Kịch Một Vai

Chương 8




Mới vừa rồi không khí còn ấm áp, đột nhiên lại yên tĩnh có chút đáng sợ, chỉ còn lại hai người có chút thở dốc dồn dập.


Giang Lâm xoay lưng lại, trên môi lau lau hai lần, nhìn Tống Trường Nhạc bị chính mình đẩy ra đang cuối đầu, một hồi lâu mới lên tiếng: "Cậu... Nhận lầm người đi?! Tôi là..."


"Tôi biết cậu là Giang Lâm... Tôi muốn ôm chính là cậu, muốn gần gũi cũng là cậu, tôi xưa nay chưa từng coi cậu như bằng hữu... Giang Lâm, tôi yêu cậu."


Giang Lâm tưởng chừng có thể an ủi mình một chút thì giờ cũng bị phá hủy, đóng mở miệng nửa ngày không nói ra được một chữ, cậu mặc dù biết Tống Trường Nhạc vẫn đối với mình tốt có hơi quá mức, nhưng trước giờ cậu vẫn không nghĩ theo hướng kia, cậu cũng muốn hỏi "Cậu có phải là đang cùng tôi đùa giỡn?", nhưng vẻ mặt nghiêm túc của đối phương làm cho cậu liền đem lời định nói nuốt xuống. Đối mặt với thông tin nặng nề như vậy, cậu chỉ muốn trốn.


"Tôi... tôi là nam a..." Qua rất lâu, cậu mới tìm lại được tiếng nói của mình, run rẩy mà mở miệng: "Cậu là... Đồng tính luyến ái? Cậu trước đây... chính là?"


"Tại sao cậu đến bây giờ còn không hiểu... người mà tôi thầm mến mười năm kia chính là cậu! Là cậu, Giang Lâm!! Tôi từ đầu đến cuối đều chỉ yêu qua một người nam nhân, chính là cậu a!!" Tống Trường Nhạc khàn khàn mà gào thét lên, thật giống như một con dã thú bị thương, phát gào thét tuyệt vọng.


Giang Lâm không thể tin lui về sau một bước, liền lui một bước, trước sau tại lắc đầu: "Nhưng tôi không phải... đồng tính luyến ái a..."


Giang Lâm chưa bao giờ kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng là cậu không thể tin được nó sẽ xảy ra với người mình, cậu cũng không cách nào đối diện với Tống Trường Nhạc mặt mũi đang tái nhợt kia, cơ hồ là lảo đảo mà chạy trở về phòng đóng cửa lại.


Cậu không dám thừa nhận, nếu như liếc nhìn đối phương thêm một lâu nữa, chính mình là sẽ bị dao động.


Mà Tống Trường Nhạc đứng ở trong phòng khách, nhìn bữa tối ăn được một nửa, trên mặt không nhìn ra chút nào tâm tình, e rằng cơn đau qua đi, sẽ chết tâm đi? Kia là dục vọng ngột ngạt kéo dài mười năm qua, có phải là có thể trôi qua?


Là ai đó nói, yêu thầm như là một vở kịch câm, ai mở miệng trước, vở kịch này liền hạ màn.