Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 38




Hai canh giờ sau……

Mộc Thanh Lưu nhàm chán mệt mỏi tựa lên trên bệ cửa sổ, trong phòng này bố trí kết giới đã đổi thành loại ngay cả hắn cũng không thể giải. Ngay cả chỉ là muốn ở trong nội viện đi một chút cũng phải được người giám hộ lên tiếng, phải có người bồi bạn.

Không phải là không có kháng nghị qua, người nọ biểu lộ phong khinh vân đạm, rõ ràng miệng đầy đáp ứng.

Cuối cùng, thuận miệng nói một câu như vầy – hơn nữa, ta ở trong cốc ngủ say vài năm căn bản cái gì cũng không để ý, bình thường cũng bận đến không thể phân thân, nơi này ngay cả thư cũng không nhiều, không cho ngươi xuất môn, ngươi cảm thấy buồn bực cũng là đúng.

Lời này vừa nói ra, trong nội tâm Mộc Thanh Lưu lập tức nổi lên thương cảm.

– Phụ thân, có ngươi cùng ta như thế nào sẽ buồn bực……

– Như vậy còn muốn cự tuyệt?

– Không cự tuyệt……

Không cự tuyệt? Vậy ngoan ngoãn ở đó a.

May mà người nọ cam đoan phần lớn thời gian đều cùng ở bên người. Cuộc sống như vậy, lúc y không có ở đây lại có vẻ gian nan, giống như hiện tại.

Gió nhẹ lướt qua, ngoài cửa sổ có người trầm thấp cười vui. Che giấu không được sự ranh mãnh trêu chọc, thậm chí…… còn có chút hả hê khi người gặp họa……

” Ngươi tốt không vậy, nhìn giống như rất buồn bực?” Thanh niên đứng ở bụi hoa xa xa, mỉm cười nở rộng.

Nhưng, người nào đó hiện tại vừa thấy tên này lại có loại e ngại khó hiểu, thẳng có loại xúc động muốn co lại ra sau…… Thử nghĩ xem, nếu không phải tại người này, hắn sao có thể lưu lạc đến bước đường ngay cả cửa phòng cũng không thể ra? Hơn nữa, đối với người cấm đoán hắn còn phải vuốt mao dỗ dành, bằng không người nọ sẽ tùy thời vung ra “Thụ nan sử (lịch sử chịu khổ=]])” suốt chín năm mà y trải qua, gạt lấy nước mắt người.

Thanh niên kia bước ra vài bước, trên mặt đất cách ba trượng quay chung quanh tiểu lâu làm trung tâm lại ẩn hiện kim quang, nhẹ nhàng hiện ra một tầng chú thuật vân đồ phức tạp ngăn trở. Thanh niên bất đắc dĩ che mặt thở dài, bất đắc dĩ lại lui trở về.

Buồn cười nói:” Ta sáng nay trông thấy có người đi ngang qua, trong vòng một trượng mới chạm đến thuật chú. Như thế nào đến phiên ta, bay ra nhiều hơn hai trượng? Khi dễ người cũng không phải làm như vậy a.”

Có lẽ là gã tiến tới gần nên Mộc Thanh Lưu ngửi thấy, trong không khí tràn ngập tia khí tức tanh nồng không dễ cảm thấy.

” Đại nhân, ngài bị thương?” Mộc Thanh Lưu chần chờ.

Thanh niên nhún nhún vai, lơ đễnh.” Không cẩn thận nói sai một câu, làm hại đàm phán thất bại, tính ta linh động nên…… Dù cho cha ngươi những năm gần đây đích xác thân thể mạnh không bằng mười năm trước, nhưng ta vẫn là bại bởi y. A, nếu theo như lời trong giáo mà nói, giá trị tồn tại duy nhất của ta cũng không còn.”

Dù là nói đến nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng cũng là cô đơn. Nhiều năm chỉ vì mục tiêu giết chết một người mà tồn tại, cuộc sống như vậy, không biết phải bao lâu mới có thể tiêu tan?

Mộc Thanh Lưu không biết nói cái gì mới có thể an ủi gã, chỉ có thể nói vài lời …” Ngươi còn trẻ, tiền đồ bất khả hạn lượng (tiền đồ không hạn chế)“……

Thanh niên vừa nghe vừa gật đầu, bày ra một bộ dáng nghiêm túc.” Ân, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là lúc ngươi được sáu tuổi, ta chỉ có mười lăm, hiện tại bất quá qua đi chín năm, thật sự là ta còn trẻ.”

” Có việc này?”

Vẫn là gió nhẹ, có mùi thơm ngát tràn đầy hung phế (ngực). Tinh thần Mộc Thanh Lưu bỗng chấn động, ngồi dậy.” Lúc ấy Vạn Hủy tam trang phái người thư sát, ngươi đang ngủ, tự nhiên cái gì cũng không biết.”

Quả nhiên, thanh âm nam tử dễ nghe mà lạnh lẽo ở bên ngoài vang lên. Mộc Thanh Lưu ở góc độ đặc biệt, căn bản không nhìn thấy y đứng ở chỗ nào.

” Không thể tưởng được từ năm đó, Đái Cửu Khuyết liền đem thế lực rót vào trong các đại môn phái.” Lời này lại là nói cho Thiên Không.

Thanh niên cười mỉm:” Lâu chủ, ngài cũng đừng nhìn ta, ta thật sự chỉ phụ trách Vạn Hủy sơn trang cùng Ảnh Trọng lâu, những chuyện khác hắn như thế nào để ta biết được?”

Nam tử khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Lưu trong mắt Mộc Thanh Lưu, người thanh niên đối diện trong bụi hoa kia nghiền ngẫm cười.” Lại nói tiếp, khi đó hài tử của lâu chủ thật đáng yêu, có thể tuyệt không giống như lâu chủ.”

Bạch y nam tử đẩy cửa vào nhà, vung tay áo khẽ phất, hai phiến cửa sổ rộng mở không gió mà động, bay tới trên mặt thanh niên. Không thể khách khí.

” Đa tạ tán thưởng. Ngươi nếu yêu mến, không ngại tự mình đi có một đứa.”

Người ngoài cửa sổ cười ha hả, thật vất vả mới ngừng lại mà thở gấp, thanh âm nói chuyện vẫn là rầu rĩ:” Lâu chủ quá khẩn trương, tiểu nhân lần này chỉ có điều muốn nói cho lâu chủ, thứ ngươi muốn, có thể ở tại Tư Không phủ.”

” Răng rắc” Một tiếng vang nhỏ.

Mộc Thanh Lưu xuống ý thức tìm theo tiếng nhìn thoáng qua, lại kinh hoảng nhìn thấy năm ngón tay Hoàng Di Nguyệt thật sâu đặt trên khung cửa sổ đang rướm máu. Thê diễm yêu hồng, phiến lệ sắc trong lúc lơ đãng xoáy nhập vào mắt người, một khắc thất thần lại quên mất phải làm ra phản ứng gì.

Người ở phía ngoài đã đi thật lâu, thế nhưng y lại vẫn bất động, dưới ánh nến mờ ảo, giữa lông mày ngưng tụ tình tự phức tạp giống như vui mừng lại giống như sầu lo.

Mộc Thanh Lưu tiến lên đem một ngón tay y gở ra, nưng lấy đôi tay kia, im bặt. Thân thể Hoàng Di Nguyệt cứng ngắc, giống như không có chỗ nào mang cảm giác.

” Phụ thân…… Ta biết rõ ngươi muốn cái gì…… Chính là, sinh tử……”

Namtử duỗi ra một ngón tay điểm nhẹ môi của hắn, thành công làm cho các loại lời nói không hợp nhân ý phong bế ở trong lòng. Một tiếng u thán, ba phần đạm mạc bảy phần nhận mệnh.” Muốn nói sinh tử hữu mệnh, không cần cưỡng cầu? Ta và ngươi đều không cần nhiều lời nữa, ta ngày mai sẽ mang ngươi lên phía Bắc, trở lại Phù Liễu thành.”

” Chính là có thể sẽ gặp…… Ân, cữu……”

” Không được gọi hắn như vậy.”

” Phụ thân, ta còn muốn nói ra suy nghĩ của mình,” Mộc Thanh Lưu thần sắc chăm chú, một đường kéo xuống tay nam tử,” Từ nay về sau không thể tùy tiện đả thương người, ta tin tưởng Trọng Thiên đại nhân là thật tâm…… Ân? Phụ thân……”

Trên cổ đau xót, rốt cuộc không phát ra âm thanh gì nữa.

Người trước mắt tuyệt lệ vô song vờ như cái gì đều không trông thấy, một đường nắm ở eo của hắn, hướng tới nơi nào đó đi đến, thản nhiên nói:” Không nói mấy câu mất hứng. Thanh Lưu ngươi mệt mỏi a, chúng ta đổi nơi đến.”

“……”

Bích lục đôi tích nhật hoàn lưu, cổ dong thương sương sổ bách thu. Lương phong như tích nhập tụ lãnh, diêu khán mai thủy tây sơn lưu (mặt trời tròn như hòn ngọc bích, cây dong già vững chải qua trăm thu. Gió mát như giọt lạnh thấm vào tay áo, nghiêng nhìn dòng nước Tây Sơn chảy). Mặc dù lục thụ ở Ảnh Trọng lâu còn xanh ngắt, đi xa hơn về phía bắc, Phù Liễu thành đã là hàn phong rét lạnh. Sau đó…… nơi lúc ban đầu gặp phải người nọ, hẳn lại là một năm phiêu tuyết.

…… Nếu như sau khi hết thảy những chuyện phiền lòng chấm dứt, nếu hắn còn chưa chết, nhất định sẽ trở về nhìn một lần.

……………

Thân ảnh thanh niên vận bạch y ống tay áo thêu ám sắc vân ở trong biển rừng rậm rạp lúc ẩn lúc hiện. Con đường này giống như đi ngàn vạn lần, nếu không tự hỏi, tự nhiên sẽ không gặp lối rẽ.

Trong lâm u, hắc bào nam nhân chắp tay mà đứng, yên tĩnh giống như đã dung nhập trong dòng nước từ trên núi chảy xuống. Nhưng mà rất mẫn cảm, hắn biết rõ hắn đã chờ đến không kiên nhẫn. Tự giễu câu dẫn ra khóe miệng cười cười—biết nhau hơn mười năm, ngươi là mặt hàng gì, ta còn có thể nhìn không thấu?

Còn chưa có leo đến trên vị trí này thì loại huấn luyện khủng bố hà khắc đã như địa ngục. Mặc dù không phải người này tự mình phụ trách, nhưng luôn có thể cảm nhận được loại mục quang mang theo ác ý lẫn lãnh ý như độc xà. Về sau còn sống, gặp được vị đại nhân quyền cao chức trọng này, tự nhiên biết rằng ánh mắt kia xuất ra từ ai.

Trên danh nghĩa, địa vị trong giáo hắn không hẳn là kém. Nhưng trên thực tế lời ai là bên trên, cũng không có người dám không hiểu.

” Thiên?”Nam nhân xoay người, thấy thanh niên vững vàng rơi vào cách đó không xa, ôn nhu cười nói.

Thiên Không học hình dạng của hắn giả cười.” Cả ngày đều là một bộ dạng này, ngươi không mệt mỏi sao?”

Chân mày của nam nhân nhíu cũng không nhíu, phối hợp nói:” Ngươi lại cùng hắn xung đột? Sao lại xúc động như vậy. Nếu nói là chiêu thức của hắn, không có người so với ngươi hiểu rõ hơn,” Nhưng lại nhìn thấy trên bạch y dần dần khuếch tán vết máu.

Thiên Không ám cười, vốn đích xác không đến mức trả một cái giá lớn như thế, nhưng, chỉ là vì muốn tìm kiếm đồng tình từ người nào đó……