Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 39: Tôi sẽ thay cô ở chung với anh ấy thật tốt




Edit: Hangbaobinh

Lâm Tĩnh Hảo cực kỳ bội phục khả năng đổi trắng thay đen của Thẩm Giai Liên. Cô phải căn môi thật chặt mới có thể nhịn được sự tức giận đang muốn thoát ra khỏi lồng ngực kia.

“Thẩm Giai Liên, người mà tôi không muốn gặp nhất trên thế giới này chính là cô. Tôi đã từng bị mù mắt nên mới coi cô là bạn thân nhất. Tôi giúp cô một lần mà lại là tự hại chính bản thân mình.” Lâm Tĩnh Hảo chưa bao giờ nghĩ việc giúp Thẩm Giai Liên tỏ tình lại làm cho cuộc sống của mình thay đổi nghiêng trời lệch đất, cũng làm cho cô có thể nhìn thấy rõ dàng người bên cạnh mình, “Từ khi mà cô đoạt được Cao Minh Tông từ bên cạnh tôi đi, tôi không còn ý nghĩ muốn anh ta trở lại bên cạnh mình nữa. Bởi vì anh ta là một người không trung thành trong tình yêu, việc nhẹ dạ cả tin vào những lời đồn đại của người khác tôi cũng không thấy hiếm lạ nữa, bởi vì anh ta không xứng đi cùng tôi trong cuộc sống còn dài này, cho nên đối với tôi anh ta là một người thất bại. Cô muốn ở cùng với anh ta thì tôi sẽ chúc phúc cho hai người, chỉ là không biết hai người sẽ ở chung được bao lâu. Bởi vì anh ta có thêt vì cô bà ruồng bỏ sáu năm tình cảm của chúng tôi, thì anh ta cũng sẽ tương tự mà vứt bỏ cô. Đến lúc đó tôi cũng sẽ không có đồng tình với cô, đây chẳng qua là cô tự làm tự chịu, không liên quan tới người khác.”

Lâm Tĩnh Hảo sẽ không để Thẩm Giai Liên khinh dẽ một lần nữa, cô không phải là người thứ ba, nên cô sẽ không gánh trên lưng tội danh này, tự dưng đi chịu đựng những chỉ trích của người khác. Cô muốn mình đứng thẳng tắp, chân chính nói cho người khác biết Thẩm Giai Liên mới chính là người thứ ba.

“Lâm Tĩnh Hảo, làm sao cô có thể nói bậy như thế được, muốn bẩn danh dự của tôi? Rõ ràng người vứt bỏ tình cảm của cô và Minh Tông chính là cô. Nếu không phải cô làm chuyện xấu bị tôi bắt gặp, thì có thể Minh Tông vĩnh viễn chẳng biết cái gì. Tôi không chịu được việc anh ấy phải chịu đựng sự đau khổ này nên mới nói sự thật với anh ấy, tôi làm như vậy là có lỗi sao?” Gương mặt của Thẩm Giai Liên khi nói xong đầy uất ức, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Hai cánh tay của cô ta kéo thật chặt cánh tay của Cao Minh Tông, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngước lên nhìn Cao Minh Tông đang đứng bên cạnh: “Minh Tông, anh nói xem em nói có đúng không?”

“Giai Giai, là anh làm cho em chịu uất ức rồi.” Cao Minh Tông thấy Thẩm Giai Liên bị uất ức như thế, trông lòng lại đầy tự trách, ngược lại đối mặt với Lâm Tĩnh Hảo, “Lâm Tĩnh Hảo, là cô cùng Cố Hạo Thần có quan hệ không rõ ràng, làm ra chuyện khong biết xấu hổ nên tôi mới chia tay với cô, cô không cần nói Giai Giai thành đê tiện như cô! Tôi nói cho cô biết, Cố Hạo Thần cũng chỉ là hàm muốn đồ mới mẻ, chỉ vui đùa với cô một chút thôi, nếu như cô coi đó là thật, thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Còn nữa, mặc kệ cô xuất hiện ở chỗ này với mục đích là gì, thì tôi cũng chỉ muốn nói giữa chúng ta là không thể nào. Về sau cô không cần xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, để cho chúng tôi có một cuộc sống yên tĩnh.”

Vốn chỉ là người xem qua đường đối với bọn họ hai người ai cũng cho là mình đúng không thể nhìn ra ai thật ai giả, nhưng vừa nghe đến ba chữ “Cố Hạo Thần” thì tất cả người xem đều nhốn nháo, bởi vì Cố Hạo Thần là người trong mộng của tất cả các nhân viên nữ, không thể cho người khác nhúng chàm được. Cộng thêm bọn họ đều là nhân viên của tập đoàn Trí Mỹ, vốn đều là đồng nghiệp của Thẩm Giai Liên cùng với Cao Minh Tông, với lý do như vậy, tự nhiên bọn họ sẽ đứng về phía Thẩm Giai Liên cùng với Cao Minh Tông để đối phó với người ngoài rồi.

Vốn là Thẩm Giai Liên cố ý nói đến Cố Hạo Thần, chính là muốn tập hợp tất cả mọi người để đẩy Lâm Tĩnh Hảo về tình cảnh tứ cố vô thân.

“Cái gì? Cô ta lại có thể hôn môi với Cố tổng giám?” Quả nhiên là co người hét to, “Tại sao cô ta có thể không biết xấu hổ như vậy, lại giám quyến rũ Tổng giám của chúng ta?”

“Đúng vậy.” Có người phụ họa, mang theo vẻ túc giận, “Vừa nhìn gương mặt kia cũng biết đó là hồ ly tinh rồi. Nhất định là cô ta chen vào giữa qua hệ của Thẩm tổ trưởng cùng Cao tổ trưởng, nghe nói bọn họ sẽ kết hôn.”

“Có vài người phụ nữ vừa có thủ đoạn vừa có tâm kế, nếu không sao có thể thay thế được Ngô tổ trưởng để đến công ty chúng ta để thảo luận.”

“Phá hỏng tình cảm cùng hôn nhân của người khác, không biết sao còn có mặt mũi mà đứng đây, nếu đổi lại là tôi thì tôi nhất định sẽ che mặt mà chạy đi.”

“Sao cô còn không hiểu à? Mau cút đi, không được làm dơ bẩn chỗ ngồi của chúng tôi.”

“Cút đi, không biết xấu hổ à? Còn vọng tưởng leo lên Tổng giám của chúng tôi.”

“Cút.......”

Lâm Tĩnh Hảo nghe mọi người trách cứ cô như vậy, thấy vô số gương mặt mang theo vẻ chán ghét, trong lòng cảm thấy uất ức cùng nhục nhã, giọng nói vẫn như cũ phủ nhận: “Tôi chưa từng làm.”

Nhưng âm thanh đuổi Lâm Tĩnh Hảo càng ngày càng lớn, căn bản là họ không có nghe cô nói.

Lúc này của thang máy A mở ra, dừng lại ở chỗ mọi người đang dồn ép Lâm Tĩnh Hảo, mở ra là một người làm cho lòng người khác rung động. Trong thang máy là một người đàn ông mặt lạnh, đôi mắt nhanh chóng quét qua mọi người: “Không cần làm việc sao? Trí Mỹ sẽ không nuôi những người rảnh rỗi!”

Những người này lục tục rời đi, người đàn ông đi về phía Lâm Tĩnh Hảo: “Là tiểu thư Lâm Tĩnh Hảo sao? Tôi là Triệu Duệ thư ký của Tiếu tổng, Tiếu tổng đang đợi ở trên lầu, xin mới đi theo tôi.”

Lâm Tĩnh Hảo gật đầu một cái, cảm xúc bi thương đang dần đần tràn ra trong lòng cô. Cô đã cố gắng quên đi lỗi đau này, cố gắng tránh né không gặp mặt bọn họ, nhưng vì sao mỗi lần gặp mặt Thẩm Giai Liên đều như vậy chứ, đều là người muốn gây sự, làm cho cô cảm thấy đầy nhục nhã cùng khó chịu chứ?

Lâm Tĩnh Hảo bước một bước, lại quay đầu lại một cái, nụ cười hả hê giống như một người chiến thắng của Thẩm Giai Liên làm cho mắt cô thật là đau. Cô hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười với Triệu Duệ: “Thư ký Triệu, chờ tôi một phút được không?”

Mặc dù Triệu Duệ không biết Lâm Tĩnh Hảo muốn làm cái gì, nhưng vẫn như cũ gật đầu một cái. Bởi vì tổng giám đốc đã giao phó, đối với Lâm Tĩnh Hảo nhất định phải chu đáo cùng khách khí một chút.

Lâm Tĩnh Hảo quay người đi về phí Thẩm Giai Liên, đôi môi mềm mại đổ tươi giương lên một nụ cười đầy thích thú, đau thương vừa mới trải qua, nhất thời như một đóa hoa mùa xuân mới nở, xinh đẹp khác thường. Thẩm Giai Liên thấy vậy thì có chút khó chịu.

Lâm Tĩnh Hảo đừng lại trước mặt Thẩm Giai Liên, đôi mắt sáng rực rõ, cô nghiêng người về phía trước, nói nhỏ ở bên tai Thẩm Giai Liên: “Nếu như cô đã cảm thấy tôi cướp đi Cố Hạo Thần, thì tôi thật muốn làm như vậy. Tôi sẽ thay cô ở chung với anh ấy thật tốt, hưởng thụ tình yêu của anh ấy. Thẩm Giai Liên, đây là cô bức bách tôi đấy, cho nên nếu đau, thì cô tự mình chịu lấy, bởi vì cô đáng đời như vậy!”

Thẩm Giai Liên cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi đến sống lưng, sau đó lan đến tất cả mọi nơi. Từng chủ của Lâm Tĩnh Hảo đều làm cho các tế bào cô ta nhói đau. Cô ta làm nhiều như vậy, vẫn không được ở bên cạnh người mình yêu, mà lại phải trơ mắt nhìn người cô ta hận nhất cùng người cô ta thích nhất ở cạnh bên nhau!”

Không, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Tĩnh Hảo được như ý, tuyệt đối! Thẩm Giai Liên nắm chặt bàn tay, như bóp chặt trái tim.

Tâm tình Lâm Tĩnh Hảo chuyển biến tốt đẹp, thu hồi lại nụ cười trên mặt, đổi lại là một vẻ mặt lạnh lùng bình thản. Ở nơi này từ khi bắt đầu, cô phải phản kích lại, cô ta muốn cô không được dễ chịu, như vậy thì cùng nhau khó chịu đi, xem một chút ai sẽ là người đau hơn.

“Giai giai, em làm sao vậy? Cô ta đã nói gì với em?” Cao Minh Tông thấy sắc mặt cô ta lạnh lẽo, thì quan tâm nói.

“Không có........ Không có việc gì.” Thẩm Giai Liên cảm thấy Lâm Tĩnh Hảo đâm lên người cô ta một dao, đâm thật là đau.

Ở dưới sự chỉ dẫn của Triệu Duệ Lâm Tĩnh Hảo đi đến phòng làm việc của Tiêu Vân Đào, đẩy của ra thì nhìn thấy Cố Hạo Thần đang ngồi trên ghế sofa được làm bằng da thật, tra xuân Long Tĩnh thượng hạng, không khí trong phòng có mùi thơm ngát như có như không, quanh quẩn mãi không tan, làm cho người ta cảm thấy dự vị còn đọng lại.

“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Lâm Tĩnh Hảo cảm thâý thật kỳ lạ, anh là tổng giám chứ không phải là tổng giám đốc, người ngồi ở chỗ này phải là Tiêu Vân Đào mới đúng chứ.

“Lấy việc công làm việc tư, chính là muốn nhìn em một chút.” Anh nói rất thẳng thắn, ánh mắt dịu dàng cũng theo đó rơi trên người của cô.

“Hôm nay em tới đây là để bàn công việc. Anh đừng có công tư bất phân như vậy.” Mặc dù ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của anh thì lại cảm thất rất ấm áp, những uất ức phải chịu do Thẩm Giai Liên gây ra biến mất không thấy gì nữa.

“Vân Đào giao chuyện này cho anh toàn quyền sử lý.” Ngón tay thon dài của Cố Hạo Thần dừng lại ở miệng chiếc chén sứ thanh hoa cao cấp nhẹ nhàng vuốt ve, “Đến đây đi, nói việc công trước sau đó lại nói chuyện riêng.”