Di chuyển bằng máy bay rất nhanh, lúc đến thủ đô không hiểu sao Trình Gia Mục lại có chút cảm giác kỳ quái, cứ như thể đang đi gặp mẹ chồng vậy.
Cậu lắc lắc đầu, không đúng, không phải là mẹ chồng, phải gọi là cha mẹ vợ mới đúng.
Sau khi tự động viên tinh thần cho chính mình, Trình Gia Mục mới cùng Hoắc Dật đến biệt thự của Hoắc gia.
Khi họ tới đó, sắc mặt của cha Hoắc vẫn không được tốt, không chỉ là bởi ông nhìn thấy Trình Gia Mục, mà còn là vì trông thấy cậu con út nhà mình cũng về theo.
Ông dùng ánh mắt trách cứ mà liếc nhìn Hoắc Xuyên, rõ ràng là đang có ý nói: Sao con lại đưa cả em trai về rồi?
Hoắc Xuyên tỏ vẻ vô tội, muốn trông cậy vào sự yểm trợ của em trai nhưng Hoắc Dật lại không nói gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng chào: “Cha, con đã về.”
Mặt cha Hoắc vẫn khó chịu như cũ, còn hừ một tiếng.
Sau đó mẹ Hoắc liền đi ra: “Đến rồi thì đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào trong ngồi đi.”
Bà quan sát Trình Gia Mục một chút, cảm thấy cậu trai trẻ tuổi này còn ưa nhìn hơn cả trên TV, quả thực đúng là phiên bản trẻ của Viên Mục.
Mẹ Hoắc nói với Trình Gia Mục: “Con à qua đây ngồi đi, quay phim vất vả lắm có phải không?”
Trình Gia Mục ngại ngùng cười với bà một cái, cậu đáp: “Không vất vả đâu ạ, con cảm ơn dì.”
Thấy Trình Gia Mục lễ phép như vậy, mẹ Hoắc không khỏi cảm thấy hài lòng.
Bà âm thầm tính toán: Nếu như Trình Gia Mục đã tới nhà bọn họ, vậy chuyện này cũng chưa chắc đã là không thể.
Hoắc Dật thì thừa hiểu, Trình Gia Mục đang muốn sắm vai một cậu thiếu niên ngoan ngoãn.
Hắn biết rõ nàng dâu nhà mình là Ảnh đế, cho nên muốn diễn cái gì thì diễn cái đó.
Cũng không phải cậu có ý đồ thâm sâu gì, chỉ là thấy người lớn tuổi nên mới thích sắm vai một đứa nhỏ ưu tú để được khích lệ mà thôi.
Dù sao cậu làm như vậy cũng khiến hắn cảm thấy khá thú vị, cũng không hề có ý chê bai gì.
Hắn chỉ nói với cha mẹ mình một tiếng: “Hai người gọi bọn con trở về làm gì vậy?”
Ban đầu cha Hoắc muốn nói chuyện tử tế với Trình Gia Mục, bảo cậu đừng quấn lấy con trai nhà mình nữa, vậy thì muốn cái gì cũng dễ nói.
Thật sự ông có hơi giống với Trình Gia Mục, lúc mà cậu gặp Hoắc Xuyên lần đầu tiên trong đầu cũng toàn là mấy tình cảnh trong phim thần tượng.
Nhưng lần này Hoắc Dật lại cùng trở về, cha Hoắc không tiện nói thẳng ra như vậy, đành bình tĩnh nói: “Rốt cuộc quan hệ giữa hai đứa là như thế nào? Không phải nên thông báo với cha mẹ một chút hay sao?”
Nghe được hai chữ thông báo, Trình Gia Mục không khỏi yên lặng nghĩ: Có cần phải nghiêm túc tới như vậy không? Quả thực đúng là người cổ hủ mà.
Nhưng ngoài mặt cậu vẫn không hề tỏ vẻ gì hết.
Hoắc Xuyên thì yên lặng đứng một bên như thể người không liên quan, hắn cố gắng lờ đi sự hiện diện của mình, chỉ nhìn theo em trai mà hóng hớt.
Hoắc Dật lại hết sức bình tĩnh, nói với cha mẹ mình: “Trình Gia Mục là người yêu của con.
Con hy vọng hai người sẽ tiếp nhận, còn nếu không thể thì cũng không sao, chúng con sẽ sống bên ngoài.”
Lời này làm gì có ý thương lượng nào, rõ ràng chính là thông báo, mà lại còn có chút không tình nguyện.
Cha Hoắc tức tới mức suýt chút nữa là tái phát bệnh tim, thế nhưng mẹ Hoắc thì bình tĩnh hơn.
Bà có chút trách cứ mà nói với con trai mình: “Con nói chuyện với cha kiểu gì vậy? Hiện giờ hai đứa vẫn còn trẻ, đừng nói là con, con xem đi giờ tiểu Mục mới có hai mươi hai, hai mươi ba tuổi hoặc có khi còn nhỏ hơn.
Thằng bé mới chỉ hơn hai mươi tuổi, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, cứ coi như con không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho tiểu Mục, cuộc đời của thằng bé còn dài mà! Mẹ biết hai đứa…”
Nói đến đây, bà dừng lại một chút vì chợt nhớ ra là con trai mình đang bao nuôi Trình Gia Mục, nhưng nhìn thì lại không giống lắm.
Bà luôn cảm thấy khí chất của cậu rất mạnh, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng nhìn như thể đã từng thấy qua sự đời.
Hẳn là cậu cũng không phải loại người vì tiền, hay vì vai diễn mà tự nguyện hi sinh thân thể mình.
Huống hồ mẹ Hoắc cũng đã xem phim mà cậu diễn.
Bộ phim đầu tiên của Trình Gia Mục là ‘Lấn Ma Ký’, chủ yếu nhằm vào đối tượng thanh thiếu niên nên nói thật là bà cũng chưa xem, nhưng cảnh Trình Gia Mục ra sân vẫn khiến bà phải chú ý.
Mà bộ phim mang tính lịch sử lớn như ‘Tư Mã Chiêu’ thì chủ yếu dành cho đối tượng nam giới, tuy nhiên cũng vì có Trình Gia Mục xuất hiện cho nên đã thu hút không ít fan hâm mộ là nữ giới.
Ngay cả phụ nữ đã có tuổi như mẹ Hoắc cũng không nhịn được mà nghĩ, thằng bé này có kỹ năng diễn xuất tốt, gương mặt lại đẹp trai, thật đúng là người tài hiếm có.
Cho nên bà không tin rằng, cậu sẽ vì chút tư lợi nhỏ nhoi mà chấp nhận bán thân cho con trai mình, để người ta bao buôi.
Bởi lẽ bản thân cậu đã tự có thực lực như vậy.
Lúc này, nhất thời bầu không khí có chút khó nói, Trình Gia Mục bèn mở miệng: “Chú, dì, hai người không cần lo lắng cho chúng con đâu, con và Hoắc Dật đều thật lòng với nhau.
Cũng không phải con thèm muốn tiền đồ của nhà họ Hoắc, hai đứa chúng con đều là đàn ông, con biết chúng con không thể kết hôn.
Mà con cũng không muốn anh ấy phải tốn tiền cho con, tự con cũng có năng lực, hiện tại mức cát xê của con khá tốt, chắc chắn có thể tự nuôi được chính mình.
Nếu như có một ngày Hoắc Dật không thích con nữa hoặc là anh ấy muốn kết hôn, con có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Vừa nghe thấy lời này mặt Hoắc Dật liền tối sầm: “Em nói cái gì? Kết hôn? Không thể có chuyện anh kết hôn, đời này anh chỉ muốn được ở bên em.”
Nghe con trai mình thổ lộ, cha Hoắc lại mắng một tiếng: “Đúng là có tiền đồ.”
Đây nào có phải kiểu đối thoại giữa kim chủ và người được bao nuôi? Rõ ràng người sợ đánh mất đối phương chính là con trai mình! Cảnh tượng này thực sự đã khiến cha Hoắc phải bất ngờ, nhưng ông vẫn giữ thái độ phản đối.
Đồng thời vì thấy con trai mình chẳng có chút tiền đồ nào, cho nên ông lại càng thêm tức giận.
Cha Hoắc không nhịn nổi nữa, bắt đầu cao giọng: “Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, thì con đừng nghĩ… sẽ cưới được cậu ta vào nhà!”
Nghe thấy chữ ‘cưới’ Trình Gia Mục âm thầm gào thét: Họ thực sự xem mình là con gái hay sao?
Hơn nữa, việc họ nên để ý lúc này chẳng lẽ không phải là chuyện cậu là đàn ông à? Sao lại vì cậu là diễn viên được Hoắc Dật nâng đỡ mà phản đối tới như vậy? Họ đặc biệt phản đối mình chứ không phải là thân phận đàn ông ư?
Giọng điệu của cha con nhà họ Hoắc lúc này liền thi nhau lên cao, quả thực ầm ĩ như sắp cãi nhau khiến Trình Gia Mục có chút căng thẳng.
Cậu cảm thấy mình vừa mới đặt chân vào nhà người ta đã làm cho cha con họ đại chiến, giờ cũng không tiện mở miệng, thậm chí còn có chút xấu hổ.
Cha Hoắc lại nói: “Nếu như là Viên Mục mà năm đó con thích, cha cũng sẽ đồng ý.
Nhưng người này thì không phải, cậu ta chỉ có vẻ ngoài giống hắn mà thôi, tới khi nào con mới có thể thoát khỏi nỗi đau kia? Con là người thừa kế của Hoắc gia, là con trai của nhà họ Hoắc, con không thể không có tiền đồ như vậy được!”
Đột nhiên Hoắc Dật dừng lại, hắn nói: “Nếu là Viên Mục thì cha sẽ đồng ý? Cha nói nghiêm túc sao?”
Cha Hoắc hừ lạnh một tiếng, lòng lại nghĩ: Hắn đã chết hơn một năm rồi, sao còn có thể xuất hiện nữa?
Vì vậy ông liền đáp ứng: “Nếu như là Viên Mục quả thực cha sẽ đồng ý.
Tối thiểu thì hắn cũng là người tự mình vươn lên, từ đáy xã hội bò lên từng bước một chứ không phải…” Ông không nói hết câu, nhưng nửa câu sau hẳn sẽ là: Mà không phải như thằng nhãi Trình Gia Mục này, phải dựa vào tiền và nhân mạch của con mà nổi tiếng.
Hoắc Dật dừng một chút mới trả lời: “Kỳ thật, em ấy chính là Viên Mục.”
Lời kinh hồn này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Trình Gia Mục điên cuồng gào thét trong lòng: Cậu đang nói cái gì đấy? Mau câm miệng cho tôi! Chuyện này mà cũng dám nói ra? Không sợ cha mẹ cậu đưa cậu vào bệnh viện tâm thần hay sao?
Hiện giờ mọi ánh mắt đều tập trung lên người Trình Gia Mục, khiến cậu thực lòng mong có cái lỗ nào đó để chui vào trốn.
Cậu cảm thấy không thể ở lại đây thêm nữa, bèn nắm tay Hoắc Dật đưa hắn ra ngoài.
Lúc đi còn không quên nói với cha mẹ Hoắc và Hoắc Xuyên: “Thật xin lỗi chú và dì, vừa rồi anh ấy chỉ nói đùa thôi ạ.
Chúng cháu còn có việc ở đoàn làm phim, cháu xin phép đi trước ạ.”
Kết quả cậu lại bị hắn níu lại, Hoắc Dật dừng bước nói với người nhà mình: “Thực ra có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích, ví dụ như luân hồi hay là…”
Chưa đợi hắn nói xong Trình Gia Mục đã thẳng thừng kéo người đi, đồng thời còn luôn miệng nói xin lỗi, để lại ba người nhà họ Hoắc đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi bọn họ rời đi, Hoắc Xuyên và cha mẹ hắn đều rơi vào trầm mặc, sau một hồi lâu cha Hoắc mới nói: “Lúc tôi còn trẻ cũng đã từng nghe truyền thuyết thế này, có một đứa trẻ trong thôn bị đột tử.
Đến ngày hôm sau, đứa em còn lại trong nhà vốn là một kẻ ngốc nhưng đột nhiên tỉnh táo lại, hắn tận hiếu với cha mẹ, đưa tiễn anh hai.
Mọi người đều cho rằng bệnh của nó đã khỏi, nhưng cha mẹ nó lại nói rằng đây chính là con trai lớn của mình.
Đây vốn chỉ là truyền thuyết, nhưng thực ra…”
Người không biết thì thực sự khó mà tin nổi, Hoắc Xuyên bèn nói: “Cha à, cha đừng để ý đến nó.
Con sẽ nói chuyện lại với thằng bé.”
Mẹ Hoắc cũng nói: “Thật ra em thấy đứa nhỏ tiểu Mục này cũng không tệ.” Nhưng thấy sắc mặt của chồng mình, lời muốn nói lại không nói được, chỉ có thể thở dài.
Trình Gia Mục nắm tay Hoắc Dật đi thẳng ra ngoài, nói với hắn: “Cậu điên rồi sao? Cứ thế mà nói chuyện này ra? Đó chính là cha mẹ cậu đó, đổi lại là người khác thì đã đưa cậu vào bệnh viện tâm thần rồi.”
Trình Gia Mục có hơi sầu não, lúc ngao tổng điên lên đúng là không thể không lo mà.
Hai người họ đã ngọt ngào bên nhau lâu như vậy, gần như đã khiến cậu quên mất phần tính cách này của Hoắc Dật.
Nhưng Hoắc Dật lại cực kỳ bình tĩnh mà đáp: “Em đã đưa anh về nhà thì sẽ để bọn họ tiếp nhận anh.
Đây chính là biện pháp trực tiếp và đơn giản nhất, em cũng không muốn phải nhún nhường, không muốn để anh phải chịu bất kỳ sự uất ức nào.”
“Nếu như đưa anh về mà lại phải rèn giũa từng chút một thế này, nhất định sẽ khiến anh tổn thương.
A Mục, em thích anh, thích anh nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc em cũng đã có được anh.
Em không muốn khiến anh không vui dù chỉ một chút, em hi vọng mỗi ngày anh ở bên em đều sẽ được vui vẻ.”
Nghe xong Trình Gia Mục cũng có chút cảm động, có một người như vậy ở bên cậu đã cảm thấy quá đủ rồi.
Trình Gia Mục nói: “Được rồi, không nghĩ những chuyện đó nữa.
Khi nào trở lại giải thích với cha mẹ em đi, dù họ không tiếp nhận thì có thể thế nào chứ? Anh cũng không phải là phụ nữ, không cần phải gả cho em, chỉ cần có thể ở bên em là tốt rồi.”
.
.
Ngọt ngào quá rồi, không đổi xưng hô không chịu nổi!