Edit: Hangbaobinh -
Lúc này Thẩm Giai Liên thật vui vẻ đi sửa sang lại mình, nhìn về phía gương trang điểm lại, vừa vuốt nếp gấp trên quần áo, muốn mình càng thêm hoàn hảo xuất hiện trước mặt của mẹ Cố, muốn lưu lại ấn tượng thật tốt với bà. Nhưng cô ta lại không biết cho dù bản thân mình coi như có ăn mặc tốt như thế nào cũng không thể làm cho Trịnh Tú Oánh thay đổi thái độ đối với cô ta, tất cả những gì cô ta làm đều uổng phí hết cả.
Đây là do Cố Hạo Thần cố ý thiết lập bẫy rập cho cô ta, cô ta chính là người tạm thời chịu tội thay Lâm tĩnh Hảo, mà cô ta vẫn còn ngây ngốc mang theo tâm tình vui vẻ mà nhảy vào. Có thể thấy được tình yêu có thể làm cho sự thông minh của người ta giảm thấp xuống, làm cho con người ta trở nên mù quáng. Cho dù có người thông minh như thế nào đi nữa cũng không thể trốn thoát được sự lừa gạt của tình yêu.
Mặc dù thủ đoạn Cố Hạo Thần đả kích Thẩm Liên Giai không có quang minh chính đại gì, nhưng đây cũng là do tự Thẩm Giai Liên tự tìm đến. Chạm đến ranh giới của Cố Hạo Thần, như vậy phần ác ma trong cơ thể của anh cứ như thế mà thức tỉnh.
Cách thời gian đến giờ nghỉ buổi trưa còn kém mười lăm phút nữa Thẩm Giai Liên sợ đến lúc tan việc thì đường Cao Phong lúc đó chật chội mà đến trễ, cho nên liền lái xe rời khỏi cao ốc Trí Mỹ đi đến nơi hẹn. Đi xe hơn hai mươi phút thì đến nơi, là một nhà hàng Pháp được thiết kế kéo léo thanh lịch, bên trong nhà hàng mang đậm phong cách Châu Âu cổ,tăng thêm một phần tao nhã tôn quý.
Sau khi Thẩm Giai Liên tiến vào, nhân viên phục vụ liền tiến lên tiếp đãi: “Tiểu thư, xin hỏi có cần tôi giúp gì không?”
“Tôi đã có hẹn.” Thẩm Giai Liên đang tìm bóng dáng của Trịnh Tú Oánh ở khắp mọi nơi thì có một cô gái trên dưới ba mươi tuổi chậm rãi đi đến:
“Tiểu thư Thẩm Giai Liên sao? Tôi là Tôn Tình trợ lý của Cố phu nhân. Mời đi bên này.”
Tôn Tình dẫn Thẩm Giai Liên đi lên phòng trên tầng, họ dừng lại trước một cửa phòng, Tôn Tình mở cửa: “Thẩm tiểu thư, xin mời.”
Thẩm Giai Liên nìn căn phòng được trang trí nhã nhặn xa hoa nhưng lại không có một người nào, không hỏi nghi ngờ hỏi Tôn Tình một câu: “Tôn tiểu thư, xin hỏi Cố phu nhân đâu?”
“Thẩm tiểu thư, không nên vội, trước tiên cô cứ ngồi xuống uống chén nước đã, phu nhân sẽ đến rất nhanh.” Tôn Tình mỉm cười giải thích, nhưng nụ cười không có một tia ấm áp nào cả.
“Không có việc gì, tan làm, thứ tôi có chính là thời gian.” Thẩm Giai Liên nở nụ cười, nhưng có chút lo lắng, sợ vừa rồi biểu hiện của mình có chút không ổn, hình như giống đang gấp rút thúc giục mẹ Cố.
“Vậy thì tốt.” Tôn Tình giơ tay lên làm một động tác mời: “Xin Thẩm tiểu thư cứ tự nhiên, có việc gì thì cứ kêu phục vụ, tôi muốn đi xuống tầng đón phu nhân.”
“Tôn tiểu thư, cô đang có việc thì cứ đi trước, chuyện của phu nhân tương đối quan trọng.” Thẩm Giai Liên liền nắm túi xách, nhấc chân đi vào bên trong phòng.
“Thẩm tiểu thư, ngàn vạn lần không được lặng lẽ rời đi, nếu phu nhân không nhìn thấy người thì sẽ thấy rất thất vọng.” Tôn Tình đang ở ngoài cửa nhắc nhở cô ta.
“Tốt.” Thẩm Giai Liên gật đầu đảm bảo, nhìn thấy Tôn tình đang ở ngoài cửa chậm rãi đóng cửa lại, ngăn cách cô ta với thế giới bên ngoài.
Thẩm Giai Liên liền đứng một mình ở trong phòng, chỉ cảm thấy rất vắng vẻ cô đơn. Cô ta đi tới ngồi xuống trên sofa dùng để nghỉ ngơi, trên bàn có nước, cô ta tự rót cho mình một chén, khẽ nhấp một ngụm.
Thời gian chờ đợi một người trong im lặng cứ thế trôi qua, trong lúc này lại không thấy bóng dáng mẹ Cố cùng với Tôn Tình xuất hiện. Thẩm Giai Liên càng ngồi càng thấy phiền não, cô ta đứng lên đi tới đi lui trong phòng bao riêng, nếp nhăn giũa hai hàng lông mày càng ngày càng sâu.
“Đây là thế nào?” Thẩm Giai Liên giơ tay lê nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, trong lúc vô tình một giờ đã thoáng trôi qua. Đợi lâu như vậy lại không có cái gì ăn, lúc này bụng đa bắt đầu phát ra kháng nghị rồi.
Trịnh Tú Oánh vẫn chưa có xuất hiện, cũng không thấy bóng dáng của Tôn Tình đâu cả. Nhưng cô ta không dám gọi thức ăn ăn trước, cũng không dám rời đi. Dù sao trước khi Tôn Tình rời đicũng đã dặn dò không muốn cô ta rời đi, nếu như mẹ Cố không nhìn thấy cô ta thì ấn tượng đối với cô ta sẽ giảm đi rất là nhiều. vì muốn đáng đổ được Lâm Tĩnh Hảo, vì muốn lấy được Cố Hạo Thần, vì muốn mình hạnh phúc, cô ta vẫn nhẫn lại như cũ.
Thật ra, nếu Trịnh Tú Oánh không phải là mẹ của Cố Hạo Thần, thì cô ta sớm đa phát giận một trận lớn rồi, sau đó phủi mông bỏ đi. Làm gì có thể ở lại nơi này nhẫn nhịn cơn bực bội này cơ chứ. Cô ta ảo não dậm chận một lát, cắn môi khẽ đè nén cơn tức ở trong lòng kia. Chỉ một lát nữa là đến giờ làm việc cỉa cô ta rồi, không thể ở nơi này một mực không rời đi.
Thẩm Giai Liên lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cho Tôn Tình lại phát hiện không thấy điện thoại, bây giờ không phải thời gian cô ta có thể đợi. Xế chiều hôm nay bộ phận của cô ta còn có một hội nghị quan trọng, cô ta là chủ nhiệm bộ tuyên truyền, nhất định phải có mặt.
Hôm nay Thẩm Giai Liên vui mừng mà đến, nhưng lại mất hứng mà ra về, không có ăn cơm, người cũng không có thấy, làm mộng đẹp không có thực hiện được, trong lòng lại xuất hiện một ngọn lửa, sắc mặt âm u không chịu được. Trở lại công ty, tất cả mọi người đều cảm thấy áp suất bên người cô ta thật thấp, e sợ tránh mà không kịp.
Thẩm Giai Liên trực tiếp đi đến phòng làm việc của Cố Hạo Thần, cửa cũng không có gõ, liền đẩy của đi vào, Cố Hạo Thần đang cùng Lý Chu nói chuyện. Cô ta cắn môi, đè nén lửa giận lại: “Cố tổng giám, tôi tìm anh có chút việc, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
“Có thể, tôi cùng Lý Chu còn nói một chút nữa là xong, cô ngồi xuống trước đi.” Thái độ của Cố Hạo Thần đối với cô ta vẫn ôn hoàn như cũ.
Lý Chu liếc nhìn Thẩm Giai Liên không một chút quy củ xông thẳng vào phòng làm việc của Cố Hạo Thần một cái, đáy mắt thoáng hiện qua một tia không rõ sắc thái. Đối với tác phong cao ngạo của Thẩm Giai Liên anh ta không ưa một chút nào.
Thẩm Giai Liên liếc mắt nhìn Lý Chu, sau đó năn nỉ nói: “Tổng giám, tôi thật sự có việc gấp, có thể để cho Lý Chu một lát nữa nói tiếp cùng anh không.”
“Thẩm chủ nhiệm, chúng tôi cũng có việc rất quan trọng. Làm phiền cô nên có thứ tự đến trước và đến sau một chút, có được không?” Cố Hạo Thần không có đồng ý yêu cầu của cô ta, cũng sẽ không bởi vì cô ta năn nỉ mà mềm lòng, phải biết cô ta không phải là Lâm Tĩnh Hảo, còn không có năng lực để anh có thể công tư bất phân: “Nếu như cô không muốn đợi, vậy một lát nữa cô có thể quay lại.”
Lúc này Thẩm Giai Liên cũng không nói gì một cái, trợn tròn hai mắt nhìn Lý Chu, rất không tình nguyện xoay người ngồi vào ghế sofa chờ đợi. tại sao bọn họ lại đối xử với cô ta như vậy? Lúc này chưa có ăn cơm dạ dày bắt đầu không có thoải mái.
Cố Hạo Thần lại cùng Lý Chu nói chuyện một lát, Lý Chu rời đi. Cố Hạo Thần giống như không biết Thẩm Giai Liên vẫn còn đang ở trong phòng làm việc của anh, vùi đầu trong đống văn kiện, vẻ mặt chăm chỉ làm việc ấy thật sự rất là mê người.
Mặc dù Thẩm Giai Liên rất thưởng thức anh, nhưng trong lòng còn lửa giận chưa có phát, liền đứng dậy đi về phía bàn làm việc của anh, hai tay chống ở mép bàn, thấp mắt nhìn anh: “Hạo Thần, em có việc muốn nói với anh.”
“Tôi còn tưởng cô đã đi rồi, thì ra cô vẫn còn ở lại đây.” Cố Hạo Thần khẽ cười khúc khích, ngồi thẳng người, nhìn về phía cô ta, đối với việc cô ta gọi thẳng tên của mình anh cũng chẳng thèm tốn nước bọt để sửa lại nữa, bởi vì chắc chắn cô ta sẽ không nghe: “Có chuyện gì thì nói ngắn gọn, tôi còn có rất nhiều công việc phải làm.”
“Công việc công việc, trong mắt của anh chỉ có công việc thôi sao?” Thẩm Giai Liên biểu hiện giống như một người vợ bị người chồng lạnh lùng, bất mãn làm nũng với anh.
“Làm người quản lý của tập đoàn Trí Mỹ tổng giám tôi đương nhiên có rất nhiều công việc, hơn nữa tôi không muốn phụ vị trí này. Nếu như cô tới là muốn cố tình gây sự thì tôi sẽ bảo Lý Chu tiễn khách.” Trên gương mặt tuấn tú của Cố Hạo Thần không nhìn ra vui mừng hay giận dữ, đôi mắt lại thâm trầm tựa như biển.
Tay của anh đặt trên điện thoại nội bộ, lại bị Thẩm Giai Liên nhấn nút khóa. Cô ta lập tức nói: “Em nói.”
Cố Hạo Thần để điện thoại về lại chỗ cũ, Thẩm Giai Liên suy nghĩ một chút liền mở miệng: “Hạo Thần, hôm nay bác gái hẹn em đi ăn cơm, em ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ, bởi vì chạy về họp, cho nên lúc em rời đi không có gặp bác, em cũng không có số điện thoại của bác, không biết bác thế nào. Anh có thể thay em gọi điện thoại hỏi thăm bác có được không. Quan tâm bác một chút.”
“Không cần gọi. Mẹ tôi nhất định là không có việc gì.” Cố Hạo Thần tự nhiên sẽ không thay cô ta gọi điện thoại cho mẹ, muốn lợi dụng anh để làm quen với mẹ của anh, một chiêu này không có hiệu quả đâu: “Lần sau mẹ tôi nhất định sẽ bổ sung cho cô.”
Lòng của Cố Hạo Thần sáng như gương, mẹ căn bản là cố ý không có xuất hiện, nói rõ ra là muốn Thẩm Giai Liên đợi không được mà đi, vì trước tiên hạ uy phong của cô ta, để cho cô ta biết Cố phu nhân lợi hại như thế nào. Cũng làm cho Thẩm Giai Liên hiểu nhà họ Cố tuyệt đối không phải là cô ta muốn gần gũi thì có thể gần gũi được.
“Nha.” Trong thâm tâm Thẩm Giai Liên có chút sợ sệt, chỉ sợ mẹ Cố lại không có xuất hiện, để cho cô ta một mình chờ lâu như vậy: “Hạo Thần, lúc em chờ bác gái chưa có ăn cơm, em đói rồi, anh có thể cùng em đến nhà ăn của nhân viên ăn cơm được không?”
Nhà ăn của nhân viên lúc nào cũng có thể ăn, đặc biệt còn có món xào cho các cấp cao.
Nếu như Cố Hạo Thần có thể cùng với mình đi ăn cơm, nhất định sẽ làm cho mọi người ở Trí Mỹ hâm mộ chết mất. như vậy cô ta có thể tạo thanh thế cho mình, về phần Cao Minh Tông, cô ta nhất định phải nghĩ biện pháp thật tốt để cắt đứt quan hệ cùng với anh ta mới được, nếu không như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với cô ta.
“Thời gian ăn cơm đã qua, bây giờ là giờ làm việc. Huống chi bây giờ tôi cũng không có đói bụng, muốn ăn thì tự mình cô đi ăn đi.” Cố Hạo Thần sẽ không mắc mưu của cô ta, tâm tư của cô ta anh liếc mắt một cái là thấy ngay: “Thẩm chủ nhiệm, lần này thật sự muốn rời đi.”
“Hạo Thần……” Thẩm Giai Liên thấy thái độ lạnh lùng xa cách của anh, tự nhiên có chút đau lòng, Cố Hạo Thần ngày đó đối xử với cô ta thật dịu dàng đi đâu rồi?
Cố Hạo Thần đã quay lại với công việc, đối với việc cô ta la lên thì ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng Thẩm Giai Liên làm sao sẽ dễ dàng chết tâm như vậy được. kể từ khi nghe thấy tin Cố Hạo Thần sẽ vào Trí Mỹ làm việc, lòng cô ta không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn. lần này Cố Hạo Thần cách cô ta gần như vậy, bọn họ ở chung một công ty, dĩ nhiên cô ta gần quan thì được hưởng lộc. cô ta tin tưởng mình nhất định có thể đánh bại được Lâm Tĩnh Hảo đến gần được Cố Hạo Thần.
Thẩm Giai Liên đi vòng qua bàn làm việc của Cố Hạo Thần, đứng ở bên người anh, sau đó nghiêng người về phía anh, đưa đôi tay thon dài khoác lên vai của anh. Thế nhưng anh lại xoay ghế một cái, thành ghế xoay tròn đụng vào Thẩm Giai Liên, bởi vì lực va đập, cả người cô ta lao thẳng về bàn làm việc, bộ dáng rất là nhếch nhác.
Cố Hạo Thần ngoắc ngoắc môi, từ trên ghế ngồi làm việc đứng dậy, sải bước đi ra ngoài, Thẩm Giai Liên đang tức giận gọi anh lại: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi toilet, muốn cùng nhau đi sao?” Cố Hạo Thần đầu cũng không quay lại, giọng điện dần dần lạnh lẽo: “Tôi hy vọng trước khi tôi quay lại thì cô đã rời đi. Nếu không cô cùng mẹ tôi có thể cũng chưa có cơ hội ăn cơm, nói chuyện thoải mái đó.”
Thẩm Giai Liên đương nhiên sẽ không muốn mất đi một cơ hội tốt cùng Trịnh Tú Oánh gặp mặt một mình, không thể làm gì hơn là cố nén lấy một hơi rời khỏi phòng làm việc của Cố Hạo Thần. Bởi vì hội nghị cũng đã sắp bắt đầu.
Thẩm Giai Liên thật vất vả mới chịu đựng đến khi kết thúc hội nghị kết thúc, dạ dày do đói bụng đến mức không chịu nổi phải nằm trên bàn hội nghị.
“Thẩm chủ nhiệm, cô làm sao vậy?” Nhân viên dọn dẹp phòng hội nghị thấy cô ta nằm ở trên bàn hội nghị, quan tâm hỏi.
“Tôi có thể thế nào? Làm chuyện của cô đi.” Thẩm Giai Liên lạnh nhạt nói đóng tập tài liệu lại, một tay che dạ dày,dùng sức chống đứng thẳng dậy, mới vừa đi ra khỏi phòng họp cơ thể không thể nhịn được nữa phải vịn vào vách tường mà đi.
Cô ta còn chưa đi đến cửa văn phòng, xa xa liền nhìn thấy Cao Minh Tông bước nhanh đến, ôm lấy cô ta, đi về phía phòng làm việc. Cao Minh Tông nhẹ nhàng đặt cô ta lên ghế sofa, thấy hai hàng lông mày của cô ta nhíu lại thật chặt thì ân cần nói: “Giai Giai, em làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao? Có muốn anh dẫn em đi đến gặp bác sĩ hay không.”
“Em đau dạ dày.” Bàn tay của cô ta dán chặt vào dạ dày, giống như rất khó chịu.
“Vậy anh dẫn em đến gặp bác sĩ kiểm tra một chút xem.” Cao Minh Tông dứt lời thì muốn ôm cô ta.
“Em không đi, giúp em mua chút đồ ăn cùng thuốc dạ dày thôi.” Thẩm Giai Liên còn cậy mạnh, không muốn đi bệnh viện.
“Như vậy sao được? Em xem em đã đau thành như vậy rồi, không thể tự mình tùy tiện uống thuốc linh tinh được, hay là đi kiểm tra một chút sẽ tốt hơn.” Cao Minh Tông thấy sắc mặt của cô ta đã tái nhợt, trên trán cũng đã toát ra mồ hôi: “Em không thể cậy mạnh được nữa, lần này phải nghe lời anh. Anh không thể để cho em xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Lúc Cao Minh Tông nói những lời này, thì trong mắt hiện lên một tia sáng thật dịu dàng. Nhưng lúc này cô ta lại cảm thấy thật chói mắt.
“Em không muốn đi, nếu như anh không muốn giúp em, như vậy thì không cần lo cho em, ra ngoài đi.” Lòng dạ của Thẩm Giai Liên thật cứng rắn, nhắm mắt quay đầu đi không nhìn anh ta.
“Lần này em không thể tùy hứng được.” Cao Minh Tông mạnh mẽ ôm lấy cô ta đi ra phía ngoài, khu làm việc người ta lui tới đều nhìn bọn họ chằm chằm.
Bởi vì chuyện bọn họ quen nhau ở tập đoàn Trí Mỹ cũng không phải là việc bí mật gì, mọi người cũng không thấy bọn họ làm như vậy là có gì đột ngột, hơn nữa nhìn thấy Cao Minh Tông ôm Thẩm Giai Liên có bộ dáng rất lo lắng, trong lòng đều cảm thấy ê ẩm, thế nào mà mạng bọn họ không có tốt như vậy lúc nào mới có thể tìm một người bạn tranh tuấn tú lại săn sóc như vậy đây?
Cao Minh Tông đưa Thẩm Giai Liên đang bị đau dạ dày đến mức không còn hơi sức nào đến bệnh viện, sau khi kiểm tra thì nói là viêm dạ dày cấp tính, cho nên phải ở trong bệnh viện truyền nước biển mới được. một mình Cao Minh Tông bận trước bận sau, sau khi hết bận thì lại đến bên giường của Thẩm Giai Liên, thấy cô ta đã ngủ rồi. Anh ta ngồi bên giường của cô ta, vui vẻ nhìn cô ta đang ngủ, đưa tay lau đôi môi tái nhợt của cô ta bởi vì đau một cái, cũng cười thỏa mãn.
Anh ta cũng không có nói rõ bởi từ khi nào mà yêu Thẩm Giai Liên, lúc anh ta và Lâm Tĩnh Hảo chia tay cũng không hề bởi tấm hình cô và Cố Hạo Thần hôn nhau, anh ta vốn còn muốn tìm cớ chia tay, để có thể quang minh chính đại để có thể ở cùng một chỗ với Thẩm Giai Liên.
“Giai Giai…..” Anh ta nhẹ nhàng kêu trong lúc cô ta đang ngủ mê man, thấm đám tình cảm.
Ngủ hai đến ba tiếng Thẩm Giai Liên từ từ tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Cao Minh Tông vẫn đang chờ ở bên cạnh.
Điều này làm cho lòng Thẩm Giai Liên hiện lên một chút ấm áp, nhưng cô ta vẫn tự nói với bản thân mình cô ta vẫn phải hướng đến người trong mộng là Cố Hạo Thần, mà Cao Minh Tông chỉ là một con cờ. cô ta sẽ không bao giờ nảy sinh tình cảm thật sự với một con cờ. Nếu như nói cô ta đối với Cao Minh Tông không có chút cảm động nào thì đó là giả. Nhưng cô ta tuyệt đối là người ích kỷ, nhiều năm cô ta mơ ước có thể cùng Cố Hạo Thần ở chung một chỗ như vậy, hiện tại cô ta đã có một chút hy vọng rồi, cho nên cô ta tuyệt đối sẽ không thể bất luận vì một kẻ nào mà buông tha, cho nên tất cả giữa cô ta cùng anh ta(Cao Minh Tông) cũng nên phải kết thúc rồi. Hơn nữa nhất định phải kết thúc.
“Em cảm thấy khoẻ chút nào chưa?” Cao Minh Tông thấy cô ta đa tỉnh, rất là quan tâm.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Thẩm Giai Liên không có nhìn thẳng vào ánh mắt đầy tình cảm của anh ta, đưa tay lấy điện thoại trong túi áo ra nhìn thời gian, đã hơn năm giờ rồi, cô ta đã ngủ một giấc này đủ lâu rồi, hiện giờ công ty cũng đã tan làm.
Điện thoại di động vang lên, là số của Tôn Tình. Cô ta nhìn màn hình một chút rồi nhận: “Tôn tiểu thư.”
“Thẩm tiểu thư, chào cô. Tôi là Tôn Tình.” Giọng nói của Tôn Tình vẫn bình thản như cũ, nghe không ra cảm xúc gì: “Chuyện buổi trưa hôm nay thật tình rất xin lỗi, lúc Cố phu nhân đang trên đường tới thì xảy ra chút chuyện, cho nên không có tới nơi kịp, không phải cô vẫn đang đợi chúng tôi chứ?”
“Đã đến giờ tôi……. Phải trở về làm việc,” Thẩm Giai Liên lắng nghe: “Phu nhân không có làm sao chứ?”
“Cám ơn sự quan tâm của cô đối với phu nhân, bà ấy không có việc gì. Chính là hơi hoảng sợ một chút, cho nên đã về khách sạn nghỉ ngơi. Thật xin lỗi, làm cho cô đợi tôi thật lâu.” Tôn Tình khẽ cười, sau đó dừng một chút: “Bây giờ thẩm tiểu thư tan làm chưa? Phu nhân muốn bổ sung bữa cơm buổi trưa kia cho cô, muốn cùng cô nói chuyện thật tốt, không biết Thẩm tiểu thư có đồng ý đến hay không?”
Thật như lời của Cố Hạo Thần nói mẹ Cố thật sự bổ sung cho cô ta. Mời nhiệt tình như vậy có phải nói rõ ràng trong lòng của mẹ Cố cô ta có một địa vị gì đó hay không? Hay là buổi trưa hôm nay là muốn kiểm tra cô ta, mà cô ta biểu hiện thật là tốt, cho nên mới đồng ý gặp cô ta? Vừa nghĩ tới việc mẹ Cố có thể có tình cảm với cô ta, trong lòng cô ta ngọt giống như vừa được bôi mật.
Thẩm Giai Liên đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Tôn Tình thấy cô ta không có phản ứng gì, lại một lần nữa khẽ gọi cô ta một tiếng: “Thẩm tiểu thư, cô có thời gian rảnh để tới không?”
“Có, đương nhiên là có.” Thẩm Giai Liên liền vội vàng trả lời, chỉ sợ bỏ lỡ cô hội này.
“vậy thì tốt, bảy giờ chúng ta gặp ở phòng ăn đó.” Tôn Tình liền cúp điện thoại.
Thẩm Giai Liên giữ điện thoại di động thật chặt trong lòng bàn tay, khoé môi mỉm cười, trong mắt cũng hiện lên một tia sáng thật rực rỡ.
Cao Minh Tông thấy cô ta nhận một cuộc điện thoại thì vui sướng như vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Giai Giai, ai vậy? Nói cái gì mà em có thể vui như vậy.”
“Đây là chuyện riêng tư của em, em không thể nói cho anh.” Thẩm Giai Liên liền cảnh giác nhìn Cao Minh Tông một cái.
Cao Minh Tông cũng không có hỏi nhiều, dù sao cũng là nữ, anh ta sẽ không để ý. Anh ta bưng hộp cháo giữ ấm lên múc một muỗng đưa lên bên môi thổi cho nguội, xong lại đưa đến bên khóe môi của Thẩm Giai Liên: “Ăn chút cháo cho ấm dạ dày.”
“Để tự em ăn.” Thẩm Giai Liên nhận lấy bát cùng thìa tự mình ăn cháo.
Cao Minh Tông thay cô ta vén góc chăn, vừa nói: “Buổi trưa hôm nay anh tìm em đi ăn cơm, lại không thấy em trong phòng làm việc, nghe thư ký của em nói hôm nay em đã đi ra ngoài trước rồi. em đi đâu vậy? Đến cơm cũng không có ăn, lại tự làm khổ dạ dày của chính mình. Về sau phải ăn cơm đúng giờ. Coi như em không có thời gian ăn thì để cho anh mang cơm đến cho em.”
“Cao Minh Tông, anh không cần phải lo lắng cho em nhiều như thế có được hay không?” Thẩm Giai Liên nghe thấy anh ta nói liên tiếp thì cảm thấy trong lòng cũng không có vui: “Anh chỉ cần quản tốt chuyện của anh là được rồi.”
“Giai Giai, là anh quan tâm đến em.” Anh ta sợ cô nghi ngờ mình có dụng ý khác.
“Em còn có chuyện em đi trước.” Thẩm Giai Liên không muốn nhiều lời cùng với anh ta, đưa tay nhấn chuông trên đầu giường.
“Em phải đi đâu? Nước biển vẫn còn một chút chưa có truyền xong đâu.” Cao Minh Tông không vui nhíu mày.
“Em nói chuyện của em anh không cần quan tâm.” Thẩm Giai Liên thấy y ta đi vào: “Cô y tá, phiền cô lấy ống kim ra cho tôi. Còn một chút cũng không sao.”
“Anh không đồng ý!” Cao Minh Tông thấy thái độ của Thẩm Giai Liên đối với anh ta rất mạnh mẽ thì rất tức giận: “Hôm nay chỗ nào em cũng không được đi, chỉ có thể ở chỗ này dưỡng bệnh thật tốt.”
Y tá thấy ý kiến hai người không có đồng nhất, cũng rất khó xử nhìn hai người một cái, nên nghe ai đây? Rất mơ hồ.
“Anh là cái gì của em, tại sao lại quản lý em?” Dưới sự tức giận, lời Thẩm Giai Liên nói ra thật sự làm cho người ta đau đớn: “Cô y tá, tôi nói rút thì rút, tôi là người trong cuộc, anh ta không thể quyết định thay tôi.”
“Được, em nói xem anh là cái gì của em!” Cao Minh Tông thật không ngờ sự quan tâm của mình lại đổi lấy sự lạnh lùng và phủ nhận của cô ta, cảm thấy ngực đau nhói.
Mi tâm của Cao Minh Tông nhíu lại, sắc mặt tái xanh, rõ ràng cho thấy là đang rất không vui, mà Thẩm Giai Liên cũng không có sự tức giận của anh ta ra gì, giống như là anh ta tức giận không có bất cứ quan hệ gì đối với cô ta.
“Cô y tá rút ống kim ra giúp tôi. Tôi có việc gấp phải đi.” Thẩm Giai Liên đưa tay về phía cô y tá.
“Anh nói anh không có đồng ý, cô y ta làm phiền cô đi ra được rồi. Tôi có nhiều việc muốn nói rõ ràng với cô ấy.” Cao Minh Tông ngăn cản cô y tá đến gần, gương mặt đen xì, cô y tá cũng không muốn dính vào tranh chấp giữa bọn họ, nên xoay người rời khỏi, mặc cho Thẩm Giai Liên gọi thế nào cũng vô dụng.
“Cao Minh Tông, anh là kẻ khốn kiếp.” Thẩm Giai Liên tức giận tới mức cắn chặt răng: “Được, anh không cho cô ấy lấy kim ra cho em, thì em tự lấy.”
Bởi vì gần đến giờ hẹn, Thẩm Giai Liên cắn răng một cái, chịu đựng đau đớn mạnh mẽ tự mình rút kim trên me bàn tay của mình lấy ra, lỗ kim trên mu bàn tay bắt đầy chảy máu. Cô ta tuyệt đối không có quan tâm đến vết thương nhỏ này, sau đó cầm túi của mình liền xuống giường.
Cao Minh Tông thấy cô ta có hành động quá khích như vậy, cảm giác không hiểu rất sâu sắc. lúc Thẩm Giai Liên đi lướt qua bên cạnh anh ta, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay trái không có ghim kim: “Giai Giai, anh biết rõ ngày đó anh không để ý ý muốn của em xảy ra tranh chấp làm cho em không vui, bây giờ anh nhận lỗi với em. Nhưng anh thật sự yêu em nên mới ở bên cạnh em, mới cùng với em làm những việc mà chúng ta cùng nhau thích. Giai Giai, trước kia không phải em rất nhiệt tình hay sao? Tại sao có một lần như vậy mà em lại không có vui vẻ chút nào? Em...... Đang suy nghĩ cái gì vậy? làm sao vậy, hình như bây giờ em biến thành một người khác rồi.”
Cao Minh Tông cẩn thận nhìn cô ta chằm chằm, vẫn là gương mặt xinh đẹp anh ta quen thuộc, nhưng vì cái gì anh ta lại cảm thấy cô giống như một người xa lạ vậy, nói cho anh ta biết đi.
Thẩm Giai Liên giấy giụa muốn rút tay ra khỏi tay của anh ta, nhưng làm thế nào cũng không rút ra được: “Được, em rất không thích anh cùng em miễn cưỡng em cùng anh có quan hệ. Trước kia là anh tự nguyện, nhưng ngày đó lại không phải. Em sẽ không quên anh đã làm ra việc không tôn trong em như thế nào. Không có một người phụ nữ nào thích bị ép buộc, cho nên em rất không thích. Em cảm thấy anh đã thay đổi rồi, cho nên chúng ta nên tách nhau ra một khoảng thời gian để yên tĩnh suy nghĩ một chút.”
Thẩm Giai Liên đang khổ sở không biết nên lấy cớ nào để nói kết thúc, không ngờ Cao Minh Tông lại cho cô ta một cơ hội để mượn cớ. Cô ta đương nhiên muốn lợi dụng thật tốt, đây cũng là một nguyên nhân thật tốt. Sẽ không làm cho người khác hoài nghi, hơn nữa cô ta cũng mệt mỏi rồi. Nếu như đã không còn đả kích được Lâm Tĩnh Hảo, thì không phải anh ta cũng không tác dụng gì nữa sao?
“Cái gì? Chia tay?” Cao Minh Tông tuyệt đối không ngờ rằng Thẩm Giai Liên có thể nói như vậy, khi anh ta buông tha cho Lâm Tĩnh Hảo, thì anh ta trước mặt mọi người trong sinh nhật của Lâm Tĩnh Hảo cầu hôn với cô ta, thế nhưng cô ta lại có thể nói hai chữ chia tay.
“Vâng” Cô ta nặng nề gật đầu.
“Giai Giai, chúng ta rất nhanh sẽ kết hôn, làm sao em.... Có thể nói chia tay vậy?”Cao Minh Tông nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô ta, có chút hốt hoảng, lại có chút đau đớn: “Giai Giai, anh sẽ đối xử với em thật tốt, tốt hơn gấp vạn lần. Giai Giai, hai chữ chia tay không thể nói ra tùy tiện như vậy được. như vậy quá mức tàn nhẫn. Tất cả mọi người đang chờ uống rượu mừng của chúng ta, chúc phúc cho chúng ta, còn muốn cho Lâm Tĩnh Hảo nhìn thấy sự hạnh phúc của chúng ta, để cho cô ta chết tâm không phải sao? Tại sao chúng ta có thể buông tha được, như vậy không phải cô ta sẽ cười nhạo chúng ta hay sao. Chẳng lẽ muốn nhìn thấy bộ dáng cười nhạo chúng ta của cô ta sao?”
Cô ta không muốn, dĩ nhiên là không muốn. Nhưng so sánh với việc ở chung một chỗ cùng với Cố Hạo Thần, thì cô ta tình nguyện bị Lâm Tĩnh Hảo cười nhạo. chẳng qua nếu như cô ta được mẹ Cố thừa nhận, như vậy thì cô ta tin tưởng Lâm Tĩnh Hảo sẽ cười không có nổi.
“Người ta nghĩ như thế nào em không có quan tâm, em sẽ không có cảm nhận của người khác mà sống. Em muốn nghe theo tiếng lòng của mình để sống.” Thẩm Giai Liên đã không thể nào quay đầu lại được, bây giờ hấp dẫn của mẹ Cố quá lớn rồi: “Hơn nữa em không có cách nào việc anh dùng sức mạnh để ép buộc em.”
“Sẽ không có lần sau, Giai Giai, chớ có đi được không?” Cao Minh Tông, muốn ôm cô ta vào trong ngực, mà Thẩm Giai Liên cũng không có đồng ý, nhấc chần đạp cho anh một cái, đâu đến mức anh ta buộc phải buông lỏng cô ta ra.
Thừa dịp buông lỏng này, Thẩm Giai Liên thành công thoát khỏi anh ta, đầy cũng không có quay lại vội vàng đi ra ngoài.
“Giai Giai - -” Chân của Cao Minh Tông đau muốn nhảy lên, một đạp này của cô ta có thể dùng lực mạnh đến như vậy.
Thẩm Giai Liên vội vàng rời khỏi bệnh viện, lái xe đến nhà hàng Pháp. Khi cô ta đến đã là bảy giờ rồi, giống như lần trước cô ta đi vào đã thấy Tôn Tình: “Thẩm tiểu thư khỏe.”
“Tôn tiểu thư khỏe.” Thẩm Giai Liên bởi vì gấp gáp mà khẽ đổ mồ hôi: “Cố phu nhân đã đến chưa?”
“Phu nhân đã đến rồi, xin mời Thẩm tiểu thư.” Tôn Tình giống như cũ. Giống như buổi trưa hôm nay dẫn cô ta lên lầu, đẩy cửa phòng ra thì thấy mẹ Cố Trịnh Tú Oánh đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
Trịnh Tú Oánh trang điểm rất cao nhã, hôm này mặc một bộ váy liền thân được làm bằng sợi tơ được may theo phong cách Trung Quốc, dưới chân váy màu đen vẽ một bông hoa theo phong cách thủy mặc, một chiếc áo choàng được làm bằng gấm Tô Châu khoác trên vai, phong cách rất lịch sự tao nhã, đặc biệt toát ra khí chất rất là cao quý. Trịnh Tú Oáng cao quý như vậy cũng đang tản ra một hơi thở rất lạnh lẽo, không cho người khác có thể đến gần được.
Thẩm Giai Liên đi tới, ngồi đối diện với bà, cũng không có ngăn nổi ú lạnh chui vào sống lưng: “Cố phu nhân khỏe.”
“Thẩm tiểu thư, cô thích A Thần nhà tôi?” Trịnh Tú Oánh nhấp một ngụm nước, đi thẳng vào vấn đề.
“Vâng, Cố phu nhân, từ lúc học đại học cháu đã thích Hạo Thần rồi, vô cùng thích.” Thẩm Giai Liên tự vỗ về chính mình chân thành biểu đạt tình cảm không thay đổi của mình đối với Cố Hạo Thần: “Nếu như không phải người khác phá hu tình cảm của chúng cháu, thì chúng cháu đã sớm ở cùng một chỗ rồi. Phu nhân, cháu hy vọng người có thể thành toàn cho cháu cùng Hạo Thần, chúng cháu yêu nhau.”
“Thành toàn cho hai người?” Trịnh Tú Oánh nhẹ nhàng cười một tiếng, để ly trà đang cầm trong tay xuống: “em ra Thẩm tiểu thư cô còn chưa đủ thông minh.”
“Phu nhân......” Thẩm Giai Liên thật sự không rõ ràng một chút nào, nhưng cô ta lại cực lực tỏ rõ cõi lòng của chính mình: “Cháu thật sự rất thích Hạo Thần, không có ai có thể thích anh ấy nhiều hơn cháu.”
“Thật là càn rỡ! Cô cho rằng cô xứng để yêu con trai của tôi sao?” Trịnh Tú Oánh sẽ không cảm thấy rằng Thẩm Giai Liên yêu Cố Hạo Thần là một tấm chân tình, chỉ cho rằng cô ta là si tâm vọng tưởng.
“Cháu là thật lòng.” Thẩm Giai Liên mạnh mẽ lặp lại.
“Rất nhiều người thật lòng đối với con trai của tôi, mà cô lại giống như không tôn trọng nó, đối với việc cô thích nó thì đó như là một điểm nhơ của nó vậy. giống như bình thường người phụ nữ đáng thương như vậy ngay cả tên con trai của tôi cũng không xứng để gọi.” Ánh mắt của Trịnh Tú Oánh đột nhiên lạnh nhạt, sự sắc bén kéo đến: “Cô ra giá đi, tôi sẽ thỏa mãn cô, sau đó cô biến mất khỏi tầm mắt của con tôi. Nếu không biết cân nhắc, thì cũng đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn đối với cô.”
Thẩm Giai Liên không nghĩ đến chuyện sẽ phát triển thành dạng như thế này, ở trong mắt mẹ Cố cô ta căn bản chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, đưa tay là có thể lau đi. Cô ta nắm túi sách thật chặt, đối mặt với sự mạnh mẽ của mẹ Cố như vậy thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cô ta vẫn kiên trì như cũ: “ Cháu không muốn tiền, tình cảm của cháu đối với Hạo Thần tiền không thể so sánh được. Phu nhân, cha cháu cũng là một người mặt mũi, đối với nhà họ Cố cũng có chút quan hệ, tại sao cháu không thể thích Hạo Thần?”
“Đúng, cha cô cùng nhà họ Cố cũng có chút giao tình, nhưng cô không phải là con gái của vợ chính thức, cô cho rằng cô chính là kim chi ngọc diệp rồi hả? nhà họ Cố chúng tôi làm sao có thể chấp nhận một người con gái riêng về làm vợ cơ chứ!” Lúc Trịnh Tú Oánh nói đến chữ con gái riêng thì ánh mắt càng lạnh lùng, giống như mang theo một tia oán hận: “Coi như cha cô có ra mặt thì tôi cũng không có đồng ý. Cô nên chết cái ý muốn này đi, tiền có thể cho cô, còn người thì cô cũng đừng mong có thể nhúng chàm một phần nào.”
Thẩm Giai Liên cũng hận thân phận của bản thân mình, trước kia khi cô ta ở chung với mẹ thì mẹ cô ta thường nói cha của mình đã rời khỏi thế giới này rồi. Đợi đến khi cô ta học năm thứ hai của đại học, có một ngày có người mang cô ta đi gặp một người đàn ông trung niên, hơn nữa mẹ cô ta cũng ở đó, thì cô ta mới biết mình là con gái riêng của người có tiền, mà mẹ cô ta đã từng là tình nhân của ông.
Cô ta không thấy được ánh sáng, cho nên cô ta hận xuất thân của chính mình, mặc dù cô ta đã có một công việc rất tốt, cũng làm cho cô ta thoát khỏi sự nghèo khó trước đây.
“Phu nhân, ba cháu nhất định sẽ ủng hộ cháu.” Thẩm Giai Liên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của bà: “Bởi vì ông ấy thiếu con gái mình đã nhiều năm, cháu tin tưởng ông ấy sẽ giúp cháu hoàn thành ý muốn này. Cháu sẽ làm cho ông ấy nhận cháu về nhà họ Tiếu cháu sẽ chính thức trở thành thiên kim nhà họ Tiếu. Như vậy thì cháu có thể thích Hạo Thần được không?”
Nếu như nhất định phải có một thân phận thật sự, thì như vậy cô ta có thể nhận thức dòng họ là được. Chỉ cần có thể đến gần Cố Hạo Thần, thì cô ta có thể hy sinh.
“Cô cho rằng cô trở lại nhà họ Tiếu thì có thể giống với Vân Đào được hay sao? Ở trong mắt tôi vĩnh viễn không giống nhau.” Trịnh Tú Oánh tàn nhẫn đập vỡ hy vọng của cô ta: “Hôm nay cô đã lãng phí của tôi rất nhiều thời gian của tôi rồi. Tấm chi phiếu này cho cô, không nên tới gần nó.”
Dứt lời, Trịnh Tú Oánh kéo áo choàng trên người, từ ghế sofa đứng lên.
“Phu nhân, van người, để cho cháu cùng ở Hạo Thần ở chung một chỗ được không.” Thẩm Giai Liên cũng từ ghế sofa đứng dậy, đầu gối đã quỳ thẳng tắp ngay trước cửa, trong đôi mắt đã tràn đầy nước mắt, mặt mũi đầy bi thương, nhìn rất điềm đạm đáng yêu: “Cháu không thể không có anh ấy, anh ấy chính là niềm mong ước của cháu rất nhiều năm. Không phải nói lấy vợ phải lấy vợ hiện hay sao? Cháu nhất định sẽ làm một người vợ tốt, con dâu hiền, hiếu thuận với người và cha chồng để cho mọi người yên tâm.”
Hiện tại Thẩm Giai Liên đang phát huy kỹ năng diễn xuất sánh ngang với ảnh hậu của cô ta, giả bộ đáng thương động lòng người, hạ dáng vẻ của mình xuống, làm nhiều chuyện xấu như vậy lại vẫn có thể nói mình là một người hiền lạnh, đây thật sự làm cho người nghe rất tức giận.
“Cô không thể có nó.” Trịnh Tú Oánh đưa tay về phía Tôn Tình vẫn không có nói cái gì, Tôn Tình liền đưa một xấp tài liệu để vào trong tay Trịnh Tú Oánh, bèn nhận lấy thì ném ngay trước mắt Thẩm Giai Liên: “Vốn tôi cũng không muốn làm cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng cô lại cố ý muốn dây dưa làm cho tôi rất khó chịu, cô là một người phụ nữ bẩn thỉu giống như một con chuột vậy. Đã có người đàn ông khác, nhưng vẫn vô sỉ bám lấy con trai của tôi.”
Thẩm Giai Liên nhìn thấy xấp giấy rơi xuống trước mặt của mình, còn có hình, bên trên tất cả đều là ảnh cô ta và Cao Minh Tông đi chung với nhau, thậm chí còn hôn nhau. Cô ta cầm hình lên, nước mắt liền rơi xuống bức ảnh: “Phu nhân, cháu cùng với anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Cháu tự do. Những hình này đều là trước kia, hơn nữa có đôi khi là anh ta bức bách cháu, cháu không thích anh ta, nhưng anh ta lại không ngừng dây dưa cùng với cháu không buông. Cháu - -”
“Đủ rồi, tôi không có hứng thú để nghe chuyện xưa của cô cùng với người đàn ông khác.” Trịnh Tú Oánh lạnh lùng cắt đứt lời cô ta: “Lời của tôi tôi đã nói xong, chỉ vì mẹ của cô, tự giải quyết cho tốt đi.”
“Phu nhân, người không thể làm như vậy được!” Thẩm Giai Liên đưa tay ra muốn kéo quần của bà, nhưng lại bị tay của Tôn Tình bắt được: “Thẩm tiểu thư, xin hãy tự trọng.”
“Tôi đương nhiên là có thể, hơn nữa tôi còn có thể thông báo cho anh ta tới đến cô.” Trịnh Tú Oánh nhìn về phía trước, một bóng dáng dần dần hiện ra.
Thẩm Giai Liên ngước mắt nhìn bóng dáng Cao Minh Tông, cả người chán nản ngồi trên mặt đất. Rốt cuộc thì anh ta đến từ lúc nào, anh ta nghe thấy được bao nhiêu?
Trịnh Tú Oánh dùng mẹ để uy hiếp cô ta, để cho cô ta căng thẳng đến mức cắn răng thật chặt. Nếu như chuyện của mẹ cô ta bị phanh phui ra, thì như vậy nhà họ Tiếu chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất là mẹ của Tiêu Vân Đào Vương Quang Lỵ.
Mà bây giờ Cao Minh Tông giống như cũng biết được ý định đã che dấu của cô ta, cô ta nên làm cái gì đây?
“Cô ta giao cho cậu, hãy quản lý người phụ nữ của cậu cho tốt, không nên xuất hiện nữa rất mất mặt, người như vậy không có tư cách.” Trước khi rời đi Trịnh Tú Oánh tốt bụng nhắc nhở Cao Minh Tông.
Sắc trời bên ngoài bắt đầu tối dần, những ngọn đèn dần dần được bật sáng, giống như ánh sao lốm đốm đầy trời, trong bóng đêm càng thêm sáng rõ, xinh đẹp dị thường, nhưng Thẩm Giai Liên làm gì còn tâm trạng để ngắm cảnh đêm đẹp mê người này.
Mà sắc mặt Cao Minh Tông lúc này còn u ám hơn cả bầu trời, cả người đều lạnh lẽo đến mức chèn ép hơi thở của người khác, từ từ đến gần Thẩm Giai Liên. Thẩm Giai Liên sợ hãi nuốt nước bọt một cái, từ mặt đất nhanh chóng đứng lên, lui về phía sau.
“Nói cho anh biết, lời vừa nãy em mới nói có phải là sự thật hay không?” Cao Minh Tông còn ôm một tia hy vọng đối với cô ta, cô ta dám nói là anh ta dây dưa với cô ta, cô ta đối với anh ta không có chút tình cảm nào.
“Em....... Em........” Thẩm Giai Liên chắt đầu lưỡi một cái, sau đó dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, mở cửa phòng chạy xuống lầu. Không ngờ lại đụng phải người bưng đồ ăn đang đi tới, đúng lúc là một chén canh nóng, tất cả đổ toàn bộ lên người Thẩm Giai Liên, nóng đến mức cô ta hét lên thành tiếng. Trên cánh tay liền hiện lên một mảng đỏ ửng. còn có rau củ dính trên người cô ta, thật là chật vật không thể chịu được.
“Thật...... Thật xin lỗi.” Người phục vụ sợ tới mức xin lỗi không ngừng được, người này là một người mới cho nên mới sợ tới mức như vậy.
“Thật xin lỗi thì có ích gì! Đau chết tôi rồi! Chao ôi.” Thẩm Giai Liên kêu thảm thiết liên tục, nhưng cũng không dám dừng lại, sợ Cao Minh Tông đuổi theo.
Thẩm Giai Liên vội vàng lái xe rời đi, cảm xúc rất là kích động, hôm nay cô ta rốt cuộc cũng cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là nhục nhã cùng khổ sở. Cô ta cảm thấy mình bị lời nói của Trịnh Tú Oánh đánh cho tan tác, cô ta ở trước mặt bà mất đi tôn nghiêm, giống như một người không có mặc quần áo vậy.
Nước mắt không thể kìm nén được nữa từ hốc mắt chảy ra rất nhiều, nóng mắt nóng hổi kích thích da mặt mịn màng của cô ta. Nước mắt làm cô ta mông lung, tầm mắt mơ hồ, giơ tay lên gạt nước mắt một cái thì liền không để ý làm cho chiếc xe đụng vào một chiếc xe khác.......
Mà buổi tối hôm nay Lâm Tĩnh Hảo cũng ở trong nhà hàng Cảnh Trân ăn cơm Cố Hạo Thần đang thay cô bóc vỏ tôm, để vào trong chén của cô: “Ăn nhiều một chút.”
Tối hôm nay mẹ Cố gặp Thẩm Giai Liên, ánh mắt của bà đều tập trung ở đó, không có thời gian để ý đến anh, cho nên anh có thể cùng Lâm Tĩnh Hảo ăn một bữa cơm thật tốt.
“Anh đừng chỉ lo cho em, anh cũng ăn nhiều vào một chút.” Lâm Tĩnh Hảo cũng gắp rau cho anh, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó: “Nghe nói mẹ anh tới.”
“Ừ.” Cố Hạo Thần gắp món ăn mà cô gắp cho bỏ vào trong miệng: “Em nghe dì nhỏ anh nói phải không? Dì nó dì ở trong bệnh viện gặp em. Hình em gái của em bị thương. Hiện tại đã tốt lên chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Lâm Tĩnh Hảo cũng không có nói đến chuyện không vui xảy ra ngày đó.
Điện thoại của Cố Hạo Thần vang lên, anh nghe máy: “Chuyện như thế nào rồi?”
“Thiếu gia, phu nhân đã giải quyết tốt tất cả rồi, Thẩm tiểu thư đã rời đi rồi.” Người được cử đến báo cáo: “Hơn nữa Cao Minh Tông cũng đã xuất hiện ở chỗ đó.”
“Tốt, tôi biết rồi.” Cố Hạo Thần biết mẹ vừa ra tay, thì sẽ không bao giờ chừa lại một đường lùi nào, cũng làm cho Cao Minh Tông nhìn thấy diện mạo thực sự của Thẩm Giai Liên, thật không còn gì tốt bằng.
“Có chuyện gì mà vui mừng như vậy.” Cô nhìn thấy khóe mắt của anh hiện ra những nếp nhăn khi cười.
“Ngày nào đó để cho anh gặp mặt rồi mời cô chú một bữa đi.” Cố Hạo Thần nghĩ sau khi mẹ trở về thủ đô rồi sẽ gặp mặt cùng người nhà họ Lâm một chút. Giải quyết xong chuyện của Thẩm Giai Liên thì bà sẽ không ở lại chỗ này, như vậy đối với bà là một chuyện lãng phí thời gian.
“Nghĩ hay quá nhỉ.” Lâm Tĩnh Hảo dí dỏm cắn chiếc đũa, liếc anh một cái.
“Ha ha.......” Cố Hạo Thần vui hớn hở: “Vậy thì anh sẽ tự mình đưa tới cửa, dù sao thì anh cũng biết nhà em ở đâu rồi.”
“Cố Hạo Thần, anh dám.” Lâm Tĩnh Hảo buông đũa xuống: “Em nói cho anh biết đừng có dọa ba mẹ em, anh có biết ánh sáng trên người của anh rất chói mắt sao? Anh vừa xuất hiện thì người nhà của em sẽ bị dọa hỏng đó.”
“Anh thật sự rất dọa người sao?” Anh tự tay sờ soạng mình một chút, vẫn tự tin nói: “Anh cảm thấy anh so với Cao Minh Tông vẫn đẹp mắt hơn nhiều.”
“Anh có ý gì?” Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày, người đàn ông này không biết là muốn quậy phá cái gì đây? Chẳng lẽ đang nói cô không có mắt nhìn, chọn Cao Minh Tông mà không có chọn anh hay sao?
“Rất rõ ràng, là anh đang ghen.” Cố Hạo Thần uống một ngụm nước soda:
“Em không có ngửi thấy được vị chua hay sao?”
“Chua chết anh.” Lâm Tĩnh Hảo vốn không có lòng tốt.
“Chua chết anh thì sẽ có người khóc chết luôn đó.” Cố Hạo Thần nắm lấy của cô thật chặt: “Vốn cho rằng anh cùng em sẽ phải sống thật khỏe mạnh.”
Vừa mới ăn cơm xong, bọn họ nắm tay nhau rời khỏi nhà hàng Cảnh Trân thì nhìn thấy bên ngoài có hai chiếc xe đụng vào nhau, 120 cũng đã tới. Con đường chật chội, nhất thời không thể đi được.
“Trước mặt xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Tĩnh Hảo đi qua.
“Đừng đi qua đó.” Cố Hạo Thần sợ cô nhìn thấy trường hợp đầy máu mà sợ.
Bọn họ đứng ở xa chờ đợi cảnh sát giao thông điều khiển dòng xe chạy qua lại, thì lại nhìn thấy Thẩm Giai Liên được đặt trên băng ca đưa lên xe cứu thương. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lâm Tĩnh Hảo cau mày: “Là Thẩm Giai Liên....... Làm sao cô ta lại xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Đây chính là ác giả ác báo đi, em không cần phải vì cô ta như vậy mà cảm thấy khổ sở, tất cả có ngày hôm nay đều là cô ta tự làm tự chịu.” Đáy mắt Cố Hạo Thần xuất hiện sương lạnh. Nếu như năm đó không phải cô ta phá hoại, thì Lâm Tĩnh Hảo phải chịu đựng khổ sở nhiều năm như vậy được. Mà anh làm sao lại xa cách cô nhiều năm như thế.
“Tất cả đều là ý trời hay sao?” Lâm Tĩnh Hảo nắm chặt tay của Cố Hạo Thần, có chút cảm giác đây không phải là sự thật.
Cố Hạo Thần ôm lấy cô, hình như muốn tìm bóng dáng của Cao Minh Tông ở trong đám người, không phải nói anh ta cũng ở đấy sao? Tại sao lại không thấy bóng dáng của anh ta. Hay là khi nhìn thấy rõ diện mạo thật sự của Thẩm Giai Liên, thì hai người đã tan ra trong không khí không vui rồi.
Mà lúc này Cao Minh Tông thấy Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo ôm nhau đầy thân mật, thì đáy mắt càng thêm âm u như màn đêm.