Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Chương 23




Đại âm hi thanh, đại tượng hi hình (nhạc có tiếng, voi có hình -> bất cứ vật việc gì cũng có điều để nhận biết). Có lẽ càng là yên tĩnh thì càng đáng sợ?

Nhưng mà rõ ràng, bên dưới sự tĩnh lặng lần này thật là không có một thứ gì. Mộc Thanh Lưu ngoại trừ vui mừng cũng cảm thấy thất vọng, đường đường là Ký Xuyên, chẳng lẽ chỉ là con sông có bề ngoài xinh đẹp mà thôi?

Gợn nước như tơ trù mềm mại, nước thật lạnh, đã có một tia ôn ý (ấm áp) từ cổ tay truyền đến, đến từ nội lực của một người.

Hoàng Di Nguyệt làm như vậy, cũng không phải là đánh giá thấp Mộc Thanh Lưu, cũng không phải xem nhẹ một thân tài nghệ do Hồng Ức truyền thụ. Dù cho nếu Mộc Thanh Lưu so với chính hắn còn lợi hại hơn gấp một ngàn một vạn lần, thì những sự tình này chỉ sợ hắn cũng sẽ vẫn làm như thế.

Mộc Thanh Lưu thoáng nghiêng đầu đi, hai đầu lông mày tràn đầy không đồng ý. Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Di Nguyệt, nói:” Ngươi một mực độ chân khí cho ta, bản thân mình sao chịu được? Nhanh thu hồi đi.”

Hoàng Di Nguyệt gần đây rất ít nghe ý kiến của người khác, nhất là ở sự tình hắn cho rằng đúng, nhưng giờ khắc này hắn lại thu hồi nội lực của mình. (ờ ngoan = =)

Cái này chẳng lẽ không phải là một loại tôn trọng?

Mộc Thanh Lưu hơi thích ý, một tia mỉm cười muốn thành hình. Nhưng mà, chợt thấy một cổ cảm giác quái dị mãnh liệt đánh úp trên ý niệm, chấn động đến tâm thần nhộn nhạo. Hắn nghiêm sắc mặt, âm thầm thở dài: Quả nhiên vẫn là đến đây.

Hoàng Di Nguyệt cơ hồ là đồng thời cảm thấy có sức mạnh không tầm thường, trong mắt lãnh duệ quang mang thoáng hiện. Dưới tay thoáng dùng lực, chặn lấy lực nước chảy đem Mộc Thanh Lưu kéo đến bên người.

Cứ như đêm đen đột nhiên đến, nhật nguyệt thất sắc, dòng nước xanh lam trong nháy mắt bị hắc ám ăn mòn.

Trong hắc ám giơ không thấy năm ngón tay, thính giác lại càng linh mẫn. Mộc Thanh Lưu mơ hồ nghe được chỗ nước sâu tĩnh lặng, tựa hồ truyền đến một loại động tĩnh rất nhỏ, giống như ong vỗ cánh trên không trung.

Thanh âm kia tới gần, Mộc Thanh Lưu nín hơi ngưng thần, miễn cưỡng bắt lấy vài đạo lam quang trong tấm màn đen, nhanh chóng đâm rách hắc ám quét ngang dựng thẳng đánh tới. Nước trong khoảnh khắc bị quấy cho thất lăng bát lạc (lộn xộn), đao phong sát xuống trên thân thể giống như vết cắt sắc bén nhất.

Hoàng Di Nguyệt lại thấy rõ ràng, vận khí, ống tay áo mang theo nội lực như được rót đầy gió, nhìn như nhu hòa kì thực bên trong ẩn chứa sức mạnh, trường tụ (ống tay áo) như tuyết phi tán băng sương, lại vô cùng cứng sắc cắt đứt một đạo lam quang, phá ra sức nặng.

Mộc Thanh Lưu mặt bên cạnh tuôn ra qua một dòng nước ấm, giương mắt xem xét, phát giác quanh thân vờn quanh một tia u lam, trục (đạp) sóng mà đi. Trong hắc thủy hiện ra một đoạn ngư vĩ (đuôi cá) bích sắc vừa trầm vừa nổi, lân phiến bóng loáng, đứt gãy chỉnh tề, không ngừng thấm lấy máu u lam.

Ngư vĩ này cũng không dừng lại một lần, hoặc là nói, chủ nhân của ngư vĩ này chưa từng một lần ngừng lại.

Phải dùng ngôn ngữ gì mới có thể hình dung loại sinh vật thế này?

So với thân thì đuôi càng dài, màu lam mộng huyễn mà quỷ dị, xinh đẹp không gì sánh được. Lại có được nửa thân trên là hình người, khuôn mặt làm cho người tiêu hồn. Mái tóc dài gợn sóng cuồng diễm cứ như có thể quấy đảo lòng người.

Sinh vật này chẳng lẽ chính là thứ vừa rồi dùng tốc độ vô cùng nhanh công kích bọn họ?

Mộc Thanh Lưu cẩn thận thưởng thức từ đầu tới đuôi, cười nhạt một tiếng, mi nhãn đều nhuộm lên thích thú. Hắn tựa ở trên vai Hoàng Di Nguyệt, cười nói:” Gặp phải sự vật mỹ lệ, nhưng có nên buông xuống nguy hiểm.”

” Sẽ không.”

” Hảo,” Mộc Thanh Lưu liền cười đến càng vui vẻ hơn,” Ta là nói chúng nó.”

Mộc Thanh Lưu lại dùng loại ngữ khí ôn hòa nho nhỏ trêu chọc Hoàng Di Nguyệt, tạo ra ngoạn tiếu không ảnh hưởng toàn cục.

Thừa dịp Hoàng Di Nguyệt còn đang vì lời nói này mà không vui, Mộc Thanh Lưu đột nhiên từ trong tay áo kéo ra một lũ ti tuyến, hai tay giương lên thả rơi vào trong nước.

Tuyến ở trong tay hắn như có sinh mệnh, rót vào linh lực lại như dây thừng cứng rắn nhất trên đời.

Chính là sợ Hoàng Di Nguyệt ra tay, nên hắn một hơi bức ra tất cả sức mạnh. Kim quang tức khắc bắn ra, cùng nhân ngư u lam mỹ lệ chống lại nhau.

” Ngươi……” Hoàng Di Nguyệt khó có được lúc ngẩn người, kịp phản ứng lại lập tức kéo xuống tay của hắn. Bất đắc dĩ lúc này trong nước sớm đã gặp sáng, chỉ có vài tiểu ngư đuôi lam sắc thản nhiên bơi qua, trầm nhập vào đáy nước bích lam.

Ngoại trừ Hoàng Di Nguyệt, trong lúc này nếu đổi lại là bất cứ người nào, chỉ sợ đều sẽ mềm lòng đối với bọn sinh vật này, Mộc Thanh Lưu càng không ngoại lệ.

Mộc Thanh Lưu dùng một loại ánh mắt ôn nhu sủng nịch nhìn bầy cá đi xa, ngược lại cúi đầu ngưng mắt nhìn ti tuyến trên đầu ngón tay dần dần vỡ vụn, nhẹ giọng hỏi:” Rất lợi hại a? Tuyến là sư phụ làm, vì cái gì lại ở loại tình huống này mà phát ra công dụng.”

Hoàng Di Nguyệt giống như không nghe thấy, mi tâm nhíu chặt, thanh âm vẫn là nhàn nhạt.” Cái gì cũng đừng nói.” Nói xong, dùng sức ôm lấy Mộc Thanh Lưu rất nhanh đi về hướng thượng du (đầu nguồn).

── Trong Ký Xuyên, không thể sử dụng bất luận chú thuật gì.

…… Nhưng trên thực tế muốn phá Ký Xuyên, còn phải dựa vào linh lực cường đại.

Nếu như linh lực này không đến từ Hoàng Di Nguyệt thì phải đến từ Mộc Thanh Lưu, Mộc Thanh Lưu tình nguyện là người sau. Mà hắn vốn cho là mình ít nhất còn có thể chống đỡ thêm vài phút, lúc này lại chỉ cảm thấy ngực trầm nặng trước mắt biến thành màu đen.

“…… Hảo quái…… Có thể nói, là đang, có cảm giác…… nịch thủy (bị vây hãm trong nước)……” Hắn nói đứt quãng, thậm chí bóng người trước mắt hắn cũng là đoạn đoạn tục tục (đứt quãng).

Trong lời nói duy nhất có chỉ là ôn hòa như xuân phong lẫn hòa hoãn tựa xuân thủy, duy nhất không có chính là hoảng loạn. Nếu như chính hắn còn hoảng loạn, vậy có phải là sẽ có người so với hắn càng hoảng loạn hơn không?

Hắn sao có thể làm cho Hoàng Di Nguyệt vì hắn mà thất thố?

“Nịch thủy?” nam tử lạnh lùng tuấn mỹ chậm rãi lập lại một lần, trong thanh âm thanh lãnh hiển lộ nghi hoặc.

“…… Ân.”

Mộc Thanh Lưu bình yên nhắm mắt điều tức, tùy ý hừ một tiếng trả lời, chính là trong lúc đó đã phạm vào một cái sai lầm vô tâm. Tỷ như, không chút nào chú ý tới thân thể của hắn đang bị lặng yên nhấc cao……

Tayáo có thêm hoa mai, nhưng Mộc Thanh Lưu biết rõ, hoa mai này rõ ràng không phải tay áo, mà là y.

Có mỹ nhân như vậy, gần đến mức nghe thấy mỗi một lần hô hấp, chính là hoa mai. Như vạn thụ hoa mai, như vạn thụ lạc tuyết (tuyết rơi). Tuyết có hương vị? Nếu một khắc trước có người hỏi Mộc Thanh Lưu vấn đề này, hắn có thể sẽ nói không có.

Trong khoang miệng quanh quẩn khí tức thanh lương, băng tuyết trên môi hóa thành ôn hòa mềm mại.

Tiếp sau đó, sức mạnh đã mất đi liền về tới tứ chi bách hải.

Mộc Thanh Lưu mệt mỏi mở mắt ra, hô hấp thoáng chốc đình trệ.

Một thoáng chốc ngỡ ngàng, con người bạch y như tuyết nhân như nguyệt lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn, dùng miệng độ khí. Cái này…… có thể là thật không?

Mộc Thanh Lưu trong nháy mắt cứng đờ, suy nghĩ rối loạn. Chỉ thấy rơi xuống đôi mắt gần trong gang tấc như mãn thiên tinh đấu (vùng trời đầy sao) sáng chói mỹ lệ…… cao xa mờ ảo.

Đáng tiếc không có bất luận tình tự gì, hết lần này tới lần khác đều không có……

Vẫn là như vậy, chẳng lẽ đáng giá mê hoặc sao?

Hắn đột nhiên thanh tỉnh, chậm rãi nhắm mắt lại, đem một tiếng thở dài nuốt vào đáy lòng. Lại mở mắt ra, đã mất một tia mờ mịt.

Mộc Thanh Lưu nhẹ nhàng mà đẩy ra Hoàng Di Nguyệt, câu dẫn ra một mạt mỉm cười ôn hòa mờ nhạt, ôn nhu nói:” Đa tạ, phụ thân. Đã không còn đáng ngại, chúng ta có thể lên rồi.”

Mục quang Hoàng Di Nguyệt thoáng lóe lóe không thể nhận ra, giật giật môi tựa hồ muốn nói cái gì. Ngưng trệ một lát, lại liễm mắt cúi đầu, vẫn là một bộ dáng thanh thanh lạnh lùng không muốn nhiều lời. (=”=)

Mộc Thanh Lưu cũng không hỏi nhiều, nhàn nhạt cười, quay người lại thẳng hướng lên trên mà đi.

Sắc trời càng ngày càng gần, bích lam ở trong chỗ sâu ngủ vùi.

Nếu có cái gì đó lọt vào dưới vực sâu trăm mét, có thật sự sẽ không tiếp diễn lại hay không?