Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 50: Không bằng chúng ta gạo sống nấu thành cơm chín




Editor: Trà sữa trà xanh

Mặc dù là tư thế nam trên nữ dưới, nhưng sức nặng của Cố Hạo Thần không đè lên Lâm Tĩnh Hảo chút nào. Cô chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị Cố Hạo Thần ôm vào trong ngực, ấm áp và thoải mái. Nhưng bọn họ sát nhau thân mật như vậy, khó tránh khỏi sẽ nhiệt huyết sôi trào, xuân tâm lay động.

"Anh biết." Cô cắn môi, ẩn nhẫn đè cảm giác xa lạ đang nổi dậy trong lòng xuống, nó giống như từng đợt từng đợt thủy triều đánh tới bao phủ cô, khiến cô hít thở không thông.

"Anh muốn hôn em." Bàn tay Cố Hạo Thần tăng thêm sức lực trên eo cô, bàn tay nóng rực cách lớp lụa thật mỏng truyền tới da thịt mềm mại của cô.

Lâm Tĩnh Hảo đưa tay đặt lên bàn tay đang làm loạn của anh, khẩn trương nhìn cánh cửa, nhỏ giọng nói: "Nơi này là nhà em, ba mẹ em còn có em gái em đang ở phòng khách, nếu làm ra động tĩnh gì, em sẽ tức giận, cho nên anh phải khắc chế, khắc chế hơn nữa. Tuyệt đối không thể làm loạn ở nhà em."

"Anh không làm loạn, anh sẽ chú tâm." Tay của anh nắm tay cô, bị anh khống chế, sau đó hôn lên môi cô một lần nữa, lần này khí thế hung hăng, đôi môi của hai người tiếp xúc càng thêm chặt chẽ.

Lưỡi dài của anh vẽ phác thảo bờ môi hoàn mỹ của cô, tiếp theo quét qua mỗi chiếc răng của cô, cuối cùng linh xảo cạy hàm răng của cô ra, cô chỉ cảm thấy cảm giác áp bách mạnh mẽ từ anh truyền tới, lưỡi dài của anh tùy ý khuấy động trong miệng cô, nâng cái lưỡi của cô lên cùng anh triền miên nhảy múa, bị anh dây dưa gặm cắn thật chặt, bừa bãi chiếm đoạt vị ngọt trong miệng cô, anh chủ động kéo cô theo cùng hưởng thụ phần tốt đẹp và vui vẻ này, khiến cô dần dần hiểu nhiều hơn, bắt đầu phối hợp với nụ hôn của anh, ngây ngô đáp lại.

Niềm vui sướng mãnh liệt như vậy khiến cô không cách nào khắc chế, không tự chủ bật thốt lên: "Ưm......"

Sự ngây ngô của cô làm anh muốn ngừng mà không được, cơ thể đã nóng lên, mồ hôi từ độ cong hoàn mỹ trên trán anh chảy xuống. Anh đè nén dòng khí nóng cuồn cuộn trong người, ngước mắt nhìn cô, đáy mắt đen nhánh như đầm lầy như có lốc xoáy đang lưu chuyển trong đó: "Tĩnh Hảo, anh muốn hơn nữa, phải làm sao đây?"

"Không...... Không được......" Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu cự tuyệt, tại sao bọn họ có thể ở chỗ này...... Làm chuyện như vậy, vừa nghĩ tới liền đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi. Cô không còn chút dũng khí nào, "Chúng ta còn chưa kết hôn, không phải vợ chồng, chúng ta không thể làm chuyện đó. Thật sự không được!"

Cố Hạo Thần cau mày, nếp gấp giữa mi tâm rất sâu, mắt sâu nhìn không thấy đáy. Anh yên lặng thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Anh biết rõ làm như vậy rất không tôn trọng em, còn miễn cưỡng em, Tĩnh Hảo, thật xin lỗi."

Anh cảm thấy rất có lỗi, cúi đầu ấn một nụ hôn bên lên trên thái dương trắng noãn của cô. Để Lâm Tĩnh Hảo ở trong lòng anh cảm nhận được sự ẩn nhẫn và khổ sở của anh, còn có sự dịu dàng và quý trọng cô.

Trong thời khắc nguy hiểm này, cửa phòng ngủ bị gõ, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thu Vân: "Tĩnh Nhi, mọi người ăn xong rồi, mẹ rửa chén đây."

"Mẹ, con đang bận, chờ một chút con sẽ rửa. Mẹ đã mệt mỏi rồi nghỉ ngơi trước đi." Hai tay Lâm Tĩnh Hảo nắm cánh tay Cố Hạo Thần,  sợ hãi run rẩy, cả người như tảng đá lớn hóa thành pho tượng không nhúc nhích.

Mà ở phía trên cô Cố Hạo Thần vẫn cười dịu dàng, giống như thiên sứ mỉm cười vô hại, làm cho người ta trầm luân.

"Tĩnh Nhi, dù công việc có quan trọng cũng không bằng sức khỏe đâu." Thu Vân khuyên nhủ, "Mẹ hiểu rõ hơn con nhiều. Còn nữa con mở cửa ra, mẹ có lời muốn nói với con."

"Dạ, con mở cửa liền." Lâm Tĩnh Hảo đẩy Cố Hạo Thần ra, ý bảo anh đi nhanh một chút.

"Nhưng anh không muốn xa em. Anh muốn mỗi giây đều ở cạnh em." Bàn tay Cố Hạo Thần lau cái trán của cô, mơn trớn mái tóc đen bóng của cô. Trong đáy mắt sâu thẳm là bất đắc dĩ và níu kéo không thôi, "Nếu không chúng ta gạo sống nấu thành cơm chín, em có thể sớm ở bên anh rồi."

"Bây giờ không phải lúc nói điều này." Lâm Tĩnh Hảo đè giọng xuống thấp, lo sợ mẹ sẽ nghe được cái gì, "Anh đi nhanh đi, nếu bị mẹ em phát hiện sẽ thảm đó. Anh muốn lưu cho bà ấy ấn tượng tốt phải không? Nếu bây giờ anh để bà ấy thấy anh đang đè lên em như vậy thì sao?"

Cố Hạo Thần đương nhiên biết những đạo lý này, chỉ là có lúc anh không muốn trông nom nhiều như vậy. Cuối cùng anh vẫn buông lỏng cô, đứng đậy khỏi người cô. Quần áo Lâm Tĩnh Hảo xốc xếch, đường cong ở ngực như ẩn như hiện, kích thích khiến tròng mắt anh thâm sâu như biển, mà cô lại rất quen màu đen u ám như vậy.

Cô quay lưng đi sửa sang lại quần áo và đầu tóc của mình, để không lộ điểm khác thường gì. Sau đó cô đẩy Cố Hạo Thần một cái: "Anh mau đi đi. Chúng ta còn gặp mặt nhau nhiều mà."

Cố Hạo Thần lại nghe thấy tiếng gõ cửa của Thu Vân: "Tĩnh Nhi, mở cửa ra con."

"Dạ, tới liền." Lâm Tĩnh Hảo lại đẩy anh một cái.

"Vì tích phúc sau này của anh, anh phải nhanh chóng cưới em vào nhà, nếu không nếu anh vì nghẹn mà phế, em sẽ phải làm góa phụ rồi." Ngón tay Cố Hạo Thần quấn vòng quanh tóc của cô đưa đến chóp mũi ngửi, mùi thơm ngát chạy dọc lòng người.

"Ai nói muốn gả cho anh hả? Nói không biết xấu hổ." Lâm Tĩnh Hảo trừng anh một cái. Bây giờ cô rất khẩn trương và lo sợ, nhưng anh còn có tinh thần nói chuyện yêu đương.

"Em không gả? Vậy anh không đi." Thì ra là Cố Hạo Thần còn có một mặt ăn vạ, hơn nữa còn đáng yêu như vậy.

Thật là gặp quỷ mà! Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy mình sắp điên lên rồi, mà anh cũng điên rồi.

"Em gả được chưa? Bây giờ đi được chưa?" Lâm Tĩnh Hảo đẩy anh tới gần cửa sổ sát đất, nhìn độ cao lầu hai, không khỏi lo lắng, "Chính anh cũng phải cẩn thận."

"Anh không để em thủ tiết đâu." Cố Hạo Thần một tay kéo cổ cô qua, trong phút chia tay, không quên hôn thật thâm tình rồi mới rời đi.

Lâm Tĩnh Hảo không biết Cố Hạo Thần có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, giống như con báo săn di chuyển giữa rừng cây trong đêm tối, thật là mê người. Không quá hai lần di chuyển Cố Hạo Thần đã an toàn rơi xuống đất. Trái tim Lâm Tĩnh Hảo lúc này mới bình thường lại, phất tay với Cố Hạo Thần, sau đó quay người đi mở cửa cho mẹ.

"Mẹ, tìm con có chuyện gì?" Trong lòng Lâm Tĩnh Hảo rối loạn, giống như không thuộc về cô.

"Chính là nói cho con biết phải lo lắng sức khỏe, đừng quá liều mạng." Thu Vân vừa nói chuyện ánh mắt cũng âm thầm quét quanh phòng, cảm giác điểm khác lạ, nhưng không nói ra được ở đâu. Trong không khí có cảm giác lạ đang trôi nổi, đang dần dần biến mất.

"Mẹ, con hiểu mà." Lâm Tĩnh Hảo khéo léo gật đầu, "Mẹ ngồi máy bay rất mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút thôi."

Ánh mắt Thu Vân dừng lại ở cửa sổ sát đất đang mở ra, nhìn gió đêm thổi lên rèm cửa sổ. Nhìn bà đi về phía cửa sổ sát đất, lo lắng lại nổi lên trong lòng Lâm Tĩnh Hảo. Thu Vân đi tới ban công đi xung quanh, phía dưới không có gì cả.

"Đã khuya rồi, kéo hàng rào phòng vệ lên, phải chú ý an toàn." Thu Vân đưa tay kéo hàng rào phòng vệ lên rồi khóa lại, lúc này bà mới yên tâm.

"Dạ." Lâm Tĩnh Hảo sợ mẹ phát hiện ra gì, đến nỗi sống lưng đổ mồ hôi lạnh thấm ướt áo.

Sau khi Thu Vân đóng hàng rào phòng vệ thì kéo Lâm Tĩnh Hảo về phía sau ngồi lên giường, nhìn trên giường xốc xếch đầy nếp gấp, không khỏi cau mày: "Sao ga giường lại nhăn như vậy. Con là con gái sao không chịu dọn dẹp, nếu không tương lai sao chăm sóc chồng?"

Thu Vân vừa trách cứ Lâm Tĩnh Hảo, vừa đứng dậy thay cô vuốt thẳng ga giường. Lâm Tĩnh Hảo nóng lòng kéo mẹ lại: "Mẹ, để con làm được rồi." Lâm Tĩnh Hảo giống như kẻ trộm, trong lòng như có tật giật mình.

"Vậy mới được chứ." Thu Vân hài lòng cười một tiếng, "Tĩnh Nhi, con nói cho mẹ biết sau khi chia tay với Minh Tông trong lòng con rất đau khổ phải không? Đều do mẹ không có ở bên cạnh con, để con chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Hơn nữa còn đánh con, bây giờ mẹ rất hối hận."

"Mẹ, mẹ đừng nhắc lại chuyện này, mẹ nhất thời xúc động thôi, còn Cao Minh Tông có tâm địa hiểm ác kia, anh ta cố ý đảo thị phi, mục đích chính là muốn chia rẽ tình cảm nhà chúng ta, đã làm chuyện xấu mà còn vu oan người khác để che giấu tội lỗi của mình. Mẹ, người như vậy không đáng để chúng ta nhắc tới." Lâm Tĩnh Hảo đỡ mẹ đang tự trách ngồi xuống, "Mẹ, nói thật tình cảm sáu năm của con và anh ta lại thành như vậy, trong lòng của con rất đau, nhưng đau có thể thay đổi gì? Anh ta sẽ không như trước nữa, con đau khổ sẽ khiến bọn họ vui sướng hơn nữa, cuối cùng tự mình hạ thấp bản thân, khiến bọn bọ xem thường con. Huống chi chia tay người như vậy con không mất mác gì, thời gian 6 năm coi như mua một kinh nghiệm, dù sao cũng tốt hơn bị lừa gạt cả đời, sau này khi kết hôn thì hối hận, đến lúc đó thì quá muộn, cho nên con không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn sống cho bản thân. Chỉ cần bản thân sống tốt, hạnh phúc, mới là phương pháp tốt nhất đả kích kẻ địch. Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con... Con đã trưởng thành, con có thể tự mình xử lý mọi chuyện."

Ánh mắt Thu Vân lóe lên, nghe con gái nói ra những lời tận trong đáy lòng, cảm thấy rất có đạo lý: "Tĩnh Nhi, nghe con nói như thế, mẹ rất an tâm. Mẹ còn sợ con sẽ bị ám ảnh trong chuyện tình cảm, không nghĩ thông, không thể sống cuộc sống mới, đối mặt với tình cảm mới. Bây giờ mẹ đã yên tâm."

"Mẹ, mẹ đã lo lắng cho con lâu như vậy rồi, bây giờ mẹ có thể yên tâm." Lâm Tĩnh Hảo nở nụ cười động lòng người, nụ cười này giống như ánh mặt trời ấm áp giải trừ mọi lo lắng trong lòng.

"Không quan tâm mẹ có thể sống lâu hơn đó." Thu Vân cười nói rồi vỗ tay của con gái, từ nhỏ đến lớn Lâm Tĩnh Hảo luôn là đứa con hiếu thuận hiểu chuyện, "Hiện tại Thu Nhi mới vừa tốt nghiệp, đứa nhỏ này làm chuyện gì mẹ cũng không quan tâm. Con xem coi công ty của con có thiếu chức vụ gì không, cho nó thực hành trước, học hỏi kinh nghiệm đi làm, về sau mới tiến xa hơn được."

"Mẹ, hiện tại công ty con không thiếu người, chẳng qua con sẽ nhờ bạn bè lưu ý. Chuyện của Thu Nhi cứ từ từ đã. Mẹ, sau này con sẽ thay mẹ quan tâm Thu Nhi, mẹ chỉ cần đặt trái tim ở lồng ngực mẹ thôi." Bàn tay Lâm Tĩnh Hảo đặt ở lồng ngực Thu Vân.

Sau khi nói chuyện với mẹ về Thu Nhi, Lâm Tĩnh Hảo liền chuẩn bị đi ngủ. Lâm Tĩnh Hảo tắm rửa xong nằm trên giường, hình như chóp mũi còn ngửi được hơi thở hoa lan xen lẫn bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái của Cố Hạo Thần, tựa như anh đang ôm cô. Cô vừa nghĩ tới Cố Hạo Thần ở trên giường này điên cuồng, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ lên.

Cô cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, đã trễ thế này, cũng không biết Cố Hạo Thần đã an toàn đến nhà chưa. Trong lòng cô lo lắng cho Cố Hạo Thần, đúng lúc anh liền gọi tới: "Em chưa ngủ sao?"

"Sao anh biết?" Cô hỏi ngược lại anh, kinh ngạc nghe anh anh nói chuẩn xác như thế.

"Bởi vì anh ở trong lòng em, em nghĩ gì anh đều biết. Anh còn biết bây giờ em đang nghĩ tới anh, nghĩ đến không ngủ được." Cố Hạo Thần vừa mới gọi tới, cô liền vội vàng bắt máy, như vậy nói rõ là điện thoại di động đang trong tay cô, rất có thể là đang xem di động, như vậy anh mới đoán ra.

"Anh chém gió rồi, em không có nhớ anh." Lâm Tĩnh Hảo phủ nhận, không muốn thừa nhận mình bị anh nói trúng, "Em không ngủ được là vì công việc. Không có quan hệ gì với anh."

"Thật không có quan hệ sao?" Lúc này Cố Hạo Thần đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, qua cửa sổ sát đất rộng rãi nhìn trời đầy sao, "Giường của em anh còn chưa ngủ, nhưng môi của em anh đã hôn qua, còn nói không có quan hệ sao?"

"Không có quan hệ." Cô vẫn không thừa nhận, tại sao lần nào cô cũng bị anh nhìn thấu, giống như cái gì cũng không chạy khỏi ánh mắt của anh, "Còn nữa, em muốn ngủ."

"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Cuộc gọi này là để thông báo cho cô biết anh đã về nhà bình an, cô không cần lo lắng cho anh.

"Anh cũng nghỉ ngơi đi." Giọng điệu của cô mềm nhũn.

"Anh nhớ em, ngủ ngon." Cố Hạo Thần không muốn quấy rầy cô quá đáng, dù sao đêm đã khuya, ngày mai còn phải đi làm.

Lâm Tĩnh Hảo nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu rồi đặt trên đầu giường, trở mình một cái, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Một đêm này Lâm Tĩnh Hảo trằn trọc không chợp mắt, Cố Hạo Thần luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, dịu dàng ôm cô hôn. Hậu quả là ngày thứ hai khi tỉnh lại không có tinh thần chút nào. Lâm Tĩnh Hảo đành phải trang điểm một chút rồi mới đi làm. Trong lòng thì mắng tên khốn kiếp Cố Hạo Thần đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

"Cha, mẹ, chào buổi sáng." Lâm Tĩnh Hảo ngồi xuống ghế, "Thu Nhi đâu rồi?"

"Nó còn đang ngủ nướng, mẹ đang định đi gọi nó đây." Thu Vân múc cho Lâm Tĩnh Hảo một chén cháo, "Bảo nó dậy ăn điểm tâm rồi đi xung quanh tìm công việc xem sao."

"Không phải còn hai ngày nữa em mới chính thức đi làm sao? Hôm nay dậy sớm làm gì?" Lâm Tĩnh Hảo gắp đồ chua lên, húp một hớp cháo.

"Ba định đi để quen với đường xá, tới công ty báo cáo trước." Bây giờ Lâm Dân Khai bị điều đến chỗ công ty chi nhánh ở bên cạnh Tổng Công Ty.

"Dạ." Lâm Tĩnh Hảo nhanh chóng giải quyết bữa ăn sáng, nhìn thấy Thu Vân đến phòng Thu Nhi, giơ tay lên gõ cửa, "Thu Nhi, mau dậy đi, ăn điểm tâm xong rồi đi tìm việc làm. Con xem ba con và chị con đều đi hết rồi, con đừng có ngủ nướng nữa."

"Mẹ, con ngủ một lát thôi, con thật sự rất buồn ngủ, mắt không mở ra được." Trong phòng ngủ truyền đến giọng nói yếu ớt của Lâm Tĩnh Thu.

"Thu Nhi, Thu Nhi......" Thu Vân lại gõ vài cái lên cửa, nhưng không nhận được đáp trả, "Thật là quá đáng."

"Mẹ, để Thu Nhi nghỉ ngơi hai ngày, chủ nhật con dẫn nó đi mua quần áo, sau đó sẽ đi tìm việc làm." Lâm Tĩnh Hảo giải vây cho em gái, "Dù sao cũng phải mua quần áo, ăn mặc xinh đẹp một chút mới để lại ấn tượng tốt cho người ta."

"Đúng, Tĩnh Nhi nói rất đạo lý." Lâm Dân Khai cũng bênh vực cho con gái.

"Hai người làm hư Thu Nhi rồi, sau này phải làm thế nào." Thu Vân trợn mắt nhìn Lâm Dân Khai và Lâm Tĩnh Hảo.

"Mẹ, con đi làm trước." Lâm Tĩnh Hảo buông chén đũa xuống, cầm lấy túi xách, "Vất vả cho mẹ rồi."

Lâm Dân Khai cũng đứng lên, cùng Lâm Tĩnh Hảo đi ra cửa, đều ngồi xe buýt đến chỗ làm.

Lâm Tĩnh Hảo mắt thấy sắp tới thời gian làm việc, vội vàng dẫm giày cao gót năm phân chạy đến đại sảnh, trong lúc khẩn cấp một chiếc xe ferrari sang trọng lao nhanh dừng trước lối đi bộ của đại sảnh, chắn ngang trước mặt Lâm Tĩnh Hảo, nếu không phải cô phản ứng nhanh lui về phía sau thì đã đụng vào rồi.

Sáng sớm tinh mơ đã gặp xui xẻo, cộng thêm bị Cố Hạo Thần ảnh hưởng cho nên tâm tình không tốt lắm: "Tiên sinh, anh chạy xe thế nào vậy?"

"Tiểu thư, cô đang hỏi tôi sao?" Cửa xe hạng sang hạ xuống, có người đưa đầu ra ngoài, trong giọng nói mang theo chút khinh thường.

Lâm Tĩnh Hảo đương nhiên không cho qua dễ dàng như vậy: "Đúng, tôi đang hỏi anh. Anh không nhìn thấy tôi đang chạy tới sao? Không phải là anh không thấy tôi, là anh cố ý phải không?"

"Tiểu thư, tôi là học theo cô, chẳng lẽ cô quên rồi sao?" Người đàn ông này rất không khách khí.

"Học theo tôi?" Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày, sao lại không nghĩ ra.

"Tiểu thư trí nhớ của cô rất kém nha." Người đàn ông cười khẽ một hồi, "Lần trước cô đụng vào xe của boss tôi, cô còn chưa trả phí sửa chữa. Chỉ là xem bộ dáng cô như vậy chắc không trả nổi rồi."

"Nguyễn Chính, anh nói nhiều rồi." Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng quở nhẹ người đàn ông này.

Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy đã từng nghe giọng nói này, rất êm tai, cho nên mới khắc sâu trong ký ức. Còn có người đàn ông trước mắt tên là Nguyễn Chính này, cùng với chiếc xe sang trọng này rất quen. Nhưng cô lại nhất thời không nhớ ra.

Người đàn ông tên Nguyễn Chính không nói nữa, sau đó xuống xe mở cửa xe, người đàn ông ngồi ở phía sau bước xuống, người này rất cao to, cơ thể hoàn mỹ trên mặt mang mắt kính to, nhưng vẫn coó thể nhìn ra ánh mắt sắc bén. Áo sơ mi màu xanh nhạt mềm mại đắt giá sáng bóng. Toàn thân người này phát ra hơi thở lạnh lùng. Người như vậy khiến cô cảm giác rất tôn quý bất phàm.

Người đàn ông này không phải là chủ nhân của chiếc xe bị cô đụng vào sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là muốn cô trả phí sửa chữa sao? Không phải cô đã để lại số điện thoại ở đồn cảnh sát sao? Để bọn họ sửa chữa xong thì gọi cho cô. Cô không trốn việc bồi thường, mà là không nhận được cuộc điện thoại thông báo nào.

Lâm Tĩnh Hảo sợ hãi tiến lên phía trước: "Tiên sinh, anh khỏe không? Anh đến để đòi tôi tiền phí sửa chữa sao? Tôi thật sự không có chạy trốn trách nhiệm, tôi đã để số điện thoại lại cho các anh, nhưng các anh không có gọi cho tôi, cho nên tôi quên mất. Anh nói cho tôi biết phí sửa chữa là bao nhiêu, tôi lập tức bồi thường cho anh."

Người đàn ông lạnh lùng quay đầu, ánh mắt sắc bén sau tròng kính đóng băng, môi mỏng hé mở: "Tôi không thiếu tiền, xe kia cũng không cần phí sửa chữa."

Người đàn ông này rất kiệm lời, nói xong liền cất bước vào đại sảnh, Lâm Tĩnh Hảo hoang mang nhìn bóng dáng gầy của anh, không cần phí sửa chữa......

"Lâm tiểu thư, cô nghĩ rằng BOSS của tôi rất thiếu tiền sao? Chiếc xe kia đã hỏng nát, nhưng tính tình BOSS của tôi thiện lương, không đòi phí sửa chữa." Nguyễn Chính ở phía sau giải thích, "Nếu như cô bồi thường, không biết bồi đến năm tháng nào."

Nói xong anh ta quay về trong xe, lái xe đi.

Lâm Tĩnh Hảo rất áy náy nhìn bóng lưng người đàn ông đó, vội bước đuổi theo, theo đuôi anh vào thang máy. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không khí rất an tĩnh, mà anh lại hoàn mỹ giống như là tượng được tạc ra, thật không chân thật.

Suy nghĩ thật lâu, Lâm Tĩnh Hảo mở miệng: "Tiên sinh, xe của anh --"

"Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại, cô có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì." Khuôn mặt người đàn ông không biến sắc, ánh sáng lạnh thoáng qua trên mắt kính.

"Tiên sinh, cám ơn anh đã không so đo." Lâm Tĩnh Hảo không kiểu cách nhiều, "Tôi là Lâm Tĩnh Hảo, xin hỏi tên của anh là?"

"Cô đã tới trễ rồi, hay là nhanh đi đi." Thang máy "Đinh" một tiếng liền dừng lại. Lâm Tĩnh Hảo không dám chậm trễ, không thể làm gì khác hơn là rời đi trước, "Hi vọng lần sau có cơ hội biết tên của anh."

Sau đó cô bước ra thang máy, nhìn thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách khuôn mặt tinh sảo của người nọ trong tầm mắt của cô. Lâm Tĩnh Hảo điều chỉnh tâm tình bước nhanh đến chỗ quét thẻ đi làm.

Cô nhìn thấy hai vị tiểu thư trước đại sảnh đang trang điểm, cô xoay người đến phòng làm việc, dọc đường đi đều có thể nhìn thấy nữ nhân viên không trang điểm thì sửa sang trang phục. Có vài người mặc áo trễ ngực để lộ khoảng da thịt bỏng mắt người, váy dây, quần áo lộ lưng, đường cong lung linh khiến người ta phải ngoái đầu nhìn lại. Đây là thế nào, tất cả mọi người làm sao vậy.

Lâm Tĩnh Hảo đi tới phòng làm việc của mình, nhìn Đường Hi đột ngột đến sớm, hiếu kỳ hỏi cô: "Đây là thế nào vậy?"

"Hôm nay có khách quý đến." Hôm nay Đường Hi cũng ăn mặc đặc biệt đẹp hơn.

"Khách quý? Khách quý nào?" Lâm Tĩnh Hảo ngồi xuống, mở máy vi tính ra.

"Công ty mới có một vị Tổng giám thiết kế tới, nghe nói là rất đẹp trai, cậu cũng biết trong công ty mình rất đói khát đàn ông, cho nên trang điểm mình giống như yêu tinh, để quyến rũ Đường Tăng." Đường Hi sửa sang lại tài liệu trên bàn.

"Đừng nói cậu cũng như bọn họ?" Cô kinh ngạc nhìn hôm nay Đường Hi cũng trang điểm, rất có phong vị phụ nữ.

"Mình là muốn cho tân Tổng giám một ấn tượng tốt, không phải là vì ăn thịt Đường Tăng." Đường Hi mới khinh thường những người phụ nữ tục tằng kia thông đồng làm bậy, "Có bao nhiêu đó Yêu Tinh đã là đủ rồi, không cần thêm mình."

"Tổng Giám mới tới sao? Sao mình không biết gì cả?" Lâm Tĩnh Hảo chưa chuẩn bị gì. Hơn nữa bởi vì hôm qua ngủ không được ngon giấc, dưới mắt còn có quầng thâm mệt mỏi, sao có thể gặp người đây?

"Hôm qua vừa tan tầm cậu đã bỏ đi, bồi chú và dì ăn cơm, cho nên cậu không nghe thông báo tạm thời." Đường Hi nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, "Cậu đã có cực phẩm mỹ nam là Cố Hạo Thần rồi, để Tổng giám lại cho người khác hưởng dụng đi. Huống chi người phàm chúng ta không tranh lại yêu tinh."

Lâm Tĩnh Hảo nghe Đường Hi trêu chọc, không khỏi nở nụ cười. Thật ra thì cho dù cô có Cố Hạo Thần dịu dàng hay không, cô cũng không bắt chước những người kia trang điểm ăn mặc đẹp giành đàn ông.

Lâm Tĩnh Hảo đang muốn bắt tay vào làm việc thì một người đàn ông tay nâng một bó hoa tulip màu đỏ xuất hiện "Xin hỏi tiểu thư Lâm Tĩnh Hảo là vị nào?"

"Là tôi. " Lâm Tĩnh Hảo đứng lên, lúc này đổng nghiệp xung quanh đều nhìn cô, đặc biệt là những ánh mắt ghen tị hay hâm mộ của nữ đồng nghiệp. Họ dừng việc soi gương vẽ lông mày, rối rít suy đoán ai tặng hoa cho Lâm Tĩnh Hảo.

Người giao hoa đi tới: "Lâm tiểu thư, xin ký nhận."

"Cảm ơn." Lâm Tĩnh Hảo nhận đơn ký tên, sau đó nhận bó hoa, sắc hoa rất tươi, mặt trên còn có giọt nước trong suốt.

"Không phải nghe nói Lâm Tĩnh Hảo có mập mờ d[[dldq với người khác nên bị bạn trai bỏ rồi sao? Nhanh như vậy đã có người theo đuổi sao?"

"Thật là quá mất mặt, chẳng lẽ thiếu đàn ông đến vậy sao?"