Kích Tình Tuyệt Sắc

Chương 2-2




Hạ thân Quân Thánh Thiên căng đau, sau khi làm An Tuyết Nhi thỏa mãn, ôm lấy nàng, để cho nàng nằm ngang trên ghế đẩu nghỉ ngơi, cũng tỉ mỉ thay nàng đắp lên một số lớn khăn tắm, sau đó hắn mới tiến vào xả nước, muốn mượn nước lạnh trấn an vật kia vì không được phát tiết mà đau đớn.

Hắn muốn dùng vật cứng rắn xông vào hoa kính ướt chặt kia đến chừng nào, muốn đoạt lấy nàng nhưng hắn biết, bây giờ còn chưa phải lúc, hắn không muốn hù dọa oa nhi tân nương mà hắn chờ đợi đã lâu bỏ chạy.

Từ khi có trí nhớ tới nay, hắn thường nằm mơ thấy một người, một tiểu mỹ nhân mặc y phục cổ đại, luôn cùng hắn như hình với bóng, hai người bọn họ thường xuyên tựa sát vào nhau, cùng nhau nói chuyện, hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu.

Hắn phóng túng chính mình, bá đạo cùng ôn nhu yêu nàng, mà nàng luôn là xấu hổ cùng e sợ tiếp thu hắn hết thảy. Nàng kia trẻ trung, xinh đẹp, mà nụ cười là như vậy hấp dẫn người để cho hắn mỗi lần cũng muốn thật sâu đoạt lấy tất cả của nàng.

Cảnh trong mộng nhưng lại giống như thật, hắn bắt đầu tin tưởng đây là những chuyện phát sinh ở kiếp trước, vậy mà hắn nhưng không biết người con gái cùng mình trong mộng ở chỗ nào. Cho đến một năm trước, qua báo chí hắn thấy được hình của An Tuyết Nhi, thì ra nàng thực sự tồn tại.

Nàng được chọn là hoa khôi của trường trung học cấp hai Lan Hinh, hấp dẫn một lượng lớn nhà báo phỏng vấn, nhưng báo chí cảm thấy hứng thú, không chỉ bởi vì An Tuyết Nhi là đại tiểu thư của tổng tài tập đoàn An thị, mà còn bởi dung nhan khuynh thành của nàng.

Nói thật ra, chỉ với mỹ mạo của nàng, liền có thể làm một lượng lớn nam kí giả tự nguyện chạy tin tức.

Nàng tuy là mỉm cười xấu hổ nhưng như cũ vẫn động lòng người, cùng với người trong mộng giống nhau như đúc, hắn tin tưởng An Tuyết Nhi chính là người yêu kiếp trước của hắn! vì vậy hắn bắt đầu điều tra nàng hết thảy.

Hỏi thăm từng người đã giúp việc cho nhà nàng, bạn học nàng, tìm hiểu những chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng, cùng với thân thế hắn, thân phận nhị công tử tập đoàn Quân Khoa nổi tiếng thế giới với tài lực hùng hậu điều tra hết thảy mọi chuyện về An Tuyết Nhi.

Mà nguyên nhân hắn hàng năm đi tham gia bơi lội, cũng là vì để sau này dễ dàng tiếp xúc An Tuyết Nhi, hắn là kiện tướng thể thao, trước yêu cầu của trường mà gật đầu đáp ứng tham gia thi đấu, mặc dù nhiều nơi có chủ ý với hắn nhưng lại ngại hắn gia thế kinh người.

Quân Thánh Thiên không phụ sự chờ đợi của mọi người mà đoạt được giải nhất, hơn nữa thuận lợi chính là hội trưởng câu lạc bộ bơi lội Lan Hinh trung học cấp 2 Trương Kiện, khi hắn chuyển trường tới đây, bởi vì câu lạc bộ thiếu huấn luyện viên, lập tức mời hắn tới làm cố vấn. Thật ra thì, Trương Kiện không mời hắn, hắn cũng sẽ tạo áp lực cho nhà trường để hắn có thể danh ngôn chánh thuận ở trong ban chỉ đạo câu lạc bộ bơi lội.

Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, kế tiếp chính là lúc hắn cố gắng đoạt được trái tim của giai nhân mà thôi.

************

" Cái gì? Anh ta hôn cậu? Tớ không nghe lầm chứ?" Từ Tiểu Linh ánh mắt không thể tin được chuyện An Tuyết Nhi bị Quân Thánh Thiên đoạt đi nụ hôn đầu, trong nháy mắt nàng đề cao âm lượng, khến cho đầu dây bên kia An Tuyết Nhi phải lập tức đem ống nghe điện thoại để cách xa lỗ tai nhỏ đáng thương của nàng.

" Tớ có thử đẩy anh ta ra, nhưng mà anh ta chả động gì cả." An Tuyết Nhi rất ủy khuất, nàng đem lần đầu cùng Quân Thánh Thiên gặp mặt nói cho Từ Tiểu Linh, dĩ nhiên những hình ảnh kích tình " Trẻ em nên tránh" thì bỏ qua.

" Trời ạ! Không phải tớ đang nằm mơ đấy chứ? Có bạn học nói cho tớ biết, ở câu lạc bộ bơi lội có một nam sinh đẹp trai mới chuyển trường tới làm cố vấn cho mấy cậu, cái người này tên là Quân Thánh Thiên, sẽ không phải là sắc lang cướp hôn cậu đấy chứ?" Mới khai giảng, nhưng mà Quân Thánh Thiên với bề ngoài xuất sắc đã trở thành nhân vật phong vân của cấp hai trung học Lan Hinh, nữ sinh sau khi biết hắn tham gia vào câu lạc bộ bơi lội, liền tranh nhau muốn ghi danh vào câu lạc bộ, để có thể gần gũi hoàng tử.

" Chính là anh ta!" An Tuyết Nhi ngượng ngùng trả lời, nàng muốn nói cho bạn tốt chuyện này, cũng là để cho bạn tốt đưa ra ý kiến, nhưng mà những chuyện đã xảy ra đối với nàng mà nói, thật không dám hé răng.

" Vậy anh ta có thưa cơ ăn đậu hũ của cậu ko?"

"Ừ… Cạnh bể bơi có rất nhiều người a…."

"Được rồi! Vậy là anh ta không có thừa dịp cơ hội a!" Từ Tiểu Linh không chịu nổi việc An Tuyết Nhi nói chuyện chậm rãi, trức tiếp cắt đứt lời của nàng.

" Không phải! Anh ta chê tớ mặc quá lộ liễu, nên trước mặt mọi người, liền ôm lấy tớ đi vào phòng thay quần áo!" An Tuyết Nhi ngượng ngùng, nhanh chóng nói ra tình tiết chân chính.

" Oa! Thật là… Không có ai ngăn cản anh ta sao? Mấy người ngưỡng mộ cậu đâu?" Quá lộ? Nàng còn cảm thấy kín quá ý!

"Ừ…"

" Ai! Ít nhất hội trưởng mấy cậu cũng bày tỏ gì chứ!" Từ Tiểu Linh nôn nóng đối với cái đầu ngây ngô của An Tuyết Nhi, thật là càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.

" Hội trưởng á, anh ta giống như rất sùng bái Quân niên trưởng, anh ta còn giúp Quân Thánh Thiên nhanh chóng mang tớ rời đi. Thật là mất mặt! Làm sao bây giờ?"

" Anh ta tựa hồ rất để ý cậu, vậy còn cậu thì sao?" Phát sinh chuyện như vậy, y như cái cá tính của Tuyết Nhi khi bị cướp nụ hôn đầu sẽ phải khóc sướt mướt thương tiếc mình bất hạnh, chứ không phải như bây giờ, một bộ dạng giống như nữ nhân cùng bạn trai hờn dỗi.

" Tớ… tớ không biết."

" Cậu ghét anh ta lắm sao?"

" Cũng không phải."

" Vậy cậu thích anh ta sao?"

" Tớ còn chưa biết rõ về anh ta, hơn nữa anh ta thật bá đạo, đều không nghe người ta nói chuyện, cố ý để cho mọi người hiểu lầm quan hệ của bọn tớ. Trọng yếu nhất là anh ta muốn người khác làm bạn gái, không phải trước phải theo đuổi người ta sao?" An Tuyết Nhi tuôn ra một đống lời oán trách.

" Nha! Bạn học An Tuyết Nhi, lỗ tai của tớ có vấn đề, vậy đầu cậu bị hư rồi. Hắn không phải là ác đồ vô lễ với cậu sao? Thế nào cậu lại không giận hắn? Cậu có biết những gì cậu đang nói giống như là một tiểu hoa si đang oán trách bạn trái sao?" Từ Tiểu Linh rốt cuộc không nhịn được, đưa ra cái nghi ngờ này.

" Tiểu hoa si? Tớ có sao?"

" Có, đương nhiên có, cậu có phải hay không cũng si mê hắn?"

" Như thế nào gọi là mê hả?" An Tuyết Nhi phát huy tinh thần trẻ con ham học hỏi, muốn biết rõ cảm giác của nàng với Quân Thánh Thiên là như thế nào.

" Cái này sao… Giống như là một dạng mê luyến ngôi sao, sẽ nghĩ muốn có một đống lớn thần tượng gì đó!"

" Tựa như tớ đều có sở thích thu thập đồ chơi con nít sao?"

" Ai nha! Chịu thua cậu rồi, nhưng cái đó là món đồ chơi chết, tớ nói chính là người, là nam nhân sống sờ sờ đó." Từ Tiểu Linh rất kinh ngạc về chỉ số thông minh trong tình yêu của bạn tốt, sao lại thấp đến trình độ này cơ chứ.

" Giống như khi cậu không nhìn thấy hắn thì sẽ luôn nghĩ đến hắn, thấy được hắn rồi lại bối rối."

" A! Vậy hình như tớ cũng si mê hắn thì phải. Làm sao bây giờ?" An Tuyết Nhi đối với lần đầu tiên ái mộ mà tay chân luống cuống.

" Bà nội của tôi ơi! Tôi cũng là một hàng hoa khuê nữ, cậu coi như kêu thiên linh linh địa linh linh đi, tớ Từ Tiểu Linh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!’’ Nàng cũng là rất bất đắc dĩ.

" Vậy cậu muốn, hắn là nghiêm túc đối với tớ sao?"

" Ờ… còn chưa thấy tận mắt anhta, tớ cũng không cách nào khẳng định. Bất quan thân là bạn tốt nhất của cậu phải bảo vệ cậu khỏi người xấu, tớ dĩ nhiên sẽ đưa ra một số ý kiến, tránh cho cậu ở thời điểm hồ đồ liền bị anh ta bắt nạt."

" Tớ mới biết hắn hai ngày liền thích hắn, có phải hay không rất nghiêm trọng đây?" An Tuyết Nhi cau mày nói, chuyện về Quân Thánh Thiên xảy ra quá nhanh. Tuồng kịch hóa, làm cho nàng luống cuống tay chân không biết như thế nào ứng đối.

" Tớ mới biết hắn hai ngày liền thích hắn, có phải là rất không hay? An Tuyết Nhi cau mày nói, chuyện với Quân Thánh Thiên xảy ra quá nhanh. Tuồng kịch hóa, làm cho nàng luống cuống tay chân không biết phải ứng đối thế nào nữa.

" Thích một người cần phải có thời gian, có thể là một tháng, một ngày, một giờ thậm chí có thể là một phút hoặc một giây đồng hồ. Cậu không cần phải tự trách mình, khi tình yêu đến, ai cũng không thể ngăn được."

" Vậy tớ lần sau gặp lại hắn, thì nên làm như thế nào mới tốt?"

" Thuận theo tự nhiên đi! Bất quá cậu không thể để hắn lại hôn cậu nữa."

" Ừ!" An Tuyết Nhi đáp lời, nhưng trong lòng nàng thì, việc Quân Thánh Thiên đã làm so với hôn còn quá đáng gấp trăm lần rồi, nàng ngăn cản được hắn sao?

" Cậu có thể yêu cầu hắn dựa theo trình tự theo đuổi bình thường mà theo đuổi cậu."

" Cái gì gọi là trình tự bình thường theo đuổi?"

" Trình tự bình thường theo đuổi chính là……." Từ Tiểu Linh bắt đầu thao thao bất tuyệt miêu tả.

******

" An Tuyết Nhi, cậu biết cái nam sinh đang đứng bên ngoài phòng học hả? Hắn nhìn cậu đã lâu rồi a." Ngồi trước mặt An Tuyết Nhi, người có vóc người khôi ngô lại mang bộ mặt con nít – Vương Tiểu Minh, khi đi học thường không chuyên tâm lại hay ngắm loạn xung quanh, như thế mới nhìn thấy được một đại suất ca ở bên ngoài phòng học nhìn chằm chằm An Tuyết Nhi không chớp mắt.

" Di? Người nào a?" An Tuyết Nhi mờ mịt quay đầu hướng ra bên ngoài nhìn, lại nhanh chóng quay đầu trở lại, chuyên tâm nhìn lên tấm bảng đen trước mặt lão sư.

Trời ạ! Hắn tại sao lại ở chỗ này?

Quân Thánh Thiên thoải mái tùy ý tựa vào trên tường, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn An Tuyết Nhi, phảng phất trong thế giới của hắn chỉ có nàng cùng hắn, không có thêm những người khác.

Mới vừa bắt gặp ánh mắt An Tuyết Nhi, miệng hắn hiện lên vẻ mỉm cười, còn xấu xa đối với nàng nháy mắt mấy cái, dọa nàng sợ lập tức quay đầu lại ngồi nghiêm chỉnh.

" Tiểu Tuyết Nhi của ta, em trốn không thoát đâu!" Quân Thánh Thiên giống như thợ săn nhìn chăm chú con mồi mỹ vị trước mắt, lại dừng ở khuôn mặt đang đỏ bừng của An Tuyết Nhi, tựa hồ đang tự hỏi làm như thế nào để bắt được con mồi trân quý này.

Mà An Tuyết Nhi bị biến thành con mồi, bởi vì hắn to gan nhìn chăm chú mà đỏ mặt, tim đập loạn, tối hôm qua nàng cùng với Từ Tiểu Linh thảo luận đến gần nửa đêm mới đem tất cả trình tự yêu đương viết xuống, cũng sửa đổi rất nhiều lần mới xác định.

Nàng thừa dịp hiện tại, nhanh chóng trong lòng bình ổn lại, hy vọng khi đối mặt với Quân Thánh Thiên thì có thể lớn mật nói lên trình tự yêu để bảo vệ nàng an toàn.

Từ Tiểu Linh cũng chú ý tới nam tử tuấn dật vẫn nhìn chằm chằm bạn tốt của nàng, lại thấy thái độ khác thường của bạn tốt nàng đối với nam sinh kia, nụ cười ưu nhã khách khí, ngược lại nhanh chóng quay đầu đỏ mặt. Nàng lập tức xác định khốc nam đứng bên ngoài, đại danh đỉnh đỉnh chính là Quân Thánh Thiên a.

Thật vất vả mới cầm cự đến giờ tan lớp, Từ Tiểu Linh chớp mắt một cái liền vọt tới trước mặt An Tuyết Nhi, không chậm chạp mà cố gắng chọc tức nàng để thêm can đảm.

" Tuyết Nhi, không nghĩ tới cậu lại có ánh mắt a! Người bên ngoài chính là Quân đại suất ca làm chúng ta đau đầu a!" Nàng vẻ mặt hứng thú nói, ánh mắt cũng bắn về phía Quân Thánh Thiên ngoài cửa, hắn tựa hồ bất mãn nàng kéo dài thời gian tan lớp của An Tuyết Nhi a.

" Chính là hắn, chờ tớ một chút rồi cùng tớ đi ra ngoài đó!" An Tuyết Nhi ánh mắt cầu cứu nhìn Từ Tiểu Linh.

" Không thành vấn đề, bất quá cậu mang cái đó theo chứ."

" Có, có, tớ còn viết thêm mấy tờ nữa!"

" Tớ xem chúng ta nhanh một chút rồi đi ra ngoài. Tớ không muốn nhìn ánh mắt muốn giết người của hắn nữa đâu. Hắn ham muốn giữ lấy quá mạnh, cậu nên cẩn thận một chút đó!"

" Đợi thêm một lát nữa đi!" An Tuyết Nhi ý đồ trì hoãn thời gian.

" Đi… đi…! Cậu nghĩ làm con rùa đen cả đời à! Có tớ ở đây sợ cái gì?" Từ Tiểu Linh có chút chột dạ lớn tiếng nói, vừa nói vừa kéo bạn tốt đến cửa. Nàng cũng không muốn bởi vì muốn giúp An Tuyết Nhi một tay lại phải chịu người khác trả thù, với lại nhanh đưa con cừu nhỏ đẩy vào miệng hổ xem kịch vui đi.