Lúc đầu khi Hộ Bằng sa lưới, chuyện này cũng đã gây xôn xao hồi lâu, giờ lại nhắc đến đương nhiên sẽ trở thành tin tức hot nhất với giới truyền thông.
Cảnh sát còn chưa bắt đầu điều tra mà họ đã đưa tin tức phủ sóng, sống động như thật.
Các suy đoán và tin đồn thất thiệt đều ùn ùn kéo đến, mà dân mạng thì cũng triển khai năng lực dự đoán như thần.
Trái tim Trình Gia Mục cũng theo họ mà có chút căng thẳng, nhưng hiển nhiên là cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Chuyện đã qua lâu như vậy, làm sao còn có thể lưu lại chứng cứ?
Điều duy nhất họ có trong tay chính là gã lái xe tải kia, khi tìm được gã cũng đã khai ra Hộ Bằng, nhưng y lại tự mình gánh tội, một mình chịu trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện.
Cũng không biết Khương Tư Thuân lấy đâu ra mị lực như vậy, còn có thể khiến người ta dùng mạng mình để cứu hắn.
Dẫu vậy giờ tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều, trừng phạt như vậy là đủ rồi.
Đây cũng không phải truyện cổ tích, làm sao có thể khiến mỗi kẻ từng hại mình đều phải chịu trách nhiệm?
Khó lắm cậu mới có được mấy ngày nghỉ, Doãn Khang Hòa lại ôm cả đống kịch bản phim đến chồng chất bên người cậu.
Trình Gia Mục lười biếng không chịu xem, chẳng qua có hai quảng cáo đại diện mà cậu tương đối ưng ý.
Trải qua chưa đến một năm đã quay một bộ điện ảnh và hai phim truyền hình, Trình Gia Mục cảm thấy mình đã quá liều lĩnh rồi, giờ là lúc để chậm rãi nghỉ ngơi một chút.
Chứng mất ngủ của cậu lại phát tác, che miệng ngáp một cái rồi cong mình nằm trên ghế sofa lướt weibo.
Cậu vô cùng hài lòng khi thấy đống hỗn độn bên dưới weibo của Khương Tư Thuân và Tiết Vũ, đúng là cảnh chiến trường khói lửa ngập tràn.
Fan hâm mộ của họ đang yếu ớt giãy dụa, nhưng đã nhanh chóng bị cư dân mạng và người qua đường bao vây chặn đánh, mắng hai người họ đến thương tích đầy mình.
Thân là một nghệ sĩ, trước giờ cậu đều rất phản cảm với tình trạng bạo lực mạng, nhưng lúc này lại đọc đến say sưa.
Dù sao trừng phạt mà họ nhận được cũng có liên quan đến tội ác đó, thấy cư dân mạng mắng họ cũng rất có ý tứ.
“Không ngờ bọn họ còn hít thuốc phiện, tôi đã nói họ không phải người tốt lành gì mà!”
“Ai da, cũng không phải sao, người tốt sao có thể hít thuốc phiện? Tôi thấy là vì họ không chịu nổi áp lực khi giết người, cho nên cam chịu!”
“Hai người kia chẳng có ai tốt lành hết! Cho là chúng tôi đã quên chuyện của Hộ Bằng rồi sao?”
“Không sai! Tuyệt đối không thể nhân nhượng! Hi vọng các chú cảnh sát sẽ thẩm vấn nghiêm minh!”
“Lầu trên tỉnh lại đi, chuyện đã trôi qua lâu thế rồi, ngay đến chứng cứ cũng không có.
Tôi thấy có khi bọn họ còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, nghĩ thôi liền tức giận!”
“Thấy chúng bị giam vào ngục vì tội hút chích, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Đúng là đám cặn bã, ở trong đó tỉnh táo mà làm người đi! Nghĩ lại đúng là Ảnh đế nhà ta chết không nhắm mắt!”
“Chị em, không phải tôi muốn giội nước lạnh đâu, nhưng chúng chỉ hít chứ đâu có buôn thuốc phiện? Coi như trong nhà có tồn số lượng ma túy quá mức cho phép thì đây cũng không phải tội lớn, nhiều lắm là bị phán ba năm tù thôi.”
“Ba năm cũng không ít, chờ lúc họ ra tù thì đừng hòng nhận được công việc đại diện nào nữa.
Fan cuồng của hai người họ thật đáng sợ, có khi vẫn có thể nhận phim vì có fan cuồng mua cho mà!”
“Chỉ thi hành án phạt có ba năm, như vậy nghe có được không cơ chứ? Nếu đúng là như vậy, nhất định tôi phải đi kháng nghị, tới tận cửa nhà để kháng nghị!”
“Lầu trên, tôi muốn giơ di ảnh của Ảnh đế để kháng nghị.”
“Lầu trên đủ rồi đó, không nên quấy rầy người đã khuất.”
“Làm gì tới mức đó, thực ra hít thuốc không bị phán quá nặng đâu, buôn thuốc phiện mới bị phán trọng tội.
Cỡ như bọn họ, tôi nghĩ có thể sẽ bị đưa đến trung tâm cưỡng chế cai nghiện, nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ ba tháng đến nửa năm.”
“Cái gì? Nhẹ như thế? Chẳng lẽ không phải nên giết người đền mạng sao? Hình phạt cũng nhẹ quá đi?”
Xem tới đây, Trình Gia Mục có chút cảm động lại có chút bất lực.
Những cư dân mạng này thực sự đang bị kích động, nếu như đổi thành một người vô tội bị dư luận hãm hại thì sao? Nhưng mà chuyện họ hoài nghi cũng chính là sự thật.
Điều đầu tiên cần hỏi chính là chuyện những tấm ảnh bất nhã của Trình Gia Mục, vốn dĩ đó là do Khương Tư Thuân liên hệ với gã kia, cho nên cậu cũng xem như trong sạch.
Khi đó nhân phẩm của Khương Tư Thuân và Tiết Vũ đã bị người ta lên án, không cần phải bỏ thêm củi vào lửa nữa.
Mà Trình Gia Mục cũng hy vọng sự kiện kia mau chóng qua đi, cho nên cũng không định nhắc đến.
Vậy mà hai người kia lại tự mình khai ra, đại khái là họ không chịu nổi bầu không khí áp bức trong phòng thẩm vấn, cho nên đã nói hết.
Dù thế nào họ cũng là hai đại minh tinh đã quen sống an nhàn sung sướng, làm sao chịu được khi phải ở chỗ này.
Trong phòng thẩm vấn, bọn họ cũng không hề bị đánh chửi, thậm chí một câu xui khiến bảo họ nhận tội cũng không có.
Chỉ lần lượt hỏi thăm từng người, nói với họ rằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu như không nói vậy thì cứ tiếp tục sống thế này.
Vòng đi vòng lại, Tiết Vũ là người đầu tiên không chịu nổi áp lực.
Nhìn thấy cánh cửa phòng thẩm vấn hai chân hắn đã bắt đầu run lên, lại nghĩ đến sự u ám trong đó cùng với ngọn đèn sáng đến chói mắt chiếu vào mình.
Dù đã vô cùng kiềm chế, nhưng tội ác từng phạm phải đang chôn giấu trong lòng lại dần dần hiện ra.
Nhiều khi dù rất nỗ lực để quên đi, nhưng khi gặp phải tình huống thế này, những hồi ức mà hắn không nguyện ý đối mặt cùng với sự áy náy lại ùn ùn kéo đến.
Kỳ thực tất cả đều bắt nguồn từ ngày đó, khi ấy hắn sợ Viên Mục sẽ thực sự liều lĩnh mà công bố tất cả với công chúng, như vậy hắn sẽ xong đời.
Lúc bấm điện thoại gọi cho Viên Mục, suy nghĩ trong lòng hắn chính là: Đây là anh ép tôi, A Mục.
Là anh tự tìm, dù tôi yêu anh nhưng tôi cũng không thể hủy hoại chính mình.
Lần đó họ cãi nhau rất kịch liệt, mà khi ấy Tiết Vũ đã rất thân cận với Khương Tư Thuân.
Hắn biết người mình yêu là Viên Mục, dù gì họ cũng bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng hắn lại có chút chán ghét chính mình.
Ngay cả với các cặp tình nhân bình thường thì cũng sẽ có lúc chán ghét nhau, huống hồ là những người như bọn họ.
Cả ngày họ đều phải sống dưới ánh đèn, chạy sô làm sự kiện, đi quay, đi show, thông thường đi một lần là phải mất hơn nửa năm, cách xa nhau lâu dài, cuộc sống không có quy luật, còn có… quá nhiều cám dỗ.
Trong làng giải trí này thứ nhiều nhất chính là trai xinh gái đẹp, dù hắn không phải là người biết giữ mình trong sạch, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ rời khỏi Viên Mục.
Không phải là bởi vì cảm thấy áy náy, cảm thấy cần phải gìn giữ, chung tình với người ấy.
Mà là bởi Viên Mục có sức hút quá lớn, khiến người ta khó lòng kiềm chế.
Tiết Vũ cảm thấy việc bản thân có thể trở thành người yêu của Viên Mục, chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho hắn.
Thậm chí đôi khi hắn còn hoài nghi rằng rốt cuộc thì mình có tài đức gì.
Nhưng đó cũng là lúc vấn đề xuất hiện.
Viên Mục quá ưu tú, ưu tú đến mức có quá nhiều người để ý tới anh.
Rõ ràng anh là gay nhưng ngay cả phụ nữ cũng có ý với anh.
Cô nàng Âu Dương Hàm kia xinh đẹp và gợi cảm cỡ nào, chuyện cô ta theo đuổi Viên Mục có ai trong cái giới này là không biết?
Còn có Hoắc Dật nữa, Tiết Vũ tự cho rằng mình là người muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn so diễn xuất cũng có, tiền cũng không thiếu.
Nhưng khi đem so sánh với Hoắc Dật, thì quả thực không đáng để nhắc tới.
Viên Mục chính là như vậy, bản thân anh quá ưu tú, và sự ưu tú đó chính là tội.
Mỗi lần Tiết Vũ nhắc nhở anh, anh đều tỏ vẻ lơ đễnh.
Trên thực tế, Viên Mục cũng không quan tâm tới chuyện có nhiều người theo đuổi mình tới vậy, cho nên cũng không cần phải nói tới làm gì.
Anh cảm thấy mình đã có người yêu rồi, vậy thì không cần để ý quá nhiều tới những người khác.
Nhưng Tiết Vũ lại không cho là vậy, mà Viên Mục cũng không hiểu rốt cuộc bọn họ đã nảy sinh vấn đề từ khi nào?
Tiết Vũ thì lại biết rõ, chính là thời điểm đó.
Khi đó bọn họ bắt đầu thường xuyên cãi nhau, Viên Mục lại rất nóng tính, thường nói ra những lời ác nghiệt mà không hề suy nghĩ, sau đó anh lại nhanh chóng hối hận, trở về dỗ hắn.
Nhưng dẫu tình cảm có tốt thế nào, cũng không chịu được sự hao mòn dần dần theo thời gian này.
Cuối cùng Tiết Vũ cũng cảm thấy ở bên Viên Mục quá mệt mỏi.
Khi đó Khương Tư Thuân lại xuất hiện, y không đẹp trai như Viên Mục, không quan tâm mình như Viên Mục cũng không nổi tiếng như anh.
Điểm duy nhất mà y hơn anh chính là sự chấp nhất đến mức điên cuồng.
So với hắn, y còn mẫn cảm hơn nhiều, còn không muốn phát sinh bất cứ cảm giác mập mờ nào với người khác.
Quả thực chính là Viên Mục phiên bản đã qua chỉnh sửa, không, là phiên bản đã qua chỉnh sửa thấp kém của Viên Mục.
Tiết Vũ lén lút qua lại với y, khi ấy Khương Tư Thuân vẫn luôn hiểu rõ sự tồn tại của Viên Mục, nhưng lại tỏ vẻ mình vô cùng rộng lượng.
Ở nơi công cộng y vẫn luôn bảo trì khoảng cách đủ xa với Tiết Vũ, lại còn ngoan ngoãn phục tùng hắn.
Tiết Vũ cảm thấy nếu như không có gì thay đổi, thì hắn nguyện ý yêu đương vụng trộm với Khương Tư Thuân cả đời.
Thế nhưng chuyện cũng không đơn giản như vậy, Khương Tư Thuân không nghĩ giống như hắn.
Y không hề độ lượng như những gì đang thể hiện, y thích Tiết Vũ cho nên muốn có được hắn.
Từ nhỏ đến lớn y đều như vậy, thứ mà y muốn nếu như không có được thì phải chiếm cho bằng được.
Ví dụ như tên tùy tùng trung thành Hộ Bằng vậy.
Tuy bị y lợi dụng, nhưng Hộ Bằng này còn là người cố chấp hơn cả y, thậm chí đến mức biến thái.
Nhưng Khương Tư Thuân không hề sợ, y muốn người như vậy, với người ngoài đây hẳn là người không hề bình thường, thậm chí còn đáng sợ, nhưng y lại nghĩ khác.
Kiểu người này rất dễ bị khống chế, chỉ cần lấy lòng hắn một cách hợp lý thì hắn sẽ nhất mực trung thành.
Vì vẻ ngoài xấu xí và vóc dáng thấp lùn, lại còn thêm cả tính cách u ám cho nên từ nhỏ hắn đã bị người khác xa lánh.
Mãi cho đến khi gặp được Khương Tư Thuân, y không chê hắn xấu, cũng không chê những hành vi biến thái của hắn, hoàn toàn không sợ hắn, cũng không ghét hắn.
Mà y còn là một minh tinh với vẻ ngoài đẹp đẽ, dù không đẹp đến mức thoát tục như Viên Mục, nhưng so với người bình thường thì vẫn đẹp hơn nhiều.
Vậy nên Hộ Bằng mới phát sinh chút tâm tư bí ẩn với y, nhưng hắn lại tự ti và mặc cảm nên cũng không dám nói.
Hắn luôn yêu thích những thứ đẹp, nhìn thấy những món đồ xinh đẹp liền không nhịn được mà muốn đập nát, nhưng Khương Tư Thuân lại là ngoại lệ.
Khương Tư Thuân biết rõ tâm tư của hắn nhưng không hề vạch trần, còn cố ý để hắn nhìn thấy Viên Mục.
Khi thấy ánh mắt hắn biến đổi lúc nhìn Viên Mục, Khương Tư Thuân liền biết cái lưới y giăng ra đã có hiệu quả.