Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 56




Giữa lúc mọi người đang khϊếp sợ, ở hàng hiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Hứa Tinh Viễn trong lòng ngực ôm một thùng pháo đi ra.

Cậu nhìn thoáng qua tình huống ở đuôi xe, mày nhăn lại, ngữ khí lành lạnh: "Chuyện gì đó?"

Hứa Tinh Không nước mắt rơi xuống, duỗi tay ra, vừa khóc nức nở vừa cười cười, nói với Hoài Kinh: "Đây là em trai em."

Hứa Tinh Viễn nhìn Hứa Tinh Không vừa khóc vừa cười, thần sắc căng chặt, hỏi Hứa Tinh Không. "Chị, anh ta là ai?"

Hoài Kinh lần đầu tiên vào trong nhà Hứa Tinh Không, phòng cô rất nhỏ, nhưng bố trí thật sự đầy phong cách của cô. Cô luôn có thể đem một nơi rất nhỏ tận dụng đến tuyệt vời, đem đồ vật bề bộn làm thành chỉnh chỉnh tề tề, ấm áp lại có hơi thở cuộc sống.

Anh đánh giá khắp nơi xung quanh, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua, mở miệng nói: "Thời gian tế tổ không thể chậm trễ, em..."

Thu hồi tầm mắt đánh giá, Hoài Kinh nhìn Hứa Tinh Không, ngắt lời cô: "Em lừa gạt anh phải không?"

Bị Hoài Kinh hai tròng mắt trợn trắng nói như vậy, Hứa Tinh Không đứng ở cửa, lắc đầu phủ nhận: "Không, không có."

Không gian trong phòng không lớn, đuôi giường cơ hồ đυ.ng tới cạnh cửa. Hoài Kinh đi đến chỗ đuôi giường, đứng bên người Hứa Tinh Không, rũ mắt nhìn cô, trầm giọng nói: "Anh vừa mới thổ lộ, em chưa đáp lại."

Hoài Kinh lần này so với trong quá khứ trực tiếp hơn nhiều, trực tiếp đến tr@n trụi, Hứa Tinh Không trong tim nhảy dựng lên, cô đỏ mặt muốn đi mở cửa, ngữ khí hoảng loạn: "Bọn họ đều đang chờ..."

Hứa Tinh Không còn chưa mở cửa, người bên cạnh đã cười hừ một tiếng. Anh đặt tay lên cửa, ngăn đường đi của cô.

Nhìn vành tai cô gái dần dần biến đỏ, khóe môi Hoài Kinh giương lên. Anh biết tâm ý của cô, cô không nói, tám phần là thẹn thùng. Nhưng anh đã đuổi tới nơi này, anh muốn không chỉ là tâm ý của cô, anh muốn cô nói ra.

"Em nếu không nói, anh sẽ đi theo em gặp liệt tổ liệt tông của em."

Đuôi mắt Hoài Kinh nheo lại, tròng mắt nâu mang theo ý làm càn.

"Anh chẳng những tìm được hang ổ của em, còn tìm tới phần mộ tổ tiên của em, em còn sống hay đã chết anh đều có thể tìm được em."

Hứa Tinh Không: "......"

Hứa Tinh Không đương nhiên có lời đáp của cô, Hoài Kinh lấy dũng khí lớn như vậy tới tìm, cô nên đáp lại cho anh một dũng khí cũng lớn như thế.

Ngước mắt nhìn Hoài Kinh, Hứa Tinh Không hỏi: "Chuyện nhà của anh xong rồi sao?"

Nghe cô hỏi, Hoài Kinh chớp chớp mắt. Anh cúi đầu nhìn Hứa Tinh Không, biết cô lo lắng. Sau một lúc, anh dùng bàn tay kia kéo người cô đến bên cạnh mình, ôm vào trong ngực.

Hoài Kinh hơi cúi người, đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Không, thần sắc mang theo vẻ bá đạo cùng sự chắc chắn.

"Hứa Tinh Không, em biết hai chúng ta ở bên nhau, chuyện khó khăn nhất của anh là gì không? Chính là em không thích anh. Em hiện tại cho anh một đáp án, chẳng sợ hủy thiên diệt địa, em cũng là người Hoài Kinh này muốn có."

Hứa Tinh Không con ngươi đen nhánh không chút dao động nhìn Hoài Kinh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe lời này, nếu ngay từ đầu cô hoảng hốt khi nghe câu "anh yêu em", hiện tại cô rất thanh tỉnh.

"Em thích." Cô gằn từng chữ một, "Em thích."

Khẩn trương trong mắt Hoài Kinh hoàn toàn buông xuống, như mặt nước đầy gợn sóng rốt cuộc an bình xuống. Anh cười, cười đến thật ôn nhu, thật thâm tình. Duỗi tay vuốt mặt Hứa Tinh Không, ngón tay quen thuộc mềm ấm như cảm giác ban đầu. Lập tức, trái tim trống rỗng như được lấp đầy.

Trời xui đất khiến là cái từ tệ nhất thế giới, mất mà tìm lại được là cái từ hạnh phúc nhất thế giới, anh đều đã trải nghiệm qua.

Cúi đầu, Hoài Kinh hướng tới miệng Hứa Tinh Không. Lúc sắp sửa hôn lên môi cô, sau lưng Hứa Tinh Không chợt phát ra tiếng gõ cửa bang bang, giọng Hứa Tinh Viễn vang lên.

"Chị, chị có khỏe không?"

Hai người bên trong cánh cửa: "......"

Hứa Tinh Không hoảng hốt, khóe môi cọ qua môi Hoài Kinh, xúc cảm ấm áp làm cả người cô run lên, mặt càng đỏ hơn. Cô nhanh chóng lên tiếng, "Khỏe, khỏe..."

Nhìn Hứa Tinh Không luống cuống tay chân mà muốn đi mở cửa, Hoài Kinh chặn then cửa lại. Anh nhìn cửa gỗ, dường như có thể nhìn xuyên qua cửa, nói: "Anh có cảm giác em trai em giống như không thích anh?"

Giương mắt nhìn bộ dáng nghi hoặc của Hoài Kinh, Hứa Tinh Không không nói gì. Anh cảm giác là đúng, Hứa Tinh Viễn chẳng những không thích anh, hơn nữa là đặc biệt không thích.

"Em phải đi, bằng không chậm trễ thời gian." Hứa Tinh Không có chút sốt ruột.

Nhìn người phụ nữ giống như con hamster nhỏ hoảng loạn vô thố, mặt mày Hoài Kinh nhu mì, buông tay ra. Hứa Tinh Không mở cửa, liền thấy được đứng ngoài cửa Hứa Tinh Viễn cùng Lâm Mỹ Tuệ.

Sắc mặt Hứa Tinh Viễn không thể nói tốt chút nào, mày nhăn đến gắt gao, trong ánh mắt mang theo cảnh giác cao độ. Đứng ở một bên, Lâm Mỹ Tuệ vẻ mặt lo lắng sốt ruột.

Xem ra, ấn tượng của anh trong mắt toàn gia đình Hứa Tinh Không là như nhau.

Bị mẹ và em trai nhìn như vậy, Hứa Tinh Không mặt đỏ lên, cô nhìn thoáng qua Hoài Kinh bên cạnh, nói: "Anh về khách sạn trước đi, bên này kết thúc em sẽ đi qua tìm anh."

Bọn họ ba người một nhà hiển nhiên còn có việc muốn nói, Hoài Kinh thập phần thức thời, lễ phép gật đầu tới Lâm Mỹ Tuệ một cái, đứng dậy ra cửa.

Trong phòng còn lại một nhà ba người.

Tính tình gấp đến độ không nín được, Hứa Tinh Viễn nhìn Hứa Tinh Không, xác nhận hỏi: "Chị, chị muốn ở bên anh ta à?"

Cô vừa mới đáp ứng Hoài Kinh, hai người biểu lộ tâm ý với nhau nên không có gì phải che giấu.

"Phải." Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua Lâm Mỹ Tuệ, nhẹ giọng.

"Em nghe nói anh ta chạy Maserati tới." Hứa Tinh Viễn nói tới đây, cau mày: "Vậy không phải so với Vương Thuấn Sinh càng có tiền sao?"

"Hả?" Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua em trai, Hứa Tinh Viễn vẻ mặt lo lắng, Hứa Tinh Không mím môi, mơ hồ mà trở về một câu, "Anh ấy đúng là có ít tiền."

Lâm Mỹ Tuệ nghe con trai con gái nói chuyện, tầm mắt đặt trên người Hứa Tinh Không. Bà nhìn ra Hứa Tinh Không có chút thẹn thùng, biểu tình này lúc trước lúc cô còn ở Vương Thuấn Sinh hoàn toàn không có.

Hứa Tinh Không vui vẻ, bà cũng cao hứng, nhưng bà cũng có cùng mối lo lắng như Hứa Tinh Viễn. Rốt cuộc, bọn họ đã bị kẻ có tiển tổn thương qua một lần.

Đàn ông ưu tú như vậy... Trong lòng Lâm Mỹ Tuệ lại phủ một tầng mây đen.

"Mẹ." Hứa Tinh Không nhìn Lâm Mỹ Tuệ, kêu lên một tiếng.

"Ừ." Lâm Mỹ Tuệ lên tiếng, ngẩng đầu nhìn cô.

Hứa Tinh Không nhìn mẹ, hơi hơi mỉm cười, mặt so với vừa rồi còn hơi đỏ hơn chút, cô nói: "Con rất thích anh ấy, anh ấy không giống Vương Thuấn Sinh."

Nhìn con gái trên mặt hạnh phúc minh diễm tươi cười, ánh mắt Lâm Mỹ Tuệ run lên, gật đầu lên tiếng: "Ai."

Hoài Kinh bước từ trong nhà xuống lầu, mới ra hàng hiên, ngoài cửa Hứa lão thái cùng Hứa Thế Phàm một nhà liền phóng tầm mắt lên người anh.

Trong nhà Hứa Tinh Không ánh mắt của nhóm người kia Hoài Kinh còn không thể nào hiểu biết. Nhưng lúc anh dừng xe, rõ ràng thấy được bà lão trước mặt cùng các bác gái hợp nhau nói tới khi dễ Hứa Tinh Không, làm cô tức đến mặt đỏ bừng.

Các người này lúc ấy xem thường Hứa Tinh Không như vậy, đến khi anh tới thì trở thành khách khí, đây thật là thay đổi sắc mặt quá nhanh...

Hoài Kinh không lập tức rời đi, đứng ở hàng hiên nhìn mấy người trước mặt đang cười với mình.

Thấy Hoài Kinh đứng ở nơi đó không đi, Hứa lão thái cười giới thiệu một câu: "Cậu là bạn của Hứa Tinh Không phải không? Tôi là bà nội Tinh Không, bên cạnh đây là chú hai và thím hai, còn đây là em trai."

"Ai, đúng đúng." Hầu Kinh Phương cùng Hứa Thế Phàm cười lên tiếng.

Nhìn Hoài Kinh, Hứa Minh Huy cũng thu liễm lại, liếʍ mặt kêu một tiếng: "Anh rể."

Hoài Kinh vốn là rất cao, lúc nhìn bọn họ, lông mi hơi rũ, cong cong được mặt trời chiếu vào đánh một tầng bóng râm, không ai thấy được cảm xúc trong mắt anh là gì.

"Mới mua xe?" Hoài Kinh nhìn thoáng quá, nhàn nhạt hỏi một câu.

"Đúng vậy." Nhắc tới xe, ánh mắt Hứa Minh Huy sáng lên, lên tiếng, sau đó ngượng ngùng nói: "So với xe anh kém xa."

"À." Hoài Kinh lên tiếng, nheo mặt lại, hỏi: "Cậu thích xe tôi?"

"Đương nhiên thích." Hứa Minh Huy hưng phấn đáp, "Maserati chạy siêu thích, ai lại không muốn."

"Anh rể con có tiền như vậy, khẳng định xe không chỉ có một chiếc." Hầu Kinh Phương có ý đồ nói.

"Gara hơn hai mươi chiếc." Không chút để ý mà nhìn thoáng qua xe của mình, Hoài Kinh nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: "Tôi có rất nhiều tiền."

Nghe nói tới hơn hai mươi chiếc xe thể thao, Hứa Minh Huy hâm mộ tới tròng mắt muốn rớt ra. Hứa Tinh Không tuy rằng vô dụng, nhưng tìm đàn ông thật là lợi hại!

Nghe Hoài Kinh nói như vậy, cậu ta nhướng mày, cười nói: "Đưa cho em chìa khóa, em chạy thử một chút."

"Không được." Hoài Kinh sắc mặt bình tĩnh mà cự tuyệt.

Thần sắc Hứa Minh Huy cứng lại.

Hầu Kinh Phương nghe thấy con trai bị cự tuyệt, mặt nhăn lại, nói: "Không phải cậu có rất nhiều tiền sao? Có tiền như vậy để em trai thử chiếc xe không được sao?"

Nhìn Hầu Kinh Phương, ánh mắt Hoài Kinh thanh lãnh, thần sắc đạm mạc, mở miệng sâu kín nói một câu.

"Tôi có tiền thì có quan hệ gì đến các người?"

Người nhà họ Hứa: "..."

Không biết Hoài Kinh nói gì với người nhà họ Hứa, trên đường tế tổ, sắc mặt mọi người rất khó coi. Nhưng tuy rằng khó coi lại không có bùng nổ, mà là mang theo chút giận dỗi mà không dám nói gì.

Sau khi tế tổ kết thúc, Hứa Tinh Không muốn đi khách sạn tìm Hoài Kinh, đây là khách sạn hai người vẫn luôn trụ trước kia.

Hứa Tinh Không vừa mới ra cửa, Hứa Tinh Viễn từ phía sau đi lên, nói: "Mẹ nói để em cùng đi với chị."

Nhìn thần sắc em trai, Hứa Tinh Không trong lòng thở dài.

Lúc Hoài Kinh tới nhà cô, thanh thế to lớn như vậy, mấy bác gái hàng xóm chỉ một buổi sáng công phu đã đem sự tình Hoài Kinh đến nhà cô truyền khắp toàn bộ tiểu khu.

Bị đàm luận hơn nửa năm, hiện tại nhất cử nhất động của Hứa Tinh Không đều nằm trong tầm mắt các bác gái. Hoài Thành dân phong bế tắc, không thịnh hành phụ nữ chưa kết hôn với Hoài Kinh đã đến ở khách sạn với Hoài Kinh qua đêm, chuyện này thật như đem chọc thủng cột sống.

Hứa Tinh Viễn muốn đi theo, thứ nhất là nguyên nhân này, thứ hai là bởi vì cậu không thích Hoài Kinh.

Hứa Tinh Viễn đối với Hoài Kinh, còn có thể nói là địch ý. Nói thật, Hoài Kinh người này, Hứa Tinh Viễn vừa thấy đến liền cảm thấy anh ta quá sức ưu tú. Mà người ưu tú, thường thường là rất nguy hiểm.

Mặc kệ cậu nhìn Hoài Kinh như thế nào, xét đến cùng, cậu vẫn là không muốn làm hại đến Hứa Tinh Không, không muốn Hứa Tinh Không lại một lần nữa đi vào con đường trước kia.

Nhưng Hoài Kinh và Vương Thuấn Sinh là không giống nhau.

Hứa Tinh Viễn hiện tại đối với Hoài Kinh ấn tượng cố định ở chỗ "có tiền mở công ty", bốn bỏ lên năm chính là giống Vương Thuấn Sinh cùng một loại. Muốn thay đổi cái nhìn của cậu, chỉ có thể về sau tiếp xúc nhiều hơn, chậm rãi thay đổi.

Tới khách sạn Gia như, Hứa Tinh Viễn nhìn thời gian, nói: "Đừng ở lâu quá, nửa giờ thôi, mẹ còn chờ chúng ta về ăn cơm chiều."

"Được rồi." Hứa Tinh Không lên tiếng, đứng dậy vào khách sạn.

Hứa Tinh Không nện bước thực mau, cô vào khách sạn, trực tiếp đi tới thang máy, ấn thang máy đi lên.

Nhìn Hứa bộ dáng Tinh Không đối với khách sạn này ngựa quen đường cũ, Hứa Tinh Viễn nhớ tới lúc ăn tết, Hứa Tinh Không nói muốn giúp đồng sự công ty công tác.

Lúc ấy đã ở bên nhau?

Chưa bao giờ nói dối, chưa bao giờ đêm không về ngủ Hứa Tinh Không, ngày đó là vì Hoài Kinh này cái gì đều làm cả. Hứa Tinh Viễn lo lắng sốt ruột, đối với Hoài Kinh càng không có ấn tượng gì tốt, bởi vì anh ta đem chị mình thật ngoan ngoãn mà dạy hư.

Khách sạn thời gian này không có nhiều người, hành lang trống rỗng. Hứa Tinh Không đi đến phòng 2024, duỗi tay mới vừa gõ một chút, cửa liền mở ra.

Hoài Kinh đứng bên trong cánh cửa, anh đã thay đồ tây trang, mặc vào quần áo ở nhà. Quần dài rộng thùng thình, áo thun bên trên, quần áo bằng sợi dệt mỏng nhìn thật mềm mại, như đem mọi góc cạnh của người đàn ông mài nhẵn xuống, nhìn thật văn nhã có lễ.

Nhìn thấy Hứa Tinh Không, Hoài Kinh cười, mở đôi tay ra.

Hứa Tinh Không tim đập gia tốc, mặt cô hơi hơi biến hồng, nhìn Hoài Kinh, giang hai tay ôm lấy anh. Nháy mắt lúc cô ôm lấy anh, Hoài Kinh hai tay dùng chút lực nhấc bổng cô lên.

Hai chân Hứa Tinh Không vòng qua eo anh, mặt dán vào cổ anh, nở nụ cười.

"Nhớ anh không?" Anh khẽ c ắn vành tai cô một chút, đóng cửa lại rồi ôm cô tới sô pha ở phòng khách, đặt cô lên trên sô pha.

Bức màn phòng khách kéo ra, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào người Hoài Kinh đến trong suốt, Hứa Tinh Không nhìn anh, nói: "Nhớ."

Đây là lần đầu tiên Hứa Tinh Không trực tiếp mà nói nhớ anh, Hoài Kinh trầm giọng cười, cúi người đè lên người cô, bên tai cô nhỏ nhẹ.

"Anh cũng nhớ em."

Hô hấp của người đàn ông dâng lên sau tai giống như một luồng điện lan tràn toàn thân, loại cảm giác bị bật lên lửa dục này làm hai mắt Hứa Tinh Không lập tức trở nên mê ly.

Động tác Hoài Kinh có chút dồn dập, từ bên tai hôn đến cằm Hứa Tinh Không, tay cũng bắt đầu có động tác.

Hứa Tinh Không cảm thụ được hơi thở Hoài Kinh dồn dập, run giọng nói một câu.

"Em trai... còn ở dưới lầu chờ em."

Trong mắt người đàn ông không che dấu nổi dục hỏa, động tác anh vẫn tiếp tục, cắn cằm cô một ngụm, "Chờ bao lâu?"

Hứa Tinh Không cả người run rẩy, cô hừ nhẹ một tiếng, thanh âm rách nát, nói: "Nửa... nửa giờ."

Hoài Kinh: "......"

Động tác Hoài Kinh đột nhiên dừng lại, đôi tay chống đỡ bên người Hứa Tinh Không, đ è xuống lửa dục trong mắt, hơi liếʍ liếʍ môi dưới, nhàn nhạt nói: "Cậu ta cố ý phải không?"

Nhìn Hoài Kinh nhíu mày lại, Hứa Tinh Không mặt đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Người bình thường nửa giờ cũng có thể kết thúc."

Bị Hứa Tinh Không không dấu vết khen một câu như vậy, Hoài Kinh vừa mới định đi tắm mà áp xuống, lửa dục lại có dấu hiệu ngoi lên. Anh nhắm mắt lại, cố trầm tĩnh một lúc lâu, sau đó cúi đầu hôn Hứa Tinh Không một cái, nói: "Đi, anh về nhà với em."

Nói xong, Hoài Kinh đi lấy hành lý.

Lần này tới Hoài Thành, anh chẳng những muốn bắt lấy Hứa Tinh Không, còn muốn bắt lấy người nhà của cô.

Người em trai này thật sự có chút khó đối phó, không làm cậu ta tiếp thu mình, anh cũng đừng nghĩ đến ngủ chung với Hứa Tinh Không.

Lúc Hứa Tinh Viễn vừa muốn gọi điện thoại cho Hứa Tinh Không, cách đó không xa, Hứa Tinh Không và Hoài Kinh kéo theo một hành lý đi ra.

Người đàn ông mặc thường phục, so với buổi sáng hôm nay nhìn có vẻ hiền hòa hơn. Nhưng trong mắt vẫn là thanh lãnh đạm mạc, vẫn làm cho Hứa Tinh Viễn cảm thấy không thoải mái.

Cùng Hoài Kinh đi đến nơi, Hứa Tinh Không nói với Hứa Tinh Viễn: "Mở cốp xe ra đi."

Nghe lời chị, Hứa Tinh Viễn ấn nút mở cốp xe, "phanh" một tiếng, cốp xe mở ra, Hoài Kinh nhắc rương hành lý để vào trong.

Hứa Tinh Viễn: "......"

Từ trên xe đi xuống, Hứa Tinh Viễn đi đến bên người Hoài Kinh, nhìn anh mặt không đổi sắc mà đóng cốp xe lại, Hứa Tinh Viễn có chút ngốc, hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Hoài Kinh cao hơn Hứa Tinh Viễn nửa cái đầu, Hứa Tinh Viễn qua năm cũng chỉ mới 24 tuổi, thanh niên dáng người đơn bạc, hoàn toàn không chiếm được ưu thế nào trước Hoài Kinh.

Đối mặt Hứa Tinh Viễn, Hoài Kinh rũ mắt nhìn cậu, cậu ta và Hứa Tinh Không có chút giống nhau, cho nên Hoài Kinh không thể thấy chán ghét cậu ta.

Nếu muốn bắt lấy người nhà Hứa Tinh Không, Hứa Tinh Viễn là khối xương khó gặm nhất, Hoài Kinh cười, cố gắng làm cho mình nhìn qua thuần lương một chút.

"Tôi ở đây không an toàn, chưa chừng buổi tối sẽ muốn đi tìm chị cậu. Cho nên vẫn là nên ở cùng cậu ở một chỗ để cậu yên tâm."

Hứa Tinh Viễn nghe Hoài Kinh nói như vậy, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ phản ứng lại, thế nhưng trời xui đất khiến nói một câu.

"Tốt."