Nhất thời, lại có người đẩy hashtag #Trình Gia Mục biến khỏi ngành giải trí.
Trình Gia Mục lại một lần nữa lọt top hot search, lập tức leo lên vị trí đầu bảng.
Cậu có thể đoán được sẽ nhanh chóng có người mắng chửi hoặc bênh vực mình, thế nhưng lại không muốn nhìn thêm nữa, mà thở dài một tiếng.
Cậu vẫn luôn cảm thấy đây chính là tai họa ngầm, rốt cuộc giờ cũng đã đến ngày nó bộc phát.
Phát ngôn trên mạng thực sự rất khó coi, thậm chí còn có người đăng bài nói lúc trước Trình Gia Mục có xuất thân là diễn viên GV.
Tóm lại là có đủ các thể loại tin đồn nhảm cùng lời nói ác ý, hãm hại ùn ùn kéo đến.
Cũng vì nguyên nhân này mà bộ phim ‘Lệ Minh Châu’ không thể không tạm dừng quay.
Các ban ngành liên quan đã bắt đầu điều tra chuyện này, diễn viên có hình tượng xấu có khả năng sẽ khiến các thanh thiếu niên có hành vi lệch lạc.
Cho nên việc giám sát của quốc gia đối với phương diện này vẫn khá nghiêm ngặt, nghệ sĩ làm ăn bẩn sẽ bị cưỡng chế phong sát.
Chuyện này không giống với việc Hoắc Dật phong sát Khương Tư Thuân và Tiết Vũ.
Nếu bị bọn họ bắt phải lui khỏi giới, vậy thì Trình Gia Mục sẽ không có một chút cơ hội xoay chuyển tình thế nào hết.
Trình Gia Mục nằm trong phòng ngủ tại căn nhà mà họ đã thuê, dùng chăn quấn kín mít khắp người, ngay cả đầu cũng không buồn lộ ra.
Hoắc Dật đi đến, nhẹ nhàng kéo góc chăn ra, dịu dàng nói: “A Mục, đi ra ăn cơm.”
Trình Gia Mục ỉu xìu nói: “Em ăn trước đi, anh vẫn chưa đói.”
Thấy dáng vẻ của cậu như vậy, Hoắc Dật rất đau lòng.
Hắn vuốt vuốt mái tóc của cậu, lần này Trình Gia Mục cũng không tỏ vẻ ghét bỏ như bình thường mà đẩy tay hắn ra, không chỉnh lại tóc cũng không tiếp tục phản kháng.
Nhưng dường như lại có chút yếu ớt, dáng vẻ như thể rất chán đời.
Đột nhiên cậu khẽ cười một tiếng: “Hoắc Dật, anh xong rồi.”
Hoắc Dật tiếp tục xoa xoa tóc cậu, động tác vô cùng nhu hòa: “Không đâu, còn có em ở đây.”
Trình Gia Mục nói: “Anh biết vẫn còn có em, em có thể nuôi anh cả đời này.
Thế nhưng anh vẫn muốn cùng sóng vai, cùng đứng một chỗ với em, anh không muốn trở thành một kẻ bỏ đi chỉ có thể dựa dẫm vào em.”
Hoắc Dật có chút đau lòng, Trình Gia Mục lại không ngừng nói: “Ngoại trừ diễn xuất thì anh chẳng biết cái gì hết.
Nếu như họ đuổi anh khỏi giới văn nghệ, thì anh cũng không biết mình nên làm gì nữa.”
Cậu thở dài, miễn cưỡng cười nói: “May là anh vẫn còn trẻ, thân thể này của anh mới chỉ hai mấy tuổi.
Giờ anh muốn học gì đó thì vẫn kịp, em đừng lo cho anh.”
Tuy cậu nói không cần phải lo lắng, nhưng nhìn lại vô cùng tiều tụy.
Hoắc Dật biết, từ nhỏ đến lớn cậu đã quen với việc một mình gánh chịu mọi việc.
Mới mười tám đã tự mình tìm đến Bắc Kinh, vừa phải nuôi em gái vừa phấn đấu cho sự nghiệp.
Cậu đã sớm quen với việc tự mình cố gắng lần mò trong cái giới này.
Cậu đã quen tự mình đối mặt với những chuyện thế này, dù là tin tức sai trái hay là cảnh khốn cùng đi chăng nữa.
Rõ ràng là trong lòng đã rất tuyệt vọng nhưng cậu vẫn muốn giả vờ kiên cường, bởi vì cậu chẳng còn một ai để dựa vào nữa, chỉ có một cô em gái đang gào khóc đòi ăn mà thôi.
Thấy Trình Gia Mục như vậy, tuy rất đau lòng nhưng Hoắc Dật lại có chút mừng thầm khi thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu.
Cậu đã nguyện ý để lộ sự yếu lòng của mình cho hắn, hẳn là cậu đã rất tin tưởng hắn phải không?
Nhưng cậu vẫn là người mạnh miệng, không chịu thể hiện nỗi buồn và khổ sở của mình ra ngoài, có lẽ là tính cách mạnh mẽ đã in sâu vào trong lòng rồi.
Hoắc Dật bèn nói: “Không sao hết, anh yên tâm.
Chỉ cần có em ở đây, dù là chuyện gì chúng ta cũng đều có thể giải quyết, anh hãy để em làm chút chuyện vì anh đi.
Không đóng phim thì anh muốn làm gì? A Mục, anh có thiên phú như vậy kia mà, anh chính là vua màn ảnh đó.
Cũng vì anh đi diễn nên em mới biết và yêu thương anh tới tận bây giờ.
Anh là người rất có năng lực, nếu như không có anh thì đó chính là sự tổn thất của ngành giải trí nước nhà!”
Trình Gia Mục mỉm cười với hắn: “Đúng là biết dỗ nha.”
Hoắc Dật lấy điện thoại ra khỏi tay cậu, nhíu nhíu mày rồi nhấn khóa màn hình, lại nói: “Đừng nhìn nữa, giờ trên mạng đều là mấy tin tức sai trái, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.”
Trình Gia Mục nói: “Không nhìn thì làm sao anh có thể khiến em yên tâm, anh đã chuẩn bị trước tâm lý rồi.
Bị người ta chửi bới hay bị lộ sinh hoạt cá nhân đều là chuyện bình thường, huống chi là mấy bê bối thế này.
Nếu như anh không xem thì biết phải ứng đối thế nào đây?”
Hoắc Dật đáp: “Anh không cần phải nghĩ cách đối phó, cứ giao toàn bộ cho em đi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi điều chỉnh lại tâm trạng một chút là được rồi.
Anh cứ không chịu ăn gì thì sao mà được, chuyện bây giờ anh nên làm chính là rời giường rồi đi ăn cơm, còn lại thì cứ giao cho em.”
Trình Gia Mục có chút không quen, cho tới giờ cậu luôn tự mình gánh lấy tất cả mọi chuyện.
Nhưng hiện tại lại có người muốn đứng ra vì cậu, cậu bỗng cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Cuối cùng cũng chỉ cảm kích mà nói với Hoắc Dật: “Cảm ơn em.”
Hoắc Dật lại không vui cho lắm: “Giữa em với anh thì nói cảm ơn làm cái gì? Anh là vợ của em, đương nhiên em phải làm vì nàng dâu nhà mình rồi.”
Trình Gia Mục khẽ cười một cái, nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Dật, lúc này trong lòng hai người đều vô cùng ấm áp.
Cứ như cặp đôi yêu nhau đã mấy chục năm vậy, có chuyện gì thì cùng nhau gánh vác, cùng nhau chèo chống.
Cho dù toàn thế giới này đều không có ai coi trọng, không có ai tin cậu, thì vẫn luôn có một người nguyện ý tin tưởng cậu ủng hộ cậu, vậy là đủ rồi.
Trình Gia Mục nghĩ, cho dù không đóng phim nữa, nhưng có được một người yêu tri kỷ như Hoắc Dật vậy thì cũng coi như không uổng phí việc cậu sống lại một đời.
Hoắc Dật bắt đầu âm thầm điều tra, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Trình Gia Mục không dám tuyên bố bất kỳ lời nói muốn làm sáng tỏ nào trên mạng Internet, bởi vì cậu biết dù hiện tại cậu có nói gì thì cũng sẽ thành tự vả mặt.
Chuyện này bản thân cậu còn không thể nhớ rõ, ngộ nhỡ nói sai cái gì thì chẳng phải sẽ thành đưa chuôi dao cho người ta nắm ư?
Vậy nên cậu đành phải trầm mặc, điện thoại đã bị mấy người Viên Đào Đào, Đồng Hoài Cẩn và Tô Bội Lam, Điền Điềm gọi đến cháy máy.
Cậu mới ra mắt không lâu nên cũng chỉ quen biết mấy người này, dù vậy bạn bè đều sẵn sàng đứng ra nói chuyện vì cậu.
Mặc dù cậu chưa hề nói một tiếng nào, nhưng bọn họ đều lên tiếng ủng hộ.
Thậm chí cậu không ngờ là ngay cả đạo diễn Thạch Trường An cũng đăng một bài weibo, nói rằng Trình Gia Mục không phải là người như vậy.
Về sau cậu mới biết, hóa ra là Viên Đào Đào đã nhờ đạo diễn Thạch Trường An lên tiếng.
Trong lòng Trình Gia Mục vô cùng cảm kích, người như Thạch Trường An cho dù có xem trọng cậu đi nữa thì cũng sẽ không dính dáng gì tới bê bối của bất cứ ai.
Weibo của đạo diễn Thạch Trường An gần như đều là bài đăng về công việc, không có bất kỳ bài đăng cá nhân nào hết, đây là bài duy nhất, vậy nên vừa mới đăng lên đã gây ra sóng to gió lớn.
Khác với mấy người bạn trong giới giải trí của cậu, đạo diễn Thạch Trường An sẽ không nói kiểu bông đùa mà vô cùng chính khí, thậm chí còn có cảm giác chính thống của nghệ thuật gia.
Cho nên mọi người đều khá là tin tưởng lời nói của ông.
Vậy nên, nhóm quần chúng trên mạng không hiểu rõ chân tướng cũng dần nghe theo.
Họ bắt đầu nửa tin nửa ngờ rằng Trình Gia Mục bị người ta hãm hại, nhưng bởi cậu chưa từng lên tiếng cho nên vẫn có người tiếp tục chửi rủa.
Thậm chí còn có người bắt đầu chỉ trích, nói Trình Gia Mục là con rùa rút đầu, fan hâm mộ còn đang chiến đấu vì cậu mà cậu thì lại chả dám nói lời nào.
Có phải thực sự từng quay cái gì không qua được thanh tra của Ban Kỷ Luật, cho nên mới chột dạ không?
Trình Gia Mục dứt khoát tắt máy đi, không muốn bản thân phải phiền lòng nữa.
Bây giờ chẳng có đầu mối nào hết cho nên chỉ có thể chờ đợi, tuy cậu cũng chẳng rõ mình đang chờ cái gì, thực sự toàn bộ hi vọng của cậu đều phó thác trên người Hoắc Dật.
Nhưng dù hắn có giỏi cỡ nào thì sao, chuyện này ngay đến bản thân cậu còn không nhớ.
Dù hắn có giao thiệp rộng và năng lực lớn đi nữa, thì biết mò kim đáy bể đến bao giờ? Rốt cuộc là ai? Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?
Cậu chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng nguyên chủ bị người ta bắt ép, nhưng không thể nhớ nổi người kia trông ra sao.
Nhưng nếu không phải Lý An Yến thì là ai? Rốt cuộc là ai? Mà cho dù không phải Lý An Yến thì cũng sẽ có liên quan tới hắn!
Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Hoắc Dật vô cùng cao!
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà hắn đã tìm được dấu vết.
Lần này kẻ bày mưu thực sự không phải Lý An Yến, mà chính là Khương Tư Thuân và Tiết Vũ.
Hai người họ bị phong sát nên rất căm hận, Hoắc Dật lại là người có địa vị trong giới, gia thế hiển hách nên họ không đụng tới được.
Vì vậy Khương Tư Thuân bèn chuyển mục tiêu qua Trình Gia Mục.
Gã biết vì chuyện của Trình Gia Mục cho nên Lý Văn Quang mới bị bãi chức, mà con trai của ông ta Lý An Yến lại là bạn học của cậu, còn từng đóng chung một phim.
Chuyện này đã từng lên báo rồi, lúc ấy Lý An Yến còn bị chửi rất thảm.
Gã bèn tìm đến Lý An Yến, muốn xem có thể moi được tin xấu nào của Trình Gia Mục không.
Ban đầu Lý An Yến còn không chịu nói, bởi hắn đã từng bị Hoắc Dật đe dọa.
Nhưng về sau, không biết bị đối phương thuyết phục thế nào mà hắn lại động tâm thật, kể cho gã chuyện ảnh nude của Trình Gia Mục.
Nhưng ảnh trong tay Lý An Yến đã bị xóa sạch, vậy nên hắn mới nói thông tin của kẻ đã chụp chỗ ảnh đó cho gã.
Khương Tư Thuân cũng có chút bản lĩnh, trong thời gian ngắn đã tìm được người kia, đồng thời còn mua hết chỗ ảnh chụp trong tay gã rồi đưa lên mạng.
Những chuyện sau này thì Trình Gia Mục đều đã biết, hóa ra là đám âm hồn bất tán này.
May là Hoắc Dật đã thuận theo manh mối, tìm được kẻ đã chụp ảnh năm ấy.
Trình Gia Mục nói cậu cũng muốn gặp hắn.
Hoắc Dật thì muốn ngăn cản, nói là cậu không nên đi bởi căn bản chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới cậu.
Hắn dừng một chút, muốn nói rằng đây là chuyện của chủ nhân cơ thể này, nhưng lời đến khóe miệng hắn lại cảm thấy nói như vậy nghe quá mức quỷ dị.
Thấy vậy Trình Gia Mục liền cười cười, nói không sao hết, nếu cậu không đi thì làm sao biết được lời gã nói là thật hay giả? Cậu cảm thấy nếu như nhìn thấy gã, ắt hẳn mảnh ký ức kia sẽ trỗi dậy, đại khái cậu sẽ nhớ được phần nào những chuyện đã qua, nhớ được gã là ai và đã làm những gì.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trình Gia Mục, Hoắc Dật đành phải gật đầu để cậu cùng đi.