Sự biến đổi mà Lý Tử Bồng không ngờ tới chính là, Hoắc Dật lại không hề có bất cứ hành động gì, cứ như vậy buông xuôi bỏ mặc, cái này thực sự không hợp với lẽ thường.
Dĩ nhiên cô không thể biết rằng, sở dĩ Hoắc Dật làm như vậy là bởi vì muốn thử xem Trình Gia Mục có ghen hay không.
Cô không hề biết nhưng đây chính là Hoắc Dật, là Hoắc Dật từ khi vào giới đến nay vẫn không có bất cứ scandal nào.
Chẳng lẽ hắn thực sự có ý với mình? Lý Tử Bồng muốn bí mật thăm dò Hoắc Dật một chút, nhưng mà căn bản là không thể nào liên lạc được với hắn.
Kể từ ngày gặp nhau tại bữa tiệc hôm đó, Hoắc Dật cũng không xuất hiện ở đoàn làm phim nữa.
Điểm này cũng khiến cho Lý Tử Bồng có phán đoán sai lầm, cho rằng rốt cuộc hắn cũng đã chán ghét Trình Gia Mục.
Cũng không phải là không thể, dù Trình Gia Mục đẹp nhưng cuối cùng cậu ta vẫn là đàn ông, lại không thể kết hôn sinh con, chỉ chơi một chút thì còn được.
Nhưng Hoắc Dật không có ý làm sáng tỏ scandal với mình, hoặc là bí mật bảo giới truyền thông im lặng, chuyện này cứ như thể… ngầm thừa nhận?
Trong lòng Lý Tử Bồng có chút cuồng loạn, ý nghĩ nằm sâu dưới đáy lòng kia bỗng trở nên vô cùng sống động.
Thành công được một lần rồi cô nàng lại muốn đánh cược thêm lần thứ hai, đánh bạc rất dễ nghiện, nhất là sau khi đã nếm được mùi ngon ngọt.
Mới có mấy ngày, đã có rất nhiều công ty quảng cáo và đạo diễn tìm tới cửa, giá trị của Lý Tử Bồng bỗng tăng vọt, cô ta hình như hơi bị thắng lợi làm cho choáng váng đầu óc.
Mặc dù cô vốn đã là minh tinh tuyến một, nhưng mà cũng đã có tuổi rồi.
Nếu như một mực muốn diễn xuất mà không chịu chuyển mình thì hình ảnh sẽ đi xuống, nhưng mà chuyển mình thế nào? Chẳng lẽ đi diễn nội trợ? Mẹ của nữ chính? Hay là vai người đàn bà độc ác?
Cô không muốn, cũng sẽ không diễn.
Một bên là bị ép chuyển hình, một bên khác là vị trí thiếu phu nhân của Gia Sang, đáng giá để đánh cược một lần.
Nếu như không có cách nào thăm dò trực tiếp trước mặt Hoắc Dật, vậy thì hãy lên tiếng về hắn trước giới truyền thông, kiểu gì hắn cũng sẽ phải liên hệ với mình.
Tuy nhiên, lời nói cũng không nên quá đáng, đủ để cư dân mạng và quần chúng có cái để tưởng tượng là được rồi.
Đã lâu như thế mà Hoắc Dật không hề ra mặt làm sáng tỏ, như vậy dù mình có chọc cho hắn không vui, thì một người thân sĩ như hắn cũng sẽ không làm ra chuyện khiến một cô gái không có đường lui, đúng chứ?
Thế là Lý Tử Bồng bắt đầu dùng chiêu thăm dò thêm một lần nữa, mà còn cực kỳ to gan.
Trước mặt nhóm truyền thông tới thăm hỏi đoàn phim ‘Tư Mã Chiêu’, không hề có bất cứ thông báo trước nào, cô nàng đã ám chỉ với họ rằng có thể cô và Hoắc Dật đã ở bên nhau.
Làm xong những việc này, lòng Lý Tử Bồng càng thêm bất ổn, ôm nỗi dày vò mà đợi Hoắc Dật đáp lại lời mình, cho dù chỉ là một câu chất vấn riêng như ‘Sao cô lại phải nói như vậy?’ cũng tốt.
Chỉ cần có thể nói chuyện với hắn, cô liền tự tin rằng mình có thể chinh phục được người đàn ông này.
Dù cho Lý Tử Bồng không phải mỹ nữ đỉnh cao gì, nhưng nhân duyên với đàn ông cũng không hề kém.
Cô tự nhận mình có hương vị của một người đàn bà thành thục, không phải là không có phú thương muốn quỳ dưới gấu váy cô, nhưng phần lớn đều là mấy kẻ ngồi không hưởng phúc, hoặc là đàn ông trung niên đã có vợ con.
Cô không thể không hùa theo mà cầm lấy tài nguyên từ trong tay bọn họ, nhưng cũng cực kỳ chán ghét đám người ấy.
Bạch mã vương tử chân chính, chẳng lẽ không phải là người vừa có tiền vừa có nhan sắc như Hoắc Dật sao?
Mà đàn bà như cô, mới xứng với một người đàn ông như vậy.
Nhưng Lý Tử Bồng không ngờ được, ảo tưởng đã nắm được đồ vật trong tay của cô, vậy mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã bị phá tan thành mảnh nhỏ.
Hoắc Dật đăng weibo!
Dù Hoắc Dật có tới hơn ngàn vạn fan hâm mộ, tuy nhiên trang weibo đúng là đồng cỏ hoang, tần suất đăng bài quả thực thấp đến mức làm người ta tức điên.
Bài đăng cuối cùng là trước khi Viên Mục xảy ra chuyện, anh đăng một bài liên quan tới bộ phim mới của đối phương, nhưng không viết lấy một chữ.
Cũng may là Hoắc Dật và Viên Mục đều chưa từng công khai nói bọn họ là bạn bè.
Bằng không thì, đại khái là đám cư dân mạng không rõ chân tướng sẽ chạy qua weibo chất vấn anh: ‘Ảnh đế đã qua đời mà sao anh không đăng weibo? Rốt cuộc anh có còn là bạn bè không?’ Thật tình ai mà biết được đó chính là người mà hắn quan tâm nhất, làm sao còn có tâm trạng mà đi đăng bài weibo?
Thời gian trôi qua cũng đã gần một năm, Hoắc Dật lại đăng weibo, một lần nữa lại gây nên một trận oanh tạc.
Nội dung vô cùng đơn giản: “Gần đây không có thời gian lên mạng, hôm nay mới biết chuyện này, cho nên tôi muốn làm sáng tỏ một chút.
Hình ngày đó bị phóng viên chụp được chỉ là do góc độ mà thôi, đó là một buổi liên hoan có rất nhiều người.
Nói thật, tôi còn không biết vì sao Lý tiểu thư lại xuất hiện ở nơi làm ăn thương vụ như vậy? Nhưng mà, phiền Lý Tử Bồng tiểu thư đừng nên nói những lời khiến người ta hiểu nhầm.
Người yêu của tôi rất hay ghen, sẽ khiến cho tôi cảm thấy bối rối.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm, ngủ ngon.”
Đăng kèm là ảnh chụp chung của mọi người trong bữa tiệc đó, từ trang phục là có thể thấy, đó chính là đồ mà hôm ấy Lý Tử Bồng mặc.
Chân tướng mọi việc đã rõ ràng.
Bài weibo này chỉ nháy mắt đã có hơn vạn người thích, tới ngày thứ hai thì đã vượt qua tám vạn, đồng thời còn có xu thế đi lên vô cùng vững vàng.
Cùng lúc đó, weibo của Lý Tử Bồng cũng lập tức bị nhấn chìm.
Một ngày trước đó vẫn còn tràn ngập tiếng chúc phúc, hiện tại liền biến thành hiện trường tai nạn toàn tiếng mắng mỏ.
@Thường thường cái bình: “Trà xanh, tôi lấy anh Dật về đây, thân ái đừng gặp lại.”
@Mèo Ba Tư thích lái xe: “Ha ha ha, đến xem vả mặt này, có đau không? Còn nói tuyên bố tình yêu? Hoắc tổng làm tốt lắm, tôi đã nói mà cô gái này chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Còn nghĩ đến chuyện câu dẫn người đã có vợ, đúng là mất mặt!”
@Marco Polo ăn nho: “Tôi là mặt của Lý Tử Bồng nè, mà cô ta không quan tâm tới tôi.”
Dưới weibo của Hoắc Dật, mọi người cũng đang kêu gào:
@Tôi yêu Hoắc tổng: “Hoắc tổng, anh anh… anh có vợ từ khi nào vậy? Mà em mặc kệ, em sẽ không thoát fan đâu, dù sao không phải cô Lý Tử Bồng đê tiện kia là được.”
@Tôi chỉ muốn có chút bá khí: “Vậy rốt cuộc vợ anh là ai?”
@Mộng tưởng tuổi lên ba: “Chẳng lẽ là Đồng Hoài Cẩn?”
@Tôi là Bảo Bảo cậu là ai: “Lầu trên đừng nghẹn quá nói mò, lão đại là người đại diện cho công ty! Đừng có gán ghép linh tinh.”
Tóm lại Hoắc Dật cũng đã thành công xóa bỏ hiểu lầm.
Buổi sáng, lúc Trình Gia Mục nhìn thấy tương tác không ngừng tăng trên weibo thì tâm trạng rất tốt, cậu hỏi Hoắc Dật: “Cậu không sợ các fan hâm mộ của mình sẽ bỏ đi à?”
Hoắc Dật nhìn vợ nhỏ nhà mình ăn nói nhẹ nhàng như vậy, tâm trạng cũng tốt lên, thành thật nói: “Em không sợ, dù không có fan nữa cũng chẳng liên quan gì đến em.
Vốn dĩ em cũng không thích làm minh tinh.”
Trình Gia Mục có chút kinh ngạc: “Nhưng cậu diễn xuất rất tốt mà.”
Hoắc Dật khởi động xe, nói: “Ban đầu em cũng không có ý định tiến vào giới giải trí, chỉ là vì muốn theo đuổi anh thôi.
Nhưng mà anh vẫn luôn cự tuyệt người ta, em chỉ đành tiếp tục cái nghề này để có cơ hội tiếp xúc với anh.”
Trình Gia Mục hỏi: “Vậy cậu có còn muốn đóng phim không?”
Hoắc Dật lắc đầu: “Công ty có rất nhiều việc, huống hồ vợ cũng đã cưa đến tay, còn diễn làm cái gì?”
Trình Gia Mục bật cười, cứ như vậy, Hoắc Dật tự mình đưa Trình Gia Mục đến đoàn làm phim.
Đến nơi Hoắc Dật còn lịch thiệp mở cửa cho cậu, sau đó nói: “Quay xong thì gọi cho em, giữa trưa em sẽ đến đón anh về nhà, nhân tiện chúc mừng anh hết xuất diễn luôn.”
Trình Gia Mục cười cười: “Sao cậu biết hôm nay tôi nhất định sẽ thuận lợi quay xong?”
Hoắc Dật ra vẻ suy nghĩ mà đáp: “Chỉ một cảnh quay mà đến trưa ảnh đế vẫn chưa quay xong, vậy thì ngành giải trí trong nước xong đời rồi, lúc đó em cũng sẽ theo anh đổi nghề, đi bán nhà đất.”
Trình Gia Mục cười ha ha: “Được rồi, cậu đi mau đi.” Gần đây Hoắc Dật có rất nhiều việc phải làm, Trình Gia Mục cho rằng hắn bận việc ở công ty nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Đến đoàn làm phim, cậu mới kinh ngạc phát hiện Đồng Hoài Cẩn vẫn còn ở đây.
Điền Điềm thì vì phải thu âm cho ca khúc mới, nên sáng nay đã lên máy bay về thủ đô.
Nhưng lúc này, Đồng Hoài Cẩn hẳn cũng nên rời đi mới đúng, nghe nói ngày mai hắn sẽ phải tham gia một hoạt động của nhãn hiệu đang làm đại diện.
Trình Gia Mục liền hỏi: “Anh Đồng, không phải ngày mai anh có hoạt động sao? Sao bây giờ còn chưa đi?”
Đồng Hoài Cẩn nói: “Buổi chiều mới bay, tôi tới xem cậu diễn một chút rồi chờ cậu hết xuất diễn tôi lại đi, đủ thành ý chưa?”
Trình Gia Mục cười cười: “Đủ thành ý!”
Lúc này, Doãn Khang Hòa đã nhiều ngày không gặp cũng tới, mang vẻ trêu tức mà nói: “Ha ha, miệng lão đại thật ngọt.” Hắn xích lại gần Trình Gia Mục, thấp giọng nói: “Rõ ràng là hắn đến xem trò vui của Lý Tử Bồng.”
Lúc này Trình Gia Mục mới kịp nhận ra, Đồng Hoài Cẩn thật đúng là hóng hớt.
Thế nhưng nhìn trái phải một vòng, cũng chẳng thấy thân ảnh Lý Tử Bồng đâu.
Doãn Khang Hòa giải thích: “Lý Song Song đến xin phép nghỉ, nói là thân thể cô ta không thoải mái nên tạm thời xin nghỉ mấy ngày.”
Đồng Hoài Cẩn thở dài: “Đúng vậy, thật không khéo.” Nghe vô cùng tiếc nuối.
Trình Gia Mục có chút dở khóc dở cười, anh có cần biểu hiện rõ ràng như vậy hay không?
Doãn Khang Hòa lại nói: “Thân thể không thoải mái cái gì, là cô ta không còn mặt mũi gặp người khác.
Bây giờ ngoài cổng khắp nơi đều là phóng viên, mấy người nhìn sắc mặt của đạo diễn Thạch đi.
Chậc chậc, vẽ một hình bán nguyệt là nhìn chả khác nào bao công.”
Cậu thuận theo nhìn qua chỗ Thạch Trường An một cái, quả đúng là như vậy.
Mà không chỉ có thế, sáng nay mấy diễn viên khác cũng bị ông ta giận chó đánh mèo, một cảnh quay chí ít cũng phải quay đến bốn, năm lần mà ông ta vẫn không thấy thỏa mãn.
Trình Gia Mục lén nuốt một ngụm nước miếng, làm sao bây giờ, đây chính là thuốc nổ đó.
Nhìn như vậy, thì có khi cảnh quay của mình sáng nay còn chưa đến lượt mất.
Tổ quay phim thật vất vả mới qua được một cảnh, Trình Gia Mục bèn đi tìm Viên Đào Đào.
Viên Đào Đào cũng mệt đến ngất ngư rồi, Lý Tử Bồng đã dẫn tới rất nhiều phóng viên, nhưng không một ai tới đây để đưa tin về tiến độ quay chụp hết.
Thạch Trường An cực kỳ tức giận, liên lụy đến cả đoàn làm phim, hiện giờ hầu như không có ai là không âm thầm oán trách Lý Tử Bồng.
Trình Gia Mục đợi ở đoàn làm phim gần nửa ngày, nghe được rất nhiều nhân viên công tác đang nhỏ giọng thảo luận, nhất là mấy cô gái tương đối hóng chuyện: “Thật sự phiền chết người ấy, gây loạn đến mức này.
Đạo diễn Thạch của chúng ta nào đã bị làm phiền cỡ này bao giờ, giờ ông ấy nổi giận đúng là hù chết người.”
“Còn không phải sao, cơ mà tôi cũng chờ mong xem cô ta sẽ thế nào.
Đúng là quá mất mặt, cái này gọi là lấy le cũng không xong.”
Thực ra, dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình được quay ở Ảnh thị thành, phần lớn đều sẽ dựng lên một màn che xung quanh.
Là kiểu phong bế quá trình quay phim, trong lúc quay sẽ không tiếp nhận phỏng vấn hay là thăm ban.
Nhưng có đoàn làm phim thì lại nửa phong bế, hoặc là quay theo hướng mở cửa.
Bộ phim này của Thạch Trường An, chính là áp dụng cách thức quay phim nửa phong bế, bởi vì hoạt cảnh tương đối rộng lớn, phải đổi mấy sân bãi liền.
Mà nếu mỗi một phim trường đều phải che chắn thì vừa tốn thời gian vừa phí sức, còn giảm bớt khả năng lên báo.
Bình thường lúc quay phim, đạo diễn Thạch Trường An đều chọn người có kinh nghiệm lão làng, cho dù là người mới thì cũng phải là người thuộc trường phái biết diễn.
Chỉ có người qua được ải diễn xuất, mới có thể tiến vào đoàn làm phim của ông.
Điều này cũng nói rõ đúng là Lý Tử Bồng rất có năng lực, không cần phải dựa vào mấy trò xấu để nổi tiếng.
Nhưng đạo diễn Thạch thì lại chưa từng gặp phải trường hợp thế này.
Một đống phóng viên đứng đằng xa, vây lấy đoàn làm phim chật như nêm cối, hô tên nói muốn gặp Lý Tử Bồng.
Nhân viên công tác không thể không dựng một cái rào chắn tạm thời, hơn nữa còn phải vận dụng tất cả nhân lực có thể huy động để ngăn bọn họ lại.
Cho dù đã như vậy, nhóm phóng viên này vẫn không hề có ý muốn đi.