Edit: Hangbaobinh
Cố Hạo Thần nghiêng đầu đối diện với Trịnh Tú Lệ, khẽ mỉm cười, sâu thẳm trong ánh mắt như có những gợn sóng đang dập dờn.
Trịnh Tú Lệ nhìn nụ cười của anh thì dĩ nhiên đã hiểu ý của anh: “Dì hiểu rõ, dì sẽ không mách lẻo với mẹ con. Chỉ là, có thật là con đã nghĩ xong rồi?Cửa ải của mẹ con cũng không phải là chuyện tốt đâu. Nếu như Lâm tiểu thư muốn ở chung một chỗ với con thì sẽ rất là đau khổ đó.”
Nhà họ Cố ở thủ đô cũng là một dòng họ lớn, mà mẹ của Cố Hạo Thần là Trịnh Tú Oánh rất hay bắt bẻ cũng rất khó sống chung, bà giống như là một nữ cường nhân, lạnh như băng hơn nữa cũng rất sắc sảo, ánh mắt có thể sắc bén đến mức người khác ở trước mặt bà chỉ như là trần trụi không có gì.
Ở trong mắt bà muôn đăng hộ đối là một tiêu chuẩn, mà người bà chọn làm vợ cho Cố Hạo Thần tất cả đều xuất thân là những gia đình danh giá, mà có tiền nhưng không có quyền thì bà cũng tuyệt đối không để mắt đến, cho nên có thể thấy trình độ bắt bẻ khi chọn vợ là như thế nào.
Trịnh Tú Lệ vừa nghĩ tới gương mặt luôn cao ngạo cùng lạnh như băng của chị gái của mình, nghĩ lại tính tình của Lâm Tĩnh Hảo lại lạnh nhạt, thì trình độ khó khăn cũng không không cần nói cũng biết.
“Cho nên con mới loại bỏ tất cả những khó khăn để có thể ở chung một chỗ với cô ấy.” Cố Hạo Thần nghĩ đến người mẹ khó tính của mình, thì đôi lông mày đen nhánh liền nhíu lại đầy khó chịu.
“Dì cảm thấy để có thể mẹ con tiếp nhận Lâm tiểu thư thì gần như là số âm.” Trịnh Tú Lệ thở dài, đưa hai tay đút vào trong túi áo, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, nghĩ đến những đoạn tình cảm của mình trước kia, lòng liền hơi đau nhói.
Nếu như ban đầu cô không cố chấp, thì có phải người đó sẽ không bình thản đợi một người khác ở một thành phố, còn cô thì sẽ biết được nơi người đó đang sống.
Nhưng vĩnh viễn không có nếu như, cho nên kết quả hiện tại cô phải thừa nhận.
“Dì, con tin tưởng Tĩnh Hảo là một cô gái dũng cảm.” Cố Hạo Thần nắm lấy vai của Trịnh Tú Lệ, véo nhẹ hai cái, “Dì lại đang nhớ đến người đó rồi hả? Nhưng chuyện đã qua rồi, chính dì phải để xuống mới phải, nếu không khổ sở sẽ theo dì suốt cuộc đời.”
Tiểu thư Trịnh Tú Lệ có thân phận cao quý đã chôn sâu quá khứ ở lại Hải Thành làm một bác sĩ ngoại khoa, đến nay vẫn còn độc thân, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô không quan tâm đến tình cảm.
“Còn nhiều chuyện lo chuyện của con.” Khóe mắt của Trịnh Tú Lệ mơ hồ có chút hơi nước khổ sở, muốn đổi đề tài đi: “Dì tin tưởng các con có thể dũng cảm hơn so vơi dì. Dì ủng hộ con, coi trọng con.”
Cố Hạo Thần nở một nụ cười trọn vẹn, sáng rực rõ như ánh mặt trời ấm áp, chiếu cả vào tâm hồn lạnh lẽo của cô.
Sau đó Cố Hạo Thần nấu thuốc, Trịnh Tú Lệ nói cho anh biết cách dùng sau đó anh và Lâm Tĩnh Hảo chào cô rồi rời đi. Làm cho người khác không nghĩ tớ là ở bãi đậu xe lại gặp được Thẩm Giai Liên bị phỏng ở chân, đi cùng cô ta là Cao Minh Tông. Có thể là kẻ thù gặp nhau, thì hết sức đọ mắt. Cao Minh Tông nhìn Lâm Tĩnh Hảo giống như một con dao găm sắc bén nhất trên đời, phải cắt cô thương tích đầy mình mới thôi. Mà Thẩm Giai Liên nhìn Cố Hạo Thần đỡ lấy hai bả vai của Lâm Tĩnh Hảo, ánh mắt giống như là kim độc, nghĩ muốn ghim vào Lâm Tĩnh Hảo từng tấc(*) từng tấc một.
(*):đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 10 phân = 1 tấc.
Không khí chung quanh bọn họ đóng băng trong nháy mắt, Cố Hạo Thần tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng bởi không khí làm cho người ta hít thở cũng không có xong này.
Trên gương mặt tuấn tú của anh vẫn còn một nụ cười nhẹ nhàn nhạt, nhưng sau trong ánh mắt là lạnh như băng giống như sát khí. Tăng thêm sức vào hai tay đang đỡ Lâm Tĩnh Hảo. Anh khẽ nghiêng người, đôi môi mỏng dính nhẹ vào bên tai của cô: “Có tôi ở đây, em không cần phải sợ cái gì cả. Bọn họ không có gì đáng để sợ hãi cả.”
Nghe thấy âm thanh dịu dàng trầm thấp, giống như được an định tâm hoàn, trong lòng vốn có một chút hoảng loạn thì không khỏi trấn định lại, trong lòng giống như có rất nhiều sức lực để đối mặt với tất cả.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Tĩnh Hảo cũng không để ý tới ánh mắt cùng với dáng vẻ khiêu khích của hai người họ, chỉ cần không nhìn thấy hai người họ, thì chính cô cũng cảm tạ trời đất rồi.
Cố Hạo Thần rất tán thưởng sự lạnh nhạt của cô, vỗ vỗ vai của cô, không tiếng động tán thưởng, sau đó đưa tay thay cô mở cửa xe. Không ngờ Thẩm Giai Liên cũng không muốn cho cô qua như vậy, cố ý giả vờ nhu nhược: “Minh Tông, chân em đau quá.”
Tự nhiên ánh mắt của Cao Minh Tông rơi vào người Lâm Tĩnh Hảo “Đầu sở gây nên”, giọng nói lạnh lẽo: “Lâm Tĩnh Hảo, về sau cô có bất mãn cái gì thì hãy nhắm toàn bộ nên tôi. Lần này cô dùng cafe nóng hắt nên chân của cô ấy, có phải lần sau cô sẽ cầm dao giết người rồi hay không? Cô không cần làm chuyện thất đức với Giai Giai nữa, nên tích đức cho mình đi. Tránh cho sau này phải vào mười tám tầng địa ngục!”
Nói ra lời nguyền rủa ác độc như vậy, Cao Minh Tông không chỉ vì Thẩm Giai Liên, mà càng không muốn nhìn thấy hình ảnh rất xứng đôi khi Lâm Tĩnh Hảo cùng Cố Hạo Thần ở cùng nhau, giống như tình cảm nhiều năm của bọn họ như vậy giống như một chuyện cười.
“Tôi lên thiên đường hay xuống địa ngục là chuyện của tôi, không cần anh phải quan tâm.” Lâm Tĩnh Hảo cười nhạt một tiếng, giống như lời của anh ta không có bất cứ tác dụng nào đối với cô vậy. Nhưng trong lòng vẫn có một chút khổ sở, người đã từng yêu nhau sau khi chia tay không ngừng dồn ép cô thì cũng thôi đi, tại sao có thể tùy ý làm tốn thương cô vậy.
Rốt cuộc cô làm sai ở chỗ nào? Sai ở đây là không giả vờ nhu nhược hay sao?
“Cô ta bị thương là do nhân phẩm cùng với tính tình có vấn đề tạo thành, liên quan gì tới Tĩnh Hảo?” Cố Hạo Thần đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Tĩnh Hảo, cảm thấy cô đang run rẩy, “Nếu như anh muốn có một câu trả lời, thì tôi có thể cho anh một câu trả lời tốt nhất.”
Sắc mặt của Thẩm Giai Liên ngay lập tức trắng bệch, nhìn lại nếp nhăn trên mặt Cố Hạo Thần khi cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, đột nhiên cô ta hoảng hốt. Cô ta sợ mặt nạ của cô ta dễ dàng bị anh vạch trần: “Cố Hạo Thần, đây là chuyện riêng của tôi cùng Tĩnh Hảo, anh lấy thân phận gì để nhúng tay vào? Hi vọng anh không xem vào chuyện của người khác, rước về cho người mình.”
“Chuyện của hai người là do tôi mà lên, đương nhiên là tôi có một thân phận để trông nom chuyện này.” Cố Hạo Thần trả lời rất nhẹ nhàng, ánh mắt màu đen chuyển động, co với bóng đêm còn sâu và đen hơn, “Trừ phi cô sợ tôi nói ra sự thật.”
“Anh...” Thẩm Giai Liên cắn chặt răng, “Tôi sợ cái gì.”
“Vậy thì tốt, trong quán cafe cao cấp đều nắp camera, chỉ cần điều tra rõ là sẽ biết được ai đúng ai sai.” Tròng mắt Cố Hạo Thần nhìn vào đôi mắt Lâm Tĩnh Hảo, tình thế bắt buộc, “Ngày mai, gặp mặt trong quán cafe.”
Dứt lời, anh không muốn cùng với hai người đó dây dưa không dứt, ổn định Lâm Tĩnh Hảo lên xe, liền lái xe ra khỏi bệnh viện, trong kính xe đang chuyển dộng là gương mặt khó chịu của Thẩm Giai Liên.
Lái xe cách một quãng xa, Lâm Tĩnh Hảo điều chỉnh lại tâm trạng của của mình, bên trong đôi mắt là đường cõng gò má đầy kiên quyết của anh, lưu loát mà lại hoàn mỹ: “Có một việc tôi muốn nói cho anh biết.”
“Nói đi.”Anh cười.
“Thật ra tôi bị thương là do bị tai nạn xe cộ...” lời của cô còn chưa nói hết, Cố Hạo Thần đã thắng xe lại. Anh dừng xe lại, nhìn thẳng vào cô, trong mắt là một mảnh u ám, không tìm thấy một tia sáng nào, tối tăm không rõ màu sắc, lại giống như những đợt sóng cuồn cuộn.
“Lâm Tĩnh Hảo, xin hãy thay tôi quý trọng tính mạng của mình thật tốt được không?” Cố Hạo Thần nghiêm túc đưa hai tay ra nắm lấy cánh tay mảnh khảng của cô, chỉ sợ cô cứ như vậy sẽ biến mất ở trước mặt mình, “Em có biết là tôi chờ em độc thân đã năm năm rồi không.”
“Cố Hạo Thần.....” Nước mắt của cô như ẩn như hiện ở trong đôi mắt của cô, cảm giác được lo lắng cùng sợ hãi của anh, “Tôi đụng hư xe của anh rồi.” Bởi vì đôi khi, bộ dáng của cô giống như một đứa bé phạm phải sai lầm vậy.
“Hư thì cũng đã hư rồi, chỉ cần em tốt là được rồi.” Đôi môi mỏng của anh nở nụ cười yếu ớt, cong ngón tay lại cọ nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của cô, hoàn toàn mang dáng vẻ cưng chiều.
“Tôi bồi thường cho anh.” Hàm răng trắng như tuyết của cô khẽ cắn lên đôi môi đỏ tươi.
“Bồi thường tiền cho tôi sao?” Cố Hạo Thần nhướng nhướng mày, “Nhưng tôi không có thiếu tiền. Tôi muốn đổi phương thức bồi thường được không?”
“Không lấy tiền, vậy thì lấy cái gì?” Cô có chút không hiểu mắt nháy một cái tròng mắt đen trắng rõ ràng.
“Tôi không ngại lấy thịt của em.” Đáy mắt của anh thoáng hiện qua một tia giảo hoạt, khóe môi môi cũng hiện lên đường cong mang theo sự xấu xa.
Còn tiếp!!