Cách mấy hôm sau, Tất tẩu tử thành thuộc được hết
tình thế trong dinh đề đốc rồi, liền giả vờ lập kế xin phép đi ra mua
bán xắm sửa, rồi tong tả chạy ngay về tiệm Cao Thăng.
Khi về tới nhà, Châu Linh, Diêu Tú chưa kịp hỏi câu gì thì Tất tẩu tử cất tiếng khóc nức nở khiến cho mọi người đều kinh ngạc không
hiểu việc chi. Châu Linh căn vặn hỏi mãi, Tất tẩu tử mới đem câu chuyện
Tháp Nhi Tề Khoa dâm dục đùa bỡn thuật cho mọi người nghe. Diêu Tú nghe
nói các chuyện đó lấy làm tức bực khó chịu, dựng ngược đôi lông mày, vỗ
tay mà kêu lên rằng:
- Quân mãn nộ như thế thì còn trời đất nào nữa...
Nàng vừa nói tới đó, thì Châu Linh vội vàng lấy tay bưng mồm lại mà rằng:
- Đây không phải là chỗ nói to được. Lỡ ra ai nghe tiếng thì phỏng còn xác hay không?
Diêu Tú vẫn còn hung hăng nói lên rằng:
- Nếu vậy thì để mặc cho nó tự do hay sao?
Châu Linh cười rằng:
- Việc đó mình phải thư thả mà tính, chứ nóng nảy cũng là vô ích mà thôi...
Nói tới đó, lại quay sang bảo Tất tẩu tử rằng:
- Nó làm như thế thực là khổ tâm cho chị. Song đã trót ra thế, chị cũng nén lòng chịu vậy, chúng tôi sẽ tìm cách để báo thù cho. Nhưng cách hành động của nó thế nào, chị đã dò xét được chưa, xin hãy nói cho chúng tôi nghe đã.
Tất tẩu tử thở dài một tiếng mà rằng:
- Nói đến hành trạng của thằng giặc ấy thì không thể nào mà
thuật ra hết được. Trong một ngày trời, trừ ngoài những giờ luyện tập và thu xếp việc công, còn thì thế nào cũng phải có một lúc nô đùa với các
người tì thiếp. Cứ theo như lời của cô vợ lẽ nhà hắn là Dương Tuệ Châu
đã nói thì hắn ta lại có học được nhiều pháp thuật của Đại thiên ma Cưu
Cắt La đã truyền thụ cho, dù ma quỷ tài giỏi đến đâu cũng không sao mà
tránh được mắt hắn ta cho thoát.
Nói đoạn lại mang những địa đồ trong dinh đề đốc và những thì
giờ của Tháp Nhi Tề Khoa hành động những thế nào thuật kỹ cho mọi người
nghe một lượt.
Châu Linh nghe đoạn, nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Nếu hắn có nhiều phép thuật, vả lại tài giỏi như thế, thì cũng khó lòng mà hạ thủ ngay cho được.
Diêu Tú cười nhạt mà rằng:
- Cái đó thiết tưởng cũng chẳng lấy gì là khó. Nó đã có tính
hay đùa bỡn với gái ban ngày như thế ta cứ nhè lúc đó mà trị, thì nó tất nguy.
Tất tẩu tử gật đầu mà rằng:
- Chị nói rất đúng. Tôi biết đích xác vào khoảng quá trưa, thế nào hắn cũng vào buồng Dương Tuệ Châu một lúc. Vậy trước khi buổi trưa
chị cứ lẻn vào đó thì tất là hạ thủ được ngay.
Châu Linh ra vẻ nghĩ ngợi một lúc và bảo Tất tẩu tử:
- Nếu vậy thì hay lắm. Cứ độ giữa trưa, chị đứng quanh ngoài
cửa dinh, hễ thấy có người vỗ vào vai, ấy là chúng tôi đã đến. Vậy chị
cứ đi trước vào đó, chúng tôi sẽ theo đi sau, nhưng cốt là đừng nói năng gì để lộ cho người ta biết mới dược.
Tất tẩu tử gật đầu nhận lời hẹn đích đến trưa hôm sau hành sự rồi vội vàng lại quay ngay về dinh đề đốc.
Hôm sau bọn Châu Linh sửa soạn gọn gàng, dùng bùa ẩn hình cho
cả ba người đeo, rồi kéo nhau đến trước cửa chỗ tư thất của Dương Tuệ
Châu đứng chực. Khi tới nơi, thấy ngoài cửa phủ đều có lính tráng đứng
hộ vệ canh giữ rất là nghiêm ngặt. Ba người không thèm để ý, cứ thoăn
thoắt đi thẳng xông vào, song bọn lính canh không hề trông thấy chi cả.
Khi đi qua một dãy vườn hoa vào tới trước cửa một lớp đại
danh, thấy Tất tẩu tử đương đứng vơ vẩn để chờ. Bọn Châu Linh bèn len
lẻn đi tới, khẽ vỗ vào vai Tất tẩu tử một cái. Tất tẩu tử hiểu ý, bèn
lửng thững đi trước dẫn đường cho ba người theo sau.
Được một lát, đi tới một khu nhà, có ba gian phòng rộng rãi,
Tất tẩu tử liền trỏ vào gian phòng khép cửa kín bảo cho ba biết. Ba
người hiểu ý, bèn để mặc cho Tất tẩu tử đứng đó, rồi bấm nhau đi quanh
các mạn nghe ngóng và tìm lối để vào.
Ba người đi quanh về phía sau gian phòng đó, chợt thấy có một
cánh cửa sổ mở tung ra, trông thẳng xuống một cái vườn hoa rất là rộng
rãi.
Châu Linh đứng dừng lại ghé vào tai Diêu Tú và Tấn Từ mà nói thầm rằng:
- Hai người hãy đứng cả sát vào chỗ cửa, để một mình tôi dòm
vào xem sao, rồi hễ thấy tôi nhảy vào là nhảy cả vào một thể, thì tất là xử được nó ngay.
Nói đoạn ba người cùng men qua vườn hoa, thẳng vào chỗ cửa sổ, rồi một mình Châu Linh đứng lên chồng gạch, nghểnh cổ nhìn vào trong.
Khi trông tới nơi thì quả nhiên thấy trong đó có một cái giường màu rất
lịch sự kê ngay giữa phòng, hai cánh màn vắt cao hẳn lên và có hai
người, một người đàn ông cùng một người đàn bà đương ôm nhau ngủ ngáy
khò khè.
Châu Linh thấy vậy đoán chắc là bọn họ đùa bỡn vừa xong đến
cơn ngủ mệt, bèn bám tay lên cái khung cửa nhảy tót ngay vào Tấn Từ cùng Diêu Tú cũng vội vàng nhảy ngay theo vào, đi sát luôn ngay đằng sau
Châu Linh.
Khi vào tới nơi, nhìn kỹ lại thì thấy người đàn ông đó cao to
vạm vỡ, đoán chính là Tháp Nhi Tề Khoa ở đó, còn một người đàn bà thì ra dáng nhỏ nhắn, nằm quay vào trong tuy không trông rõ mặt, song cũng có
thể đoán biết là Dương Tuệ Châu.
Vừa khi nhìn xong, Châu Linh chưa kịp bàn tính câu gì, thì
Diêu Tú đã nổi giận ra mặt, rút ngay thanh kiếm đeo ở bên mình, nhằm
giữa chỗ cổ Tháp Nhi Tề Khoa, giơ thật thẳng cánh, chém xuống một nhát
rất mạnh. Trong ý Diêu Tú vẫn đinh ninh là nhát kiếm chém xuống đương
lúc vô tình như thế, thì cái cổ Tháp Nhi Tề Khoa thế nào cũng bị đứt đôi lập tức. Nhưng không ngờ, nhát kiếm vừa chém vào tới cổ Tháp Nhi Tề
Khoa thì bỗng nghe thấy tiếng kêu lên đến keng, rồi thanh kiếm bật lên
một cái, làm cho Diêu Tú rát phỏng cả tay mà không ăn thua gì cả.
Diêu Tú thấy vậy đương kinh hoảng sợ hãi, chưa kịp quay ra thì Tháp Nhi Tề Khoa đã mở bừng hai mắt, thét lên một tiếng như tiếng hổ
gầm, rồi đứng choàng ngay dậy. Châu Linh cùng Tấn Từ biết là Tề Khoa đã
trông thấy bọn mình, liền hè nhau múa kiếm xông vào đâm đánh tứ tung.
Tháp Nhi Tề Khoa chỉ sẽ nhếch mép cười nụ, hơi né mình ra một
bên, rồi giơ hai bàn tay không, múa vung lên chống cự lại với cả ba
người.
Châu Linh thấy Tháp Nhi Tề Khoa khí thế hăng hái lạ thường,
bèn dùng ngọn kiếm "liên châu lục địa" đánh giữ ở dưới một cái, rồi chém bổ ngay lên, làm cho cuống cuồng khó lòng đỡ kịp. Tháp Nhi Tề Khoa cũng vẫn ung dung như thường, chỉ sẽ né mình ra bên cạnh một tí là ngọn kiếm lại bật ra ngoài, không ăn thua chi cả.
Bất chợt vừa hay khi đó, Tấn Từ đứng ở bên này, thấy Tề Khoa
né mình tránh sang bên mạn mình, nàng liền thừa thế giơ thanh kiếm lên
đón đâm một cái rất mạnh, tướng là trúng suốt óc ngay. Nhưng ngờ đâu khi ngọn kiếm của Tấn Từ gần sát tới nơi, thì Tháp Nhi Tề Khoa lại nhảy lên một cái rất mạnh, hơi gió bật ra, làm cho ngọn kiếm cũng bị lướt theo
ngọn gió mà bay phất trở lên.
Đằng này Diêu Tú cùng Châu Linh thấy vậy, lại lừa lúc Tháp Nhi Tề Khoa sắp sửa ở trên rơi xuống, liền xông vội ngay vào đón chính
giữa, chĩa hai mũi kiếm lên, định cho Tề Khoa xuống vừa chỗ đó thì tất
là bị thủng ruột gan. Chẳng dè, Tháp Nhi Tề Khoa nhường như có phép quỉ
thần ủng hộ, nên khi chàng ta nhảy xuống, lại nhè ngay vào giữa khe hai
thanh kiếm, làm cho hai thanh kiếm rẽ hẳn ra hai bên, không đụng vào
người chút nào. Tấn Từ đứng bên cạnh tức bực không sao nhịn được, lại
múa gươm xông vào đâm chém tứ tung. Rồi Châu Linh cùng Diêu Tú cũng xông vào, chia ba người làm ba mặt, dùng hết sức bình sinh đấu vào để đánh.
Bấy giờ Dương Tuệ Châu cũng đã tỉnh dậy rồi, song thấy Tháp
Nhi Tề Khoa cứ một mình giơ chân giơ tay, nhảy lên nhảy xuống tựa như
đánh nhau, mà lại không trông thấy có ai ở đó thì trong bụng ngờ là có
ma quỉ trêu ghẹo Tháp Nhi Tề Khoa, nên nàng sợ hãi thất thần cứ nằm nép
xuống dưới cái chăn không dám ngó cổ ra nhìn. Khi ba người đánh nhau một lúc lâu lâu, thì bỗng thấy Tháp Nhi Tề Khoa thét lên một tiếng rất to,
rồi thì thanh bảo kiếm ở trong tay Diêu Tú bỗng bị sang ngay bên tay
Tháp Nhi Tề Khoa bắt mất. Tháp Nhi Tề Khoa vớ được thanh kiếm vào tay uy thế lại càng hăng hái, chàng bèn múa lên loang loáng như là muôn ánh
hào quang bao bọc quanh mình, không còn trông thấy thân người được nữa.
Châu Linh thấy Tháp Nhi Tề Khoa võ nghệ cao cường, sức ba chị
em không thể địch nổi, bèn nghĩ ngay một kế, trong miệng lẩm nhẩm mấy
câu, rồi quát lên một tiếng "mau" rất to. Thì liền đó có một vầng đen
đen ở đâu bỗng hiện ngay ra, đưa thẳng đến đánh vào giữa mặt Tháp Nhi Tề Khoa.
Tháp Nhi Tề Khoa nhìn thấy, cười ha hả lên mấy tiếng, một tay
múa kiếm, một tay trỏ vào đám đen đen, quát lên một tiếng "tan" rất to,
thì thấy cái bóng đen đó lại bỗng tan ngay lập tức. Rồi kế đó bọn Châu
Linh bỗng thấy choáng hẳn người lên, cả ba người đều bị ngã ngay ra đất, bất tỉnh nhân sự và ba đạo bùa phép ẩn thân cũng bị phá tan lập tức.
Tháp Nhi Tề Khoa thấy ba người ngã rồi, càng tự đắc cười dữ, vội gọi Dương Tuệ Châu dậy mà rằng:
- Phu nhân dậy mau mà xem, chúng là ba đứa con gái rất đẹp, chứ có phải ma quỉ gì đâu mà nép vào đó.
Dương Tuệ Châu nghe nói, vội vàng lóp ngóp bò dậy thì quả thấy ba người con gái nằm sóng soài ở dưới đất, liền hỏi Tề Khoa rằng:
- Chúng nó là người nào, làm sao lại vào đây mà đánh nhau được thế.
Tháp Nhi Tề Khoa cười toét miệng đáp rằng:
- Chúng nó là người nào, bất tất phải hỏi làm chi. Nay hãy
biết bọn này có nhan sắc, phu nhân phải để cho ta thưởng thức một phen
mới được.
Dương Tuệ Châu biết ý Tháp Nhi Tề Khoa xưa nay nghe nói như
vậy bèn đứng dậy mặc sống áo quay ới sang phòng khác và khép cửa lại mặc cho trong đó tự do. Tề Khoa thấy Tuệ Châu đi ra rồi, bèn xem ngắm chọn
kỹ trong ba người một lát, rồi ẵm ngay Châu Linh lên lòng toan để đùa
bỡn.
Bất chợt chàng vừa mới ẳm lên trên giường, chưa kịp thi hành
thủ đoạn gì, thì bỗng thấy Tất tẩu tử ở ngoài hớt hải chạy vào bẩm với
Tề Khoa rằng:
- Dám thưa đề đốc, con ngựa của đề đốc bị ai dắt đi đâu mất, hiện lính tráng đi tìm nhao lên mà chửa thấy đâu.
Nguyên Tháp Nhi Tề Khoa có một con ngựa rất quí, tên là Tử
điện ly phong, mình đen, đầu trắng, đuôi đỏ, một ngày chạy hơn ngàn dặm, Tháp Nhi Tề Khoa cho là một thứ báo bối quí nhất xưa nay. Hôm đó Tháp
Nhi Tề Khoa đi sang tư phủ của Dương Tuệ Châu cũng cười ngựa sang đó,
cho buộc ở tận tầu ngựa phía sau. Tất tẩu tử đã biết đích rồi. Sau Tất
tẩu tử nhân dinh thấy bọn Châu Linh bị Tháp Tề Nhi Khoa đánh ngã mà
không có cách gì cứu nạn ra được, nên nghĩ ngay một kế, vội vàng chạy
vào nói ngay ra thế để đánh lừa cho chàng phải hoảng.
Quả nhiên khi Tháp Nhi Tề Khoa nghe thấy tin báo là mất con
ngựa thì hoảng hốt vất ngay Châu Linh xuống giương rồi đứng phắt ngay
dậy, không kịp đi giày mặc áo, tất tả chạy vội ra ngay phía sau tìm
ngựa.
Tất tẩu tử thấy chàng ta ra rồi, lại trông thấy bọn Châu Linh
nằm mê man ra đó thì cuống người lên không biết làm thế nào cho tỉnh lại được. Nàng trông quanh trông quẩn chợt thấy ngay ở góc nhà có bình nước lã, bèn cầm ngay cái bình giác nước vào mồm phun khắp vào mặt ba người
và lay gọi dậy. May sao vừa làm thế xong thì quả nhiên ba người đã tỉnh
ngay lại, cùng ngơ ngác nhìn hỏi Tất tẩu tử.
Tất tẩu tử ra dáng vội vã giục ba người rằng:
- Thôi đừng nói năng chi nữa, mau mau ra trốn ngay đi, không thì chết cả bây giờ.
Ba người nghe nói bèn vội vàng ai nhặt lấy kiếm của nấy, rồi
theo Tất tẩu tử đi thẳng ra cửa, nhảy tót lên mái nhà tìm lối chạy tháo
lấy thân.
Đằng này Tháp Nhi Tề Khoa lật đật chạy đến tàu ngựa, trông
thấy con ngựa vẫn còn nguyên đó thì lấy làm ngạc nhiên không hiểu, bèn
quát tháo ầm ĩ, gọi bọn thị vệ ra hỏi vì sao lại có người kêu là mất
ngựa. Bọn thị vệ nghe hỏi cũng đều ngẩn ngơ không hiểu là tin đó ai đã
nói ra.
Tề Khoa nghe vậy tức giận hầm hầm vội quay vào phòng định tìm
Tất tẩu tử để hỏi. Bất chợt khi vào tới phòng thì thấy ba người lúc này
đã biến đi đâu mất mà Tất tẩu tử cũng chẳng thấy đâu.
Tề Khoa thấy vậy, bèn cho đòi ngay Vương Thẩm Tử đến để hỏi
tung tích Tất tẩu tử, Vương Thẩm Tử phải đem sự thực khai với Tề Khoa.
Lúc đó Tề Khoa mới vỡ lẽ là bị bọn Tất tấu tử dùng mưu lén vào để định
hành thích, bèn quở mắng Vương Thẩm Tử một lúc rồi lập tức điểm 300 lên
cấm quân đi ra ngay tiệm cơm Cao Thăng để bắt bọn Châu Linh.
Đằng này bọn Châu Linh cũng đã sớm liệu biết trước, nên khi
bốn người về được tới tiệm Cao Thăng liền vội vàng tính trả tiền hàng
rồi vơ vét quần áo quay ra đi thẳng. Tới Tháp Nhi Tề Khoa ra đến nơi thì đã cánh hồng xa tếch, hết lối dò tìm, bất đắc dĩ chàng lại ngẩn ngơ
quay về dinh vậy.
Còn bọn Châu Linh hôm ấy ra khỏi thành Bắc Kinh, 4 người bèn
giục nhau đi mải đi miết, đề phòng có quan quân theo đuổi phía sau. Mãi
tới buổi chiều, đi đến một khu rừng kia, 4 người đã thấy trong mình hơi
mỏi, mới rủ nhau kéo vào khu rừng ngồi nghỉ.
Khi ngồi thong thả với nhau, Tất tẩu tử mới đem chuyện đánh
lừa Tháp Nhi Tề Khoa vừa rồi thuật kỹ lại một lượt cho mọi người nghe.
Mọi người nghe đoạn, Tấn Từ liền lắc đầu le lưỡi bảo ba người rằng:
- Thằng cha như thế thì lạ thực! Gươm giáo chém vào không ăn
thua, mà pháp thuật cũng không thi hành nổi với nó, thế thì còn phương
sách nào mà trị được nó. Ngày nay nếu không có Tẩu tử cứu cho thì tính
mạng chúng tôi, còn làm sao được!
Châu Linh cũng thở dài mà rằng:
- Nghĩ lại thương hại cho Tẩu tử, thực là bị uổng mất cả thân
danh mà rút cục không nên chi cả. Cái đó là lỗi tại chúng tôi. Tẩu tử
cũng đừng để bụng làm chi vô ích. Trời còn để có chúng ta đây, thế nào
chúng ta cũng phải có phen báo thù được...
Đương khi bốn người to nhỏ trò chuyện với nhau, thì bất thần
đâu ở phía trong bỗng có tiếng người đằng hắng, rồi kế đó có tiếng người nói to lên rằng:
- À những tên nào mà to gan thế! Ở đây là chỗ nào mà các người dám đem nhau đến bàn những việc phi pháp ở đây?
Bọn Châu Linh nghe nói giật mình hoảng sợ, vội vàng đứng phắt
ngay dậy, ai nấy đều tuốt gươm cầm ngay ra tay, định để đối phó với
người kia. Thì kế đó thấy trong phía rừng bỗng có hai người lững thững
đi ra, thẳng đến chỗ bọn Châu Linh. Châu Linh nhanh mắt trông thấy, té
ra hai người lại không phải là ai mà chính là Hồng Tôn Dương cùng Văn
Tùng ở đó.
Châu Linh liền kêu vội ngay lên rằng:
- Các ông đi đâu có việc gì, mà cũng lẩn quẩn tới đây?
Văn Tùng bèn đem chuyện mình cùng Hồng Tôn Dương đi đuổi theo
ba người không thấy, rồi quanh quẩn tới đó, thuật cho bọn Châu Linh
nghe. Diêu Tú nghe đoạn vỗ tay cười ầm lên, bảo bọn Hồng Tôn Dương tới
đó, giới thiệu Tất tẩu tử cùng hai người, rồi cũng đem các chuyện vừa
rồi nói cho hai người nghe
Hồng Tôn Dương nghe đoạn trợn mắt lè lưỡi bảo mọi người rằng:
- Cứ theo lời các chị nói đấy, thì Tháp Nhi Tề Khoa là người
đáo để, chúng ta không thể nào trị nổi nó, tất là phải tìm một người tài giỏi nào nữa mới xong.
Văn Tùng lắc đầu cười nụ mà rằng:
- Làm tướng phải có ở mưu, chứ có cần gì khỏe mạnh cho lắm. Đã đành bản lĩnh chúng ta đây, không làm gì giết nổi được hắn, song ta chỉ dùng chút mẹo cỏn con là hắn phải chết lập tức ta có sợ chi !
Tấn Từ cười hỏi rằng:
- Dùng mưu kế chi anh hãy thử nói xem sao.
Văn Tùng bèn bảo 4 năm người cùng chụm đầu gần vào, rồi sẽ nói kế sách cho nghe. Mấy người nghe nói đều vỗ tay khen là diệu kế. Nhất
là Hồng Tôn Dương càng vui vẻ tán thành, giục phải thi hành lập tức.
Đoạn rồi Hồng Tôn Dương cùng Văn Tùng dặn bọn Châu Linh 4 người hãy
quanh quẩn ở đó chờ đợi, để hai người lại quay đi vào thành để thi hành
kế sách.
Về phần Tháp Nhi Tề Khoa từ sau khi ra khám ở tiệm cơm Cao
Thăng tuy không truy bắt được bọn hành thích, song chàng ta tự phụ là
bậc tài giỏi nhất đời, dù ai cũng không làm gì nổi, nên cứ yên tâm vui
thích tự nhiên, không thèm để ý đến chi hết thảy.
Cách đó hai hôm, một buổi tối kia, quen như lệ thường, Tháp
Nhi Tề Khoa trước khi sắp ngủ thế nào cũng ngồi ở buồng Dương Tuệ Châu,
uống rượu một lúc, rồi mới vào màn để ngủ. Hôm ấy chàng ta đương ẵm
Dương Tuệ Châu trong lòng để chờ đứa thị nữ đem rượu vào, thì chợt nghe
thấy phía ngoài cửa có tiếng người ngã đến huỵch một cái.
Tề Khoa vội vâng hỏi ngay lên rằng:
- Đứa nào làm gì huỳnh huỵch ngoài đó?
Hỏi vừa dứt lời thì thấy có tiếng đứa thị nữ tên là Kiều Hạnh đáp to lên rằng:
- Bẩm đại nhân, con bị vấp ngã ngoài này...
Đoạn rồi một lát thì thấy tên thị nữ tập tà tập tễnh bưng cái bình rượu bằng vàng đi vào.
Dương Tuệ Châu trông thấy vậy, vội hỏi lên rằng:
- Mày bị ngã mà bình rượu không đổ hay sao?
Tên thị nữ mang bình rượu đến, đặt ở trước mặt Tháp Nhi Tề Khoa rồi cung kính đáp rằng:
- Bẩm phu nhân, con bị ngã văng cái bình rượu ra một xó, song
khi tìm đến thì nút vẫn còn mà rượu cũng không đổ, xin phu nhân xá tội
sơ suất cho con...
- Rượu không đổ mất thì thôi, ai trách mày nữa làm chi !
Tháp Nhi Tề Khoa lúc đó để ý nhìn ngắm vào cái bình rượu, cất
lấy mở nút ra, rót rượu ra cốc, ngửi qua cốc rượu, rồi lại đặt xuống,
hỏi Kiều Hạnh rằng:
- Mày đương đi mà sao lại ngã được?
Kiều Hạnh run sợ mà rằng:
- Con đi quãng gần cửa đây, vì không có đèn tối, chẳng may vấp phải cái gì không biết, nhưng bình rượu thì thực không hề đổ mất chút
nào.
Tháp Nhi Tề Khoa cười cười gật gật, vẫy cho Kiều Hạnh đi ra.
Đoạn rồi chàng ta cầm cốc rượu đổ toẹt xuống đất và lại cầm lấy bình
rượu cúi xuống gậm thường đổ dốc cả đi. Tuệ Châu thấy vậy cất miệng toan hỏi, thì bị Tề Khoa bịt vội lấy mồm mà không cho nói, và Tề Khoa lại
ngồi ung dung cười đùa với Tuệ Châu như trước.
Được một lát, Tuệ Châu đương ngồi trong lòng Tháp Nhi Tề Khoa
thì bỗng thấy chàng ta hẩy ra một cái rất mạnh, rồi chàng cũng ngã lăn
xuống đất, lộn đi mấy vòng, tựa như một người bị cảm rất nguy.
Tuệ Châu thấy vậy, sợ hãi cuống cuồng, chân tay run rẩy mà rằng:
- Ối đại nhân, đại nhân làm sao mà thế?
Nàng ta vừa hỏi dứt lời, thì bỗng đâu ở phía ngoài cửa có hai
người đàn ông lạ mặt đẩy cửa bước vào. Tuệ Châu càng hoảng hồn lên vội
vàng chạy xổ vào góc thường để trốn mà cũng không sao kêu lên được nữa.
Hai người đó nguyên là Hồng Tôn Dương và Văn Tùng. Sau khi hai người từ giã bọn Châu Linh, hai người bèn thuận đường quay thẳng vào
lối Bắc Kinh. Khi vào tới nơi, hai người hết sức dò la một đêm hôm
trước, không sao thi hành kế sách cho xong. Rồi đâu hôm sau, hai người
bèn lại nhủ nhau dắt sẵn một gói thuốc độc cốt lẻn vào tận cửa phòng Tuệ Châu để đón.
Được một lúc thì tên thị nữ của Tháp Nhi Tề Khoa vừa bưng bình rượu đi vào qua đó. Hồng Tôn Dương, bèn đứng nép vào bên tường giơ chân ra sẽ ngáng lối đi làm cho Kiều Hạnh bị ngã, để Văn Tùng nhấc
lấy bình rượu cho thuốc độc vào, rồi lại để luôn bên cạnh chỗ đó. Kiều
Hạnh bị ngã trở dậy, thấy bầu rượu vẫn còn đứng yên không đổ thì hớn hở, vui mừng, bèn vội vàng đem vào lập tức.
Sau khi Kiều Hạnh vào rồi thì bọn Văn Tùng lấy làm đắc chí,
đoán chắc thế nào phen này cũng giết được Tháp Nhi Tề Khoa, bèn đứng
quanh quẩn lối ngoài để chực. Đến lúc đó chợt nghe phía trong có tiếng
kêu lên, hai người lại càng yên chí là Tề Khoa đã trúng độc rồi, bèn vội vàng bảo nhau kẻo thốc ngay vào để xử.
Bất chợt khi hai chàng vào tới nơi, vừa rút kiếm ra xông tới
chỗ Tháp Nhi Tề Khoa nằm thì Tề Khoa bỗng vùng ngay dậy, dùng lối ngư
ông đả võng, bò hai tay xuống đất, quai hai chân vung ra một cái rất
mạnh, làm cho hai chàng xuýt ngã quay ra đó. Hai người thấy vậy đều nhảy vội lên để tránh, rồi lại múa gươm xông vào đánh thẳng Tề Khoa. Lúc đó, Tề Khoa cũng vừa dậy xong, liền giơ ngay hai ngón quyền lên, đối địch
với hai thanh kiếm.
Đôi bên đánh nhau chưa được vài hợp, thì bọn Tôn Đương tự biết thế kém, vội hè nhau quay ra để chạy. Tuệ Châu bấy giờ mới tỉnh tinh
thần, bèn kêu gọi quân lính ầm cả lên. Tháp Nhi Tề Khoa thì lại chạy
thốc ra cửa để đuổi hai người. Hai người thấy Tề Khoa đuổi theo ra ngoài thì có ý sợ hãi vô cùng, bèn nhảy liền lên nóc nhà để chạy.
Ngờ đâu Tháp Nhi Tề Khoa thấy hai người nhảy lên nóc nhà, liền đứng ở dưới vỗ tay đến đớp, bắt quyết một cái, rồi trỏ thẳng cái quyết
lên chỗ hai người. Thì liền đó hai người bỗng thấy choáng váng lảo đảo
rồi thì ngã lăn ngay từ nóc nhà xuống tận dưới đất.
Khi đó bọn lĩnh thị vệ nghe tiếng Dương Tuệ Châu kêu, cũng đã
đổ dồn cả đến. Chúng thấy hai người trên mái nhà lăn xuống, bèn đổ xô
ngay vào trói gô cả hai người lại. Đoạn rồi Tháp Nhi Tề Khoa ung dung ra ngồi ở giữa sảnh đường, sai lệnh mang hai người lên để tra hỏi.
Trong khi tra hỏi, Hồng Tôn Dương cùng Văn Tùng đều bảo nhau
cắn răng lặng ngắt, không ai chịu nói nửa lời. Tháp Nhi Tề Khoa tức giận vô cùng, sai trói hai người treo lên một chỗ cao cao và bắt lấy roi da
đánh thật lực, bắt phải xưng khai tên họ. Hai người cũng lại dửng dưng
coi như vô sự, không ai nói một câu chi.
Tháp Nhi Tề Khoa biết là hai người cũng là những tay nội công
rất khá, tra khảo cũng chẳng ăn thua. Chàng bèn đổi ngay ý kiến, sai
người lấy thanh bảo kiếm ra rồi tự hỏi hai người rằng:
- Trước đây có ba đứa con gái vào đây toan hại bản chức, có
phải cũng là đồng đảng với các ngươi không! Các ngươi nếu không thú
thực, thì ta quyết không khi nào mà dung thứ được.
Hai người nghe nói lại lặng ngắt mà không trả lời. Tề Khoa bèn cầm thanh bảo kiếm đứng lên, sai người cởi giây cho người xuống, rồi
thân hành lôi cả ra cửa để chém.
Một phen vất vả mưu mô
Biết đâu lỡ bước nên cơ hội này!
Trời cao chăng hỡi có hay,
Kìa câu báo ứng xưa nay thế nào.