dự cảm, gần đây mỗi khi Hứa Tinh Không nói đến con cái, trong ánh mắt đều tràn đầy hy vọng.
"Kinh nghiệm dưỡng con anh không cần." Hoài Kinh trầm giọng nói, "Anh chỉ cần có kinh nghiệm dưỡng vợ thì tốt rồi."
Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh một cái, nhấp môi cười cười, lặng lẽ đỏ mặt.
Hai người tới sân bay vừa kịp. Vừa đến chỗ đón người đã nghe được giọng thiếu nữ la tới.
"Anh, chị dâu!"
Hai người theo thanh âm nhìn qua, Hoài Hoàn vẻ mặt hưng phấn, như cánh bướm bay đến.
Sở dĩ nói là bay bởi vì Hoài Hoàn xác thật có tiềm chất bay. Mấy tháng không thấy, cô gái tựa hồ lại cao thêm, mặc một cái quần đùi cùng cái áo đen có hình rock and roll, trong đám người ở cửa ra nhìn thật lóa mắt.
Hai chân cô gái thon dài, dáng người tinh tế, tóc cột cao lên, khuôn mặt nhỏ thật minh diễm, lại đeo một cặp kính râm, khí chất thật xuất sắc.
Tuy rằng thân cao chân dài nhưng rốt cuộc vẫn còn là một cô gái nhỏ, tươi cười trên mặt đầy vẻ non nớt.
Thấy tầm mắt Hoài Kinh và Hứa Tinh Không nhìn qua, Hoài Hoàn kéo hành lý, sinh long hoạt hổ mà chạy tới, chỉ chốc lát đã đến bên người Hứa Tinh Không và Hoài Kinh.
Hiện tại Hoài Hoàn còn muốn cao hơn Hứa Tinh Không, cô gái đứng kế bên Hứa Tinh Không, Hứa Tinh Không phải ngẩng đầu nhìn.
"Chào chị dâu ~" Hoài Hoàn như rất quen thuộc với Hứa Tinh Không, ôm lấy cánh tay cô, làm nũng mà chào đón.
Nghe được ra cô gái thích mình, trong lòng Hứa Tinh Không cũng thật vui vẻ. Nhưng Hoài Hoàn giáp mặt lại gọi cô như vậy, Hứa Tinh Không vẫn có chút thẹn thùng.
Mặt đỏ lên, cô "ừ" một tiếng rồi nói: "Chào em."
Hoài Hoàn là thích Hứa Tinh Không từ đáy lòng, loại thích này từ khi cô gái muốn Hứa Tinh Không làm giáo viên tiếng Đức cho mình đã bắt đầu. Trên người Hứa Tinh Không có loại nhu mỹ thật đặc biệt hấp dẫn người khác, cô gái từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, anh trai lại lãnh đạm như vậy, Hứa Tinh Không xuất hiện làm cảm giác thiếu hụt thân tình của cô được lấp thành hoàn chỉnh.
Hoài Hoàn vốn định đi đại trạch ở cùng với Mai lão thái, nhưng cô gái vừa về nước, Hứa Tinh Không nghĩ vẫn nên để cô ở nhà bọn họ một thời gian. Rốt cuộc trên thế giới này, hai anh em bọn họ vẫn là thân nhất. Đề nghị này của Hứa Tinh Không, Hoài Hoàn trăm phần đồng ý, ôm Hứa Tinh Không hô lớn vạn tuế. Hoài Kinh một bên thấy Hứa Tinh Không cao hứng cũng không phản đối.
Về đến nhà, Hứa Tinh Không mang Hoài Hoàn đến phòng cho khách để hành lý. Lúc hai người bọn họ ở phòng cho khách thu thập mọi thứ, Hoài Kinh đi về thư phòng.
Hoài Hoàn từ nhỏ ở nước ngoài sinh hoạt, tính độc lập rất lớn, Hứa Tinh Không ở bên trong giúp trong chốc lát liền đi ra ngoài. Vừa ra cô gặp được Hoài Kinh từ thư phòng đi ra, trên tay cầm một túi giấy chất đầy văn kiện.
Hôm nay là thời gian làm việc, bởi vì cô nằm viện, sáng nay Hoài Kinh không đi làm. Buổi chiều đi đón Hoài Hoàn, một lát còn đi chùa Khanh Bình gặp Hà Thanh Như. Anh phải quản toàn bộ tập đoàn, lại phải đuổi kịp báo cáo công việc giữa năm, công tác thật nặng nề, ngày hôm qua bởi vì chăm sóc cho cô còn chưa thể nào nghỉ ngơi được.
Nghĩ vậy, đáy mắt Hứa Tinh Không hiện lên tia đau lòng. Cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hiện tại đã là 3 giờ chiều, chờ đi chùa Khanh Bình về tới nhà phỏng chừng phải tới tối. Nếu sau đó anh còn phải xử lý công việc, có khi phải làm đến rạng sáng.
"Nếu không để tài xế đưa em cùng Hoàn Hoàn đi chùa Khanh Bình đi." Hứa Tinh Không giương mắt nói với Hoài Kinh, "Anh đi công ty làm việc tiếp là được, có em cùng với Hoàn Hoàn, anh yên tâm."
Cửa thư phòng chưa đóng, trong phòng ánh sáng mặt trời chiếu lên lưng Hoài Kinh. Anh nhìn trong mắt Hứa Tinh Không đầy đau lòng cùng lời thề son sắt, mặt mày nhu hòa xuống, tay cầm văn kiện vỗ nhẹ lên đùi một chút.
Anh liếʍ liếʍ môi dưới, rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, nói: "Công việc ngày mai lại nói, hôm nay anh có việc gấp phải làm."
Hoài Kinh nói đi chùa Khanh Bình có việc gấp, nhưng mà sau khi tới chùa, chuyện gì anh cũng không làm. Phần văn kiện kia sau khi tới phòng Hà Thanh Như đã bị đặt ở một bên.
Sau khi ăn cơm chiều, bốn người ở trong phòng Hà Thanh Như nói chuyện phiếm.
Tuy nói là ba người phụ nữ không cùng lứa tuổi, nhưng Hứa Tinh Không cùng Hà Thanh Như và Hoài Hoàn lại có bao nhiêu đề tài nói mãi không hết. Hà Thanh Như và Hoài Hoàn vẫn luôn nói tới chuyện đã qua, Hoài Kinh giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý đến câu chuyện, ngẫu nhiên khi Hứa Tinh Không hỏi anh cái gì, Hoài Kinh mới cười nói hai câu.
Người một nhà trò chuyện tới nhau cho tới trời đã đen, ngoài cửa sổ một vòng trăng non treo cao, sao sáng (tinh không) đầy trời.
Trong phòng dần dần chỉ có ánh trăng, chỉ có thể thấy mơ hồ mọi thứ. Hà Thanh Như mở đèn lên, ánh đèn chiếu sáng toàn bộ phòng nhỏ.
Lúc bà mở đèn lên, Hoài Kinh cũng đứng dậy. Anh duỗi tay lấy túi văn kiện trên bàn, rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, nói: "Đi ra ngoài một chút đi."
Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, vừa mới rồi mọi người nói chuyện thật vui vẻ, không biết vì sao Hoài Kinh đột nhiên muốn mang cô ra ngoài. Hơn nữa bọn họ đi ra ngoài, để lại Hà Thanh Như và Hoài Hoàn trong phòng, như vậy có chút không lễ phép.
Cô nghĩ như vậy, nhưng thật ra Hà Thanh Như không sao cả, bà cười cười nói: "Đi ra ngoài một chút đi, ở chùa Khanh Bình trời sao (tinh không) rất đẹp."
Nếu Hà Thanh Như cũng nói như vậy, Hứa Tinh Không gật gật đầu đồng ý, đứng dậy theo Hoài Kinh ra cửa.
Phòng Hà Thanh Như ở lưng chừng núi, đi ra sau cửa, ngẩng đầu là có thể vọng đến trời sao không bờ bến. Vùng núi hoang dã không khí tươi mát, ban đêm hơi hơi mang theo chút lạnh. Hứa Tinh Không giương mắt nhìn trời sao, vui vẻ thoải mái cười nói với Hoài Kinh đứng bên cạnh: "Thật sự rất đẹp."
Đêm lạnh như nước, mặt Hoài Kinh ẩn vào trong bóng tối, nhưng làn da anh trắng, thật mau Hứa Tinh Không thích ứng được bóng đêm liền nhìn thấy được mặt anh.
Ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, chỉ nhìn thôi, tim Hứa Tinh Không đập dần dần gia tốc lên.
Thần sắc Hoài Kinh mang theo chút cảm xúc cô chưa bao giờ thấy qua, Hứa Tinh Không còn chưa hỏi, Hoài Kinh đã giữ chặt tay cô, dẫn cô đi về phía chùa, trầm giọng nói: "Ở trong lòng anh, trời sao (tinh không) anh đang nắm ở đây mới là đẹp nhất."
Một câu của Hoài Kinh làm Hứa Tinh Không đột nhiên không kịp phòng ngừa, đáy mắt cô như có một tầng mật, thật ngọt ngào.
Không biết Hoài Kinh muốn đi đâu, Hứa Tinh Không đi theo, một đường đi tới dưới tàng cây nhân duyên.
Ban đêm cây nhân duyên so với ban ngày càng thêm một tầng cảm giác thật thần bí.
Gió thổi ngang qua lá cây xào xạc, nhánh cây lộn xộn, thẻ nhân duyên va vào nhau nhẹ nhàng.
Ở sân thấu một ít ánh sáng từ chùa lại đây. Ánh đèn mông lung, vừa vặn có thể thấy rõ chữ viết trên thẻ nhân duyên.
Hứa Tinh Không đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn lên, liếc một cái liền thấy được tên cô và Hoài Kinh.
Cô duỗi tay chỉ vào thẻ, hỏi: "Thẻ nhân duyên có thể để ở đó bao nhiêu năm?"
Tầm mắt chuyển từ trên mặt Hứa Tinh Không đến trên thẻ nhân duyên, Hoài Kinh mím môi, nói: "Suốt lúc anh và em còn sống."
Một câu, chính là hứa hẹn cả đời.
Hứa Tinh Không quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hoài Kinh. Đáy mắt cô mang theo ánh cười, nhìn Hoài Kinh thần sắc căng chặt, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Hoài Kinh tựa hồ có việc muốn nói với cô, từ lúc tiến vào chùa Khanh Bình tới giờ, Hứa Tinh Không vẫn nhận thấy được anh có chút không đúng.
Sau khi cô hỏi, Hoài Kinh nghiêng mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt màu nâu nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy trong mắt anh đầy thâm tình.
Hoài Kinh đem túi văn kiện đưa cho Hứa Tinh Không, nói: "Sính lễ."
Đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Hứa Tinh Không không nghĩ tới túi văn kiện này lại là cho mình. Cô biết Hoài Kinh cho mình sính lễ là cái gì, lần trước lúc thảo văn kiện anh đã nói cho cô.
Cúi đầu nhìn túi văn kiện trong tay Hoài Kinh, trong lòng Hứa Tinh Không có chút cảm giác không nói nên lời. Cô cảm thấy mãn nguyện, nhưng lại cảm thấy thiếu gì đó.
"Em không cần." Hứa Tinh Không mím môi, nhìn Hoài Kinh, có chút xin lỗi, "Em cảm giác..."
"Em cảm giác chiếm tiện nghi của anh?" Hoài Kinh hỏi.
"A?" Lời nói bị đoạt, cảm xúc Hứa Tinh Không cũng bị chặt đứt một đoạn, đợi sau khi Hoài Kinh nói ra, trong lòng Hứa Tinh Không có chút buồn, cô gật gật đầu: "Phải."
Rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, Hoài Kinh đem túi văn kiện đứa tới tay Hứa Tinh Không, nói: "Em mở ra nhìn xem tờ cuối cùng."
Văn kiện bị nhét vào trong tay, Hứa Tinh Không có chút ngốc, cô nhìn thoáng qua Hoài Kinh, lại nhìn thoáng qua túi giấy tờ. Cuối cùng mở túi, rút văn kiện từ bên trong ra.
Văn kiện bên trong có bảy tám trang, trang đầu tiên chính là thư chuyển nhượng cổ quyền lần trước cô đã thấy, phía trên có ký tên Hoài Kinh. Nhìn tên Hoài Kinh, tâm tình Hứa Tinh Không có chút trầm, cô trực tiếp mở đến trang cuối cùng.
Tờ cuối cùng không quan hệ với phía trên, là một phiếu kiểm tra. Trên phiếu ghi tên cô, là kết quả tối hôm qua cô tới bệnh viện kiểm tra.
"Đây là......" Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, nguyên bản trái tim trầm thấp như được rót vào dòng máu mới, bắt đầu nhảy lên thật nhiệt liệt.
Hoài Kinh nói: "Của hồi môn."
Hứa Tinh Không bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mà Hoài Kinh, đã quỳ một gối trước mặt cô.
Hứa Tinh Không theo bản năng mà lùi lại một bước, cô trơ mắt mà nhìn Hoài Kinh móc ra một cái hộp, tựa hồ đoán trước cái gì sẽ tới, Hứa Tinh Không khẽ nhếch miệng, trong cổ họng một đợt chua xót, nước mắt từng giọt to rơi xuống.
"Em xem, anh có thể làm em có con." Hoài Kinh nói, "Cho nên, em nguyện ý gả cho anh sao?"
Trong lòng Hứa Tinh Không có một bức tường, nếu anh không mang theo cô vượt qua được bức tường này, tư cách cưới cô anh đều không có. Mà chờ tới khi vượt qua được, anh sẽ tới, anh đã sớm chuẩn bị hết thảy.
Trái tim như phá tan l*иg ngực, Hứa Tinh Không khóc không ra tiếng, nước mắt mơ hồ tầm mắt của cô. Ngón tay cô siết chặt tờ kết quả, giương mắt nhìn Hoài Kinh, cô gật đầu, thanh âm run rẩy.
"Em nguyện ý."
Hàm răng c ắn môi dưới nhẹ nhàng buông ra, máu dần dần tràn đầy tới khoảng môi bị cắn trắng bệch kia. Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, Hoài Kinh kéo tay Hứa Tinh Không tới, mở hộp trên tay ra.
Trong hộp là một cái lắc tay.
Lắc tay thiết kế thật sự độc đáo, dây xích bạch kim tinh tế, xuyên qua hai chữ "H" l*иg vào nhau. Ở giữa cái móc l*иg hai chữ H là một viên kim cương hình ngôi sao.
Hoài Kinh mím môi, con người luôn trấn định như anh, bây giờ ngón tay hơi hơi phát run.
Tự mang lắc tay lên cho Hứa Tinh Không, đầu ngón tay lạnh lẽo của anh đυ.ng phải cổ tay của Hứa Tinh Không, thần sắc Hoài Kinh nghiêm túc mà mang lên cho cô, ngữ khí anh nhàn nhạt: "Đây là anh thiết kế, anh thiết kế đã lâu, anh muốn cầu hôn, muốn em trở thành vợ của anh cũng đã lâu."
Như là truy tìm ngàn năm rốt cuộc được như ước nguyện, câu cuối cùng của Hoài Kinh, âm tuyến run lên.
Mang lắc tay vào cho Hứa Tinh Không xong xuôi, Hoài Kinh cầm tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay cô một cái. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tinh Không, trong mắt ánh sao thật lộng lẫy.
"Nó có tên."
"Cái gì?" Hứa Tinh Không nghẹn ngào đến nói không rõ lời.
Ánh mắt Hoài Kinh khẽ nhúc nhích, anh cúi người hôn lên tai cô, nhẹ nhàng cắn vành tai cô một cái, trầm giọng nói.
"Bầu trời sao trong tay anh." (Tinh Không nhập ngã Hoài.)
Từ lúc bắt đầu, em đã chú định là của anh.
- -- HOÀN CHÍNH VĂN ---