Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 72: Chương 72





Sắc mặt Hoắc Dật lập tức trở nên nghiêm trọng.
Trình Gia Mục hỏi làm sao vậy, hắn liền liếc mắt nhìn Viên Đào Đào rồi nhàn nhạt nói: “Không có gì, là chuyện làm ăn thôi.”
Đợi bọn họ trở về căn chung cư đang thuê ở thành phố H, Trình Gia Mục mới hỏi: “Vừa rồi không phải có chuyện gì quan trọng đó chứ?” Cậu nhận ra rằng Hoắc Dật không muốn để Đào Đào biết, còn tưởng là có bí mật thương nghiệp gì nên không muốn hỏi.

Nhưng thấy dáng vẻ cau mày suy nghĩ của hắn cậu lại có chút lo lắng.
Hoắc Dật nói: “Em nói, nhưng anh đừng kích động.”
Trình Gia Mục lập tức bị lây nhiễm bởi tâm trạng của hắn, cũng nghiêm túc hẳn lên mà hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoắc Dật nói: “Liên quan tới tai nạn xe của anh.”
Mấy chữ ngắn ngủi này lọt vào tai Trình Gia Mục lại như đinh tai nhức óc, khiến toàn thân cậu đều căng cứng.
Chuyện liên quan tới tai nạn lúc đó, thực ra Trình Gia Mục đã không còn ôm hi vọng gì nữa rồi, dù sao chuyện đã qua lâu như vậy.

Chuyện ngày đó cậu đã thấy ai, nói cái gì, tại sao lại phải chạy giữa đêm trên con đường hoang vắng kia, tất cả đã sớm trở thành án chưa giải quyết, không có chứng cứ.
Nghe nói ngày đó, sau khi chiếc xe tải hạng nặng kia đâm xe của cậu thành đống sắt vụn, cũng đã bị đổ rồi lao xuống núi.
Vách núi sâu bên dưới đoạn đường cao tốc bỏ hoang kia có cây cối um tùm, còn có vô số chủng loại thực vật và động vật khác nhau.

Bên cạnh khu ngoại thành đó còn có một khu vực bảo tồn tự nhiên nho nhỏ, hình như là vì có động vật quý hiếm nào đó.

Có người nói là vì nơi đó có loài cây quý, cũng có người nói là bởi nơi này bất lợi với việc khai thác hoặc nguyên nhân về chính sách cho nên cứ mãi gác lại.
Tóm lại những sinh vật nguyên thủy dưới đó đều hiếm có, đều rất có ý nghĩa.

Điều này khiến công việc điều tra và lục soát của bọn họ cũng trở nên khó khăn.

Nghe nói lúc thi thể của ‘Viên Mục’ được vớt lên, đã không còn ra hình người nữa rồi.


Cho đến bây giờ Trình Gia Mục vẫn không dám nhìn hình ảnh hiện trường ngày hôm ấy.
Đương nhiên, bây giờ có tìm kiếm trên mạng thì cũng chỉ thấy đống đổ vỡ mà thôi, chẳng thấy được cái gì hết.

Mà tên lái xe tải kia còn thảm hại hơn, bởi ngay cả xác cũng không còn.
Ha ha, tài xế cái gì chứ? Rõ ràng là tên đao phủ Hộ Bằng kia cố ý mưu sát mình! Giờ Trình Gia Mục vẫn có thể nhớ rõ vẻ mặt dữ tợn của Hộ Bằng, còn cả lời nhấn mạnh đầy biến thái của hắn: “Không ngờ dáng vẻ máu me đầy người này của mày vẫn còn mê người tới vậy.”
Gã giống như một con rắn độc, thè lưỡi phun nọc độc ra với cậu.

Loại cảm giác và cảnh tượng này cũng đã xuất hiện không ít lần trong giấc mộng của cậu.
Hoắc Dật lại lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cậu: “A Mục, đã tìm được gã lái xe tải kia rồi.”
Trình Gia Mục gần như không thể tin vào tai của mình: “Thật sao? Bọn họ, bọn họ bắt được Hộ Bằng rồi?”
Hoắc Dật lắc đầu: “Không phải Hộ Bằng.”
Trình Gia Mục không hiểu, rõ ràng ngày đó là Hộ Bằng lái xe đâm chết cậu.

Lần đầu chưa thành công nên hắn mới khởi động xe đâm thêm lần nữa.
Hoắc Dật nói: “Chiếc xe tải hạng nặng đó ban đầu dùng để vận chuyển hàng hóa hậu cần cho một công ty nhỏ, không chính quy.

Tất cả chỉ có bốn đến năm xe, lái xe cũng là người cùng quê cho nên căn bản là không có mua bảo hiểm.

Ngược lại, bảo hiểm cho xe thì lại làm theo đúng quy định ban hành, chuyện này không phù hợp với kết quả đã được công bố năm đó.”
Kết quả điều tra được công bố trên mạng ngày trước có nói, vì gã tài xế kia có bảo hiểm cho nên đã được bồi thường.

Tổn thất của ‘Viên Mục’ cũng được công ty bảo hiểm bồi thường, nhưng thực ra lại không phải như vậy.

Công ty của bọn họ chỉ mua bảo hiểm cho xe chứ không phải cho người, mà gã lái xe cũng chưa từng mua bảo hiểm nhân thọ như lời mà vợ gã nói.


Cho nên khoản tiền mà họ nhận được rất có thể là được kẻ khác cho, có vậy gã mới chịu đồng ý giả chết.
Hắn nhìn biểu cảm của Trình Gia Mục một chút rồi mới nói tiếp: “Không cần lo lắng, có được manh mối này rồi thì sẽ tra ra nhanh thôi, rồi sẽ tìm được chứng cứ về thủ phạm đã giết hại anh.”
Trình Gia Mục gật gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu nói tiếp đi.”
Hoắc Dật nói: “Gã lái xe tải kia vẫn chưa chết mà là trốn đi nơi khác.

Em đã nhờ bạn tìm thám tử tốt nhất trên sở tìm đến quê của gã, không quản chờ đợi hay nhờ vả, nghe ngóng điều tra thật lâu rốt cuộc cũng tìm được gã.

Hiện giờ cảnh sát đã ra tay bắt hắn về rồi.”
Trình Gia Mục nói: “Nói như vậy, có thể gã lái xe đó sẽ khai ra rốt cuộc là ai đã thuê gã đúng không?”
Hoắc Dật gật đầu: “Chuyện này anh cứ yên tâm đi, sở cảnh sát đã bắt đầu lấy khẩu cung, sẽ nhanh chóng đưa vào đúng trình tự tư pháp.”
Trình Gia Mục có chút lo lắng: “Nếu như hắn cố chấp nói là mình đâm chết người rồi bỏ chạy thì sao?”
Hoắc Dật nói: “Hắn sẽ không ngốc như vậy, gây chuyện bỏ trốn vốn đã là chuyện bị xử phạt nghiêm trọng, huống hồ còn gây ra thương vong?”
Đêm nay Trình Gia Mục không có cách nào ngủ ngon giấc, cậu cảm giác cả người đều không tốt, như thể rơi vào trạng thái vừa hưng phấn vừa căng thẳng.

Cậu hi vọng hôm sau có thể nhìn thấy Hộ Bằng sa lưới, sau đó Khương Tư Thuân và Tiết Vũ cũng sẽ phải trả giá cho những gì chúng đã làm với mình.
Nhưng liên tiếp vài ngày vẫn không hề có động tĩnh gì.

Cậu biết phía bên kia đang cố gắng thương lượng với gã lái xe, hi vọng hắn thẳng thắn để được khoan hồng.

Cậu biết chuyện này cần có thời gian, thế nhưng loại chuyện vốn không hề có hi vọng lại đột nhiên thay đổi, dù chỉ là cái bóng nhàn nhạt nhưng với cậu đó đã là ánh sáng của rạng đông, tất cả đều sẽ không giống như trước nữa.
Gần như cậu đã đếm thời gian từng chút một, mỗi ngày đều chú ý tới động thái của chuyện này.

Mà hôm nay lại là cảnh diễn lúc cậu và đám tình nhân cũ chính thức chia đôi ngả.

Gần đây Trình Gia Mục có chút mất tập trung, với tính cách của Tống Thần e là đã sớm muốn bộc phát.

Thế nhưng vì mặt mũi của Hoắc Dật, còn vì quả thực khả năng diễn xuất của cậu rất tốt, cho nên Tống Thần vẫn quyết định hiền hòa nói chuyện với cậu một chút.
Đầu tiên hắn tỏ vẻ thấu hiểu mà hỏi thăm vài câu: “Tiểu Mục à, có phải gần đây cậu có chuyện gì không vui không? Nếu có thì có thể tìm ai đó để chia sẻ, đừng giấu diếm trong lòng rồi cả ngày đều mông lung, như vậy không tốt đâu.”
Trình Gia Mục lập tức hiểu được ý tứ của Tống Thần, vội vàng xấu hổ cười cười: “Đúng là gần đây tôi có chút chuyện cho nên mới mất tập trung.

Tôi biết rồi, đạo diễn Tống đừng lo, tôi sẽ điều chỉnh trạng thái thật tốt rồi tranh thủ nghiên cứu kịch bản.”
Tống Thần thấy cậu có thái độ rất hiểu chuyện, cũng không vì bản thân là người được Hoắc Dật nâng đỡ mà kiêu ngạo, hắn vô cùng hài lòng gật gật đầu.
Trình Gia Mục nói tiếp: “Đạo diễn Tống, mấy ngày nay trạng thái của tôi không tốt nên đã gây phiền cho ngài rồi.

Tôi cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tống Thần gật đầu, hắn thầm nghĩ cậu trai trẻ tuổi này không chỉ có khả năng diễn xuất chuyên nghiệp, hình tượng tốt mà lại còn biết tôn trọng trưởng bối, có sai lầm cũng dũng cảm chủ động thừa nhận, là một nhân tài có thể đào tạo được.

Hắn cười tủm tỉm nói: “Không sao, nếu như có gì cần hỗ trợ thì cứ nói với tôi hoặc Hoắc Dật.

Tất cả đều có thể giúp cậu giải quyết, đừng tự mình gánh vác.”
Trình Gia Mục gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn Tống.”
Tống Thần nói: “Được rồi, không còn gì nữa thì đi làm việc đi.”
Tống Thần dặn dò chuẩn bị, thư ký trường quay liền gõ bảng nói: “Cảnh 26 lần thứ 4.”
Trình Gia Mục vẫn mặc một chiếc quần jean bó sát người, để lộ vòng eo nhỏ và đôi chân dài, gương mặt đẹp trai khi cười lên nhìn vô cùng chói mắt.

Thế nhưng lúc cậu nở nụ cười xấu xa thuộc về Tri Chu, nhìn lại có vài phần hắc ám.
Người đối diễn với Tri Chu lần nào là tiểu M, một trong số những tình nhân của cậu.

Diễn viên đóng vai tiểu M cao hơn Trình Gia Mục một chút, dáng vẻ lại rất thanh tú.

Hắn mặc một bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ, đại khái là kiểu người có khuynh hướng đam mê thời trang khác người, nhưng lại không biểu hiện quá rõ rệt.
Tiểu M mặc một chiếc áo sơ mi hoa và quần jean, đều là đồ bó sát, trông rất gợi cảm.


Xung quanh còn có mấy ‘đồng đội’ đang đợi bọn họ, tiểu M liền nói với Trình Gia Mục: “Tri Chu, vì sao gần đây không đến chơi vậy?”
Một tay Trình Gia Mục xách theo một cái túi đựng hoa quả, một tay khác thì kẹp một điếu thuốc lá, âm thanh cực kỳ lười biếng: “Không có thời gian.”
Tiểu M đưa tay đoạt lấy điếu thuốc trong tay cậu, tự mình hít một hơi, lại không chút khách khí đáp: “Thôi đi, cậu mà còn không có thời gian?”
Trình Gia Mục cũng không ngại khi bị đối phương cướp mất thuốc lá, cậu nhếch môi chậm rãi cười: “Thực sự không có thời gian mà, không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Dứt lời cậu liền nghiêng người, muốn đi vòng qua người tiểu M nhưng hắn lại không buông tha mà níu cậu lại: “Tôi mặc kệ, hôm nay nhìn thấy cậu rồi sao còn có thể để cậu chạy?”
Một tay hắn giữ lấy bả vai cậu, nói tiếp: “Mấy đại ca đều đang chờ cậu đó, cùng chơi đi.”
Lời nói này rất mập mờ, Trình Gia Mục chớp chớp mắt rồi nhướn mày, yên lặng đẩy tay tiểu M ra.

Cậu nói: “Không được, tôi đã nói là không có thời gian mà.”
Tiểu M cười nhạo: “Không phải cậu đang thủ tiết vì A Minh đó chứ? Làm sao, tam tòng tứ đức à?” Dứt lời hắn liền rống lớn một tiếng về hướng bên kia: “Này! Tri Chu nói là không chơi đâu, hắn phải thủ tiết vì A Minh đó!”
Phía bên kia liền cười vang: “Tri Chu? Cậu còn là Tri Chu sao? Thế nào, lâu không tới nên quên mất anh từng chơi cậu ra sao rồi?”
“Đúng đấy, thủ tiết cái gì, ha ha ha.

Chuyện hài này thực quá buồn cười, tôi không biết là A Minh còn có thể làm người ta phải thủ tiết đó! Mấy ngày không gặp, cậu đã biến thành vợ nhỏ thời cổ đại rồi à?”
Tri Chu không để ý lời chế giễu của họ, cậu nhếch khóe môi rồi quay người muốn rời đi.

Nhưng đám người kia lại nhao nhao đuổi theo, nói: “Muốn đi thật ư?”
“Đúng đấy, ra vẻ thanh cao cái gì? Đã quên lúc trước ông đây chơi cậu thế nào rồi à?”
Những người này cứ thi nhau nói, dường như đã kích thích tới chỉ số bạo lực trong lòng Trình Gia Mục.

Đột nhiên cậu dùng sức tránh khỏi bọn họ, lập tức đẩy ngã cái tên đang níu lấy cổ áo của mình.

Nhưng hành động này đã nhóm lên lửa giận trong bọn chúng, đám người đó liền áp sát Trình Gia Mục, vây kín lấy cậu: “Làm gì thế? Cậu có ý gì?”
Trình Gia Mục lui về phía sau hai bước, căng thẳng nhìn bọn họ.
Lúc này Tống Thần lại hô một tiếng: “Cắt! Cảnh này không tồi, trạng thái của tiểu Mục đã tốt hơn nhiều.

Nhưng mà lúc ném người cậu dùng sức nhiều quá, mặc dù tính cách của Tri Chu rất lợi hại, nhưng về mặt thể lực lại không hề có ưu thế.”