Ánh mắt Thu Tâm khẽ rũ nhìn phong cảnh dưới đất, bàn tay thon dài cầm một chiếc quạt lông nhẹ nhàng lay động.
Phong cảnh sáng sớm thật là tươi mát.
Lão quản gia Lusive nhẹ nhàng bước vô phòng trà, cung kính theo lễ nghi nói:
“Thưa công nương. Người ngài cần tìm đã được đưa tới.”
Vẻ mặt Thu Tâm không chút thay đổi, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn mới bước ra lâu đài.
Hắn chính là bá tước tàn ác AnFen.
Khi hắn đang bước lên xe ngựa thì bất chợt lại nghiêng mặt, đôi mắt thâm thúy nhìn về cửa sổ trên tầng hai.
Đã không còn đôi mắt gắt gao theo dõi hắn nữa nhưng trong mắt AnFen vẫn không có một chút là nghi hoặc hay ngoài ý muốn, khóe môi cong lên một biên độ nhỏ không rõ hàm ý, hắn tiếp tục bước lên xe ngựa.
Phu xe nghe tiếng chủ nhân vang lên liền vung roi quất vào mông ngựa. Chiếc xe xa hoa từ từ chạy ra khỏi lâu đài.
Thu Tâm cầm quạt che khuất nửa mặt, quay mặt nhìn lão quản gia phân phó:
“Đưa người vô phòng ta.”
Lão quản gia cúi đầu cung kính đáp một tiếng rồi nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn người đã rời đi, Thu Tâm khép quạt đập vào tay ‘phạch’ một tiếng. Bước chân tới chiếc gương lớn, ngắm dung nhan kiều diễm trong đó. Muốn quyến rũ một người, không nhất thiết phải chủ động.
Đưa tay xoa nhẹ làn da trắng mịn, cô nở nụ cười quyến rũ. Gia chủ của dòng họ Winsen chỉ sinh ra hai người con. Tuy cả hai đều chung huyết thống nhưng đứng trước quyền lực và tiền tài thì không là gì cả. Lâu đài được chia ra làm hai khu vực. Lâu đài phía tây là của bá tước AnFen. Phía bắc là của công nương Mêlia, cũng là Thu Tâm hiện tại.
Lúc cô đến thì tình tiết truyện cũng đã đi được một nửa, nữ chính Camitnita đã được bá tước đấu giá đem về chơi đùa.
Chà!
Cho dù nữ chính đã xuất hiện Thu Tâm cũng không chút lo lắng.
Cả hai tỷ đệ đều đề phòng nhau, cọc ngầm chính là vũ khí lợi hại nhất để lợi dụng.
Cái bẫy đã được giăng ra, cô chỉ có việc chờ con mồi tự động rơi vào mà thôi.
Trong lúc Thu Tâm đang suy nghĩ thì lão quản gia đã dẫn người tới, sau đó cung kính đứng sang một bên chờ đợi chỉ thị tiếp theo của chủ nhân.
Người đến là một người đàn ông cao to, khuôn mặt cuồng dã tràn đầy vẻ độc ác. Bây giờ hắn đứng yên ở nơi đó, đôi mắt như chim ưng không một chút kiêng dè đánh giá từ trên xuống dưới người con gái trước mặt.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ra hiệu cho quản gia rời đi, bàn tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, mặc sức cho ánh mắt người đàn ông xâm lượt trên người mình.
Người đàn ông liếm liếm môi, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, hắn là một ông chủ lớn trong tiệm huấn luyện nô lệ thành sủng vật, hôm nay được quản gia của gia tộc Winsen đích thân mời tới đây, còn căn dặn hắn mang theo dụng cụ dùng trong lúc huấn luyện. Này! Còn không phải là…
“Ngươi còn không đóng cửa lại?!”
Thu Tâm hếch cằm, mắt xếch kiêu ngạo liếc gã một cái.
Một cái liếc mắt này khiến máu nóng trong người hắn hừng hừng dâng lên, ánh mắt nhìn cô càng mang theo vẻ tàn bạo. Thả túi dụng cụ xuống sàn, gã xoay người khép kín cửa lại, còn kĩ lưỡng khóa chốt cửa.
Thấy hành động của gã, ý cười trong mắt Thu Tâm càng sâu, cô bước tới bàn trà ngồi xuống, vươn tay nâng cốc trà thổi nhẹ, môi đỏ khẽ nhấp:
“Ngươi thích uống trà không?”
Gã đàn ông đi tới, cầm túi dụng cụ rồi cũng ngồi xuống đối diện cô, hắn cầm cốc trà, nở nụ cười chế nhạo:
“Công nương Mêlia, người biết ta là ai đi? Uống trà? Ta chưa tao nhã đến mức đó.”
Nói xong, gã càn rỡ đưa bàn tay to lớn nắm lấy cằm nhỏ của Thu Tâm nâng lên, thở một hơi.
Vẻ mặt Thu Tâm lập tức lạnh xuống, gập cây quạt đập một phát lên cánh tay lực lưỡng ấy.
“Ngươi nghĩ ta giống như đám sủng vật mà ngươi có thể tùy thời khinh nhờn?”
Gã nheo mắt thu tay về đặt lên bàn, vẻ đùa cợt trên mặt nhạt đi, ẩn ẩn vẻ nghi ngờ.
Thu Tâm tiếp tục phe phẩy quạt, môi mọng khẽ nói tiếp:
“Ta muốn ngươi hợp tác với ta.”
Gã nhướn mày, cười khẩy mấy tiếng, vuốt ve cằm:
“A! Công nương Mêlia cao quý. Nàng muốn hợp tác chuyện gì với một thương nhân mình đầy hơi tiền như ta chứ?”
Cô nghiêng mặt, đôi mắt xếch quyến rũ nhìn về chiếc giỏ dụng cụ của gã.
Gã cũng theo tầm mắt Thu Tâm nhìn lại. Bốn mắt va chạm.
Đôi bên đều nở một nụ cười.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
--- --------
Lâu đài phía tây.
Chiếc xe ngựa của Bá tước AnFen mới ra ngoài không lâu đã chầm chậm quay trở về. Ngựa trắng hí vang một tiếng dài báo hiệu cho người hầu biết chủ nhân đã quay trở về.
Lão quản gia nhanh chóng từ chỗ công nương Mêlia đi ra đón tiếp. AnFen vẻ mặt ôn hòa nói:
“Quản gia. Cực khổ cho ông rồi.”
Trên mặt lão quản gia liền giảm bớt vẻ kính cẩn, ánh mắt tràn đầy quan tâm đi theo sau vị Bá tước cao quý.
“Được phục vụ cho dòng họ Winsen là vinh hạnh lớn lao của lão.”
AnFen đi phía trước, vẻ mặt ôn hòa nhưng trong mắt lại không có chút ấm áp nào, đôi môi mỏng cong lên khi nhìn thấy sủng vật của mình đang đứng ngoài cửa chào đón hắn về. Có điều AnFen vẫn không quên hỏi:
“Mêlia…?”
Quản gia hiểu ý đáp lời:
“Công nương cho lão đi mời ông chủ của tiệm bán sủng vật tới.”
Bước chân AnFen khẽ dừng lại rồi tiếp tục sải bước đi, đồng tử lóe lên, tươi cười nơi khóe miệng càng sâu thêm:
“Là Phitte.”
Lão quản gia nghe ý tứ chắn chắn trong câu nói của hắn thì gập đầu,”Vâng.”
Đi đến trước cửa lớn, AnFen giơ tay, nữ sủng vật đáng yêu lập tức tiến tới, dùng đầu cọ cọ lên tay hắn.
Cảm nhận được sự quyến luyến của sủng vật, ánh mắt AnFen xẹt qua một tia giễu cợt rồi quay đầu nói:
“Ông cũng nên quay lại chỗ Mêlia đi. Tính tình nàng ta không tốt đâu.”
Lão quản gia cung kính cúi đầu rồi, rồi bước nhanh rời khỏi.
AnFen thoáng nhìn lên cửa sổ tầng hai phía bắc, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mượt mà của sủng vật. Qua một lát, hắn hạ tầm mắt nhìn nữ sủng vật nói:
“Đói không?”
Nữ sủng vật ngước đôi mắt to tròn chứa tia lo sợ và say mê nhìn AnFen một cái rồi cúi xuống, hai má đỏ bừng gật gật đầu.
“Ngoan.”
Phân phó cho nữ hầu bưng đồ ăn cho sủng vật lên xong, AnFen dắt sủng vật đáng yêu đi tới chiếc da lớn rồi ngồi xuống.
Nữ sủng vật theo thói quen úp má lên đầu gối hắn. Đây là cảnh tượng diễn ra mỗi ngày của hai người.
Không để chủ nhân đợi lâu, nữ hầu nhanh chóng bưng khay đồ ăn lên. Khi AnFen vươn tay cầm lấy xong thì nữ hầu liền cung kính rời khỏi. Chủ nhân luôn không thích bị người ngoài phá rối lúc đang chơi với sủng vật.
Con mồi và thợ săn đều đang bận rộn giăng bẫy chờ đối phương tự động nhảy vào. Liệu trong cuộc chơi này, ai mới là thợ săn và ai mới là con mồi?