Edit: Thố Lạt
Lâm Tĩnh Hảo nghe được giọng anh, cả người bỗng run lên, bàn tay đang nắm chặt siết lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng làm sao cũng không thấy đau.
Giọng nói của anh ấm áp như nước, mang theo hơi thở mùa xuân, hoà tan trái tim đã bị băng tuyết bao phủ của cô, truyền vào màu xanh của sức sống căng tràn, khiến cô như sống lại.
Cố Hạo Thần từ từ bước đến, mỗi một động tác đều vô cùng tao nhã, mang theo tác phong nhanh nhẹn, như gió xuân chầm chậm, xối vào lòng người. Sự xuất hiện của anh khiến mọi người lập tức yên tĩnh chỉ trong nháy mắt. Anh đi đến bên cạnh Lâm Tĩnh Hảo, nhìn vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng, không lộ ra chút đồng tình với cảnh ngộ chật vật hiện giờ của cô, đáy hồ lóng lánh yêu thích Lâm Tĩnh Hảo không gì sánh bằng.
"Lâm Tĩnh Hảo, đã lâu không gặp." Cố Hạo Thần cười nhẹ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơn người là nụ cười như gió xuân, điều này khiến những đường nét lạnh lùng kiên nghị đều phủ lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, giọng nói dịu dàng vẫn êm tai bao năm không hề thay đổi.
Lâm Tĩnh Hảo hơi ngước mặt, lễ phép đáp lại: "Cố Thiếu, đã lâu không gặp."
Giọng nói trong trẻo như chuông bạc, mắt đen như ngọc kiên nghị khiến người ta không thể coi thường.
Từ khi anh ra nước ngoài du học, sau khi nghe Tiêu Vân Đào nói ra nơi anh đang làm việc, đã không nghĩ rằng mình còn cơ hội gặp lại anh. Mà khi anh đứng trước mặt cô, trong lòng cô lại có cảm xúc phức tạp không nói nên lời đang bắt đầu khởi động.
Nhiều năm trước, trong trường đại học ngây ngô. Khi anh nói muốn chịu trách nhiệm cưới cô, cô từng nói với anh người cô muốn lấy cả đời này là Cao Minh Tông. Nhưng vì không để Thẩm Giai Liên khổ sở mà làm tổn thương anh, anh liền ra nước ngoài. Bây giờ cô bị bạn trai và bạn thân cùng phản bội, rơi vào tình cảnh chật vật thê thảm, còn anh thì có thành công, nhưng không có nửa điểm châm biếm, chỉ có nỗi xót thương ẩn sâu nơi đáy mắt.
Cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ấm áp như nước, từng chút từng chút nhấn chìm cô, đến khi chìm hẳn.
"Ừm, ảnh chụp cũng không tệ." Cố Hạo Thần hơi quay đầu, ánh mắt dừng trên màn hình TV tinh thể lỏng, vẫn rất hài lòng với góc chụp, "Nhưng dường như có chút xâm phạm riêng tư của người khác. Tôi có thể truy cứu trách nhiệm hình sự. Tôi nói có phải không?"
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh di chuyển lên mặt Thẩm Giai Liên, cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, mà quay mặt đi.
"Cố Hạo Thần, anh và Lâm Tĩnh Hảo làm chuyện vô sỉ như vậy sau lưng tôi, anh còn dám đến trước mặt tôi uy hiếp tôi?" Cao Minh Tông đối mặt với Cố Hạo Thần, không hề muốn gặp, hận ý rõ ràng.
"Cao Minh Tông, anh đừng ngậm máu phun người, dù thế nào cũng không vô sỉ như các người, đã lăn cả lên giường." Lâm Tĩnh Hảo nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực bị lửa giận thiêu đốt của Cao Minh Tông, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên.
"Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp." Cố Hạo Thần khẽ nhếch môi, vẻ mặt bình tĩnh, sự dịu dàng sâu trong đáy mắt bị anh thu lại, "Tôi hôn cô ấy chỉ vì không kiềm chế được, cô ấy có tội gì?"
Ánh mắt sắc bén của anh đảo qua từng người ở đây, lạnh lùng nói một câu, không phải giải thích, mà là chất vấn, không ai hé răng nửa lời.
Lâm Tĩnh Hảo mím môi, trong lòng run rẩy dữ dội, bắt đầu ấm áp, bời vì anh xuất hiện, lời anh nói, cô không còn không thể ngẩng đầu, cũng không còn là một người không thể chấp nhận mọi chuyện. Sự che chở của anh, là sự an ủi tốt nhất với cô lúc này.
"Anh cũng hiểu lầm cô ấy chỉ vì một tấm hình, chia tay với cô ấy, không phải chuyện đàn ông nên làm. Tôi không biết nên tiếc thay anh hay vui cho chính bản thân mình, bởi vì --" anh xoay người, ánh mắt rơi lên người Lâm Tĩnh Hảo như sóng gợn dập dờn, sau đó nhẹ nhàng nắm tay cô, khẽ nói, "Anh buông tha cô ấy, tôi mới có cơ hội quang minh chính đại theo đuổi cô ấy, mà không phải gánh tội danh giành người yêu của người khác trên lưng. Cũng thay cô ấy chúc các người có tình sẽ thành người nhà, cũng đừng phụ sự thành toàn hào phóng của Tĩnh Hảo."
Cố Hạo Thần nói vậy, không chỉ tẩy nước bẩn trên người Lâm Tĩnh Hảo đi, còn đầy cô lên cao, khoan dung độ lượng uyển chuyển tế nhị mới thực sự là Lâm Tĩnh Hảo, anh dễ dàng xoá bỏ sự chất vật và khó xử của Lâm Tĩnh Hảo. Còn đầy Cao Minh Tông vào hoàn cảnh không biết làm sao.
"Cao Minh Tông, tiệc sinh nhật của tôi còn phải tiếp tục, muốn chơi thật vui vẻ, nếu các người kiên quyết ở lại, tôi cũng sẽ không vô tình." Lâm Tĩnh Hảo gạt bỏ buồn bực trong lòng, dáy mắt trong suốt không một gợn sóng, môi đỏ mọng giương lên ý cười xinh đẹp, như hoa đà nở rộ sau một đêm, đẹp dị thường, nụ cười kia cũng xuất phát từ trong lòng, ánh mắt sáng như ngọc, "Cố Hạo Thần, hôm nay sinh nhật tôi, anh cũng đến đi, chúng tôi đang ăn bánh ngọt."
Dứt lời, Lâm Tĩnh Hảo coi như không có Cao Minh Tông và Thẩm Giai Liên, xoay người về phía bánh kem hai tầng, cầm dao cắt bánh: "Tiểu hi, Nhã Nhã, Nhu Nhu, các cậu giúp mình chia bánh cho mọi người đi.
Đường Hi lập thức giúp Lâm Tĩnh Hảo chuyển chén đĩa, Trịnh Huệ Nhã mở dỉa ăn, Tịch Xảo Nhu và bạn trai Giang Vọng Tắc giúp chia bánh. Hoàn toàn xem Cao Minh Tông và Thẩm Giai Liên như người vô hình.
Khi Cố Hạo Thần nhìn Lâm Tĩnh Hảo đã không còn vẻ buồn rầu, nở nụ cười động lòng người, mắt sáng rực, lòng anh cũng sáng lại. Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú cũng ngày càng rạng rỡ.
Lâm Tĩnh Hảo tự đưa một phần bánh ngọt đến trước mặt Cố Hạo Thần: "Muốn thử một miếng không?"
"Được." Anh tuấn tú lịch sự, dùng vẻ nhu tình nhất đối mặt với cô, giọng điệu cũng vô tình lộ vẻ dịu dàng.
Anh nhận bánh kem trong tay cô, ngón tay mềm mại khẽ lướt trên mu bàn tay, cảm giác rất thoải mái, khiến anh nhớ nhung đến tận bây giờ. Vây giờ, anh cuối cùng cũng có thể đứng đáng hoàng trước mặt cô, nhìn cô chăm chú, mà không cần kiêng kị gì.
Mà cô cũng không cảm thấy tội lỗi, cũng sẽ không trốn tránh anh nữa, rào cản giữa hai người biến mất, còn khoảng cách giữa hai bên thì được kéo sát lại. Hai người đứng đói diện nhau, vầng sáng nhạt toả ra trên mái tóc đen của họ, một vòng tròn dập dờn mở ra, long lanh rực rỡ, như khoác hào quang trên người, như một đôi hoàn mỹ, át đi ánh sáng của tất cả mọi người. Chỉ riêng họ rạng rỡ nhất.
Mà Cao Minh Tông bị sỉ nhục và phớt lờ phẫn hận khó bình tĩnh: "Lâm Tĩnh Hảo, tiền chỗ này do tôi trả, người nên đi là cô." Cao Minh Tông tuyệt đối không khinh địch chịu thua như vậy.
"Bao nhiêu tiền, tôi cho anh." Lâm Tĩnh Hảo rộng lượng.
"Cái tôi muốn không phải tiền, mà là cô đi ra ngoài." Lòng tự trong của anh ta bị sỉ nhục nặng nề, thứ anh ta muốn đòi lại là tôn nghiêm.
"Không sao, chúng đến phòng 999 Happy tiếp." Cố Hạo Thần lập tức giải vây, "Bên đó còn có bạn của anh, cùng đến mừng sinh nhật em."
Phòng 999 không phải ai cũng có thể đến được, có thế thấy Cố Hạo Thần tốt hơn Cao Minh Tông gấp nhiều lần.
"Đi, đến phòng 999 nào." Có người nói, sau đó liền nối đuôi nhau mà ra.
Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo ra sau cùng, đi đến bên ngoài, cô nhìn bóng lưng người phía trước, ánh mắt mơ hồ: "Cảm ơn anh."
"Nếu không muốn đi, anh sẽ hóng gió giải sầu cùng em." Anh biết cô vẫn không có cách nào chấp nhận hoàn toàn nỗi đau thấu tim này, dù sao cô cũng từng bỏ ra quá nhiều, đương nhiên sẽ có cảm giác mất mát.