Thực ra là trước khi khởi quay, Doãn Khang Hòa đã vụng trộm thì thầm một câu với cậu, cũng chỉ nói ba chữ: “Là Hộ Bằng.” Trình Gia Mục liền lập tức hiểu rõ.
Các phóng viên cùng nhóm minh tinh còn đang phỏng vấn, đạo diễn Trương và người của nhãn hiệu cũng mượn cơ hội mà tận lực chào hàng sản phẩm, gắng đạt tới hiệu quả lớn, việc thăng chức tăng lương đã nằm trong tầm tay rồi.
Trình Gia Mục cũng tranh thủ tới tìm Triệu Khang Nhạc và Doãn Khang Hòa, khi ba người tụ họp bầu không khí cũng nhẹ nhõm hơn không ít, có chút cảm giác như thể vừa sống sót sau tai nạn.
Triệu Khang Nhạc thẳng thừng nói thật nguy hiểm, Doãn Khang Hòa thì nhìn Trình Gia Mục, thực tâm dựng lên ngón cái tán thưởng, có thể nhận được đánh giá như vậy từ hắn quả thực cũng không dễ dàng.
Doãn Khang Hòa lập tức hỏi: “Làm sao cậu phát hiện đồ uống có vấn đề?”
Trình Gia Mục phân tích từng chuyện một: “Thứ nhất, đồ uống mà tôi đặt ở đó bị xê dịch một chút, tôi nhớ rõ ràng mình không đặt nó ở nơi dễ thấy như vậy, giống như thể sợ tôi không tìm được ấy.
Thứ hai, vân tay trên chai đồ uống cũng nhiều hơn, không giống cách mà bình thường tôi hay cầm.” Cậu dừng một chút mới lại nói: “Thứ ba, Khương Tư Thuân cũng không có việc gì, tại sao nhất định phải ngồi đó nhìn tôi uống nước? Trong chuyện này nhất định có vấn đề.”
Chỉ trong một giây đồng hồ, hai mắt Triệu Khang Nhạc liền sáng bừng, vô cùng sùng bái nói: “Tiểu Mục, không ngờ cậu còn quan sát tỉ mỉ như vậy! Haizz, làm hại tôi phí công lo lắng cho cậu một trận.” Gương mặt Doãn Khang Hòa lại như nói, được, cậu tự làm đại diện được rồi đấy.
Trình Gia Mục cũng thả lỏng, phì một cái bật cười sau đó còn phá lên cười ha ha.
Doãn Khang Hòa không nhịn được cũng cười theo, chỉ để lại một mình Triệu Khang Nhạc chả hiểu gì: “Cái này thì có gì hay mà cười?”
Trình Gia Mục vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Anh Nhạc, vì sao tôi nói cái gì anh cũng tin thế, thật sự quá đáng yêu.
Chẳng lẽ nhìn tôi giống thám tử thế ư?”
Lúc này Triệu Khang Nhạc mới phản ứng kịp, hóa ra vừa rồi cậu chỉ nói bậy mà thôi.
Nhưng hắn bị trêu đùa cũng không hề tức giận, loại cảm giác thoát khỏi nguy hiểm ban nãy đã vượt trên tất cả.
Hắn cười cười, đập một cái lên vai Trình Gia Mục: “Dám trêu đùa anh Nhạc của cậu!” Lại hỏi: “Vậy làm sao cậu phát hiện được vấn đề? Lúc chúng tôi đi vào còn thấy trên tay cậu dính chút nước, tôi còn tưởng là uống gấp quá mới để đổ ra tay, hù chết tôi.”
Trình Gia Mục nói: “Rất nhiều năm trước, tôi đã dưỡng thành một thói quen.
Đồ người khác đưa cho không thể ăn, đồ uống đã rời khỏi ánh mắt mình cũng không thể uống, thói quen này đã cứu tôi rất nhiều lần.”
Lần này ngược lại nói đến là chững chạc đàng hoàng, không có một chút ý trêu chọc.
Triệu Khang Nhạc cũng không tin tưởng cậu nữa, rất nhiều năm trước? Hiện tại cậu mới bao nhiêu tuổi? Còn nói đến là tang thương như vậy, tính thời gian thì cùng lắm là lúc học tiểu học, không phải bị bọn buôn người bắt cóc không thành công đấy chứ?
Doãn Khang Hòa cũng từ chối cho ý kiến, lười cùng cậu chơi trò lừa Triệu Khang Nhạc lần nữa.
Trình Gia Mục lại hỏi: “Anh Nhạc, nước Thảo Cỏ tôi nhờ anh mua đâu? Tôi sắp chết khát rồi.” Triệu Khang Nhạc vội lấy chai nước trong túi ra, cũng là nước ướp lạnh vẫn còn đang tỏa nhiệt.
Trình Gia Mục không nói hai lời, vặn nút chai ra uống một ngụm lớn, thỏa mãn thở ra một hơi.
Doãn Khang Hòa nhịn không được mà trêu cậu: “Bây giờ không sợ uống đồ mà người khác cầm qua rồi?”
Trình Gia Mục nhìn bọn họ cười một tiếng: “Các anh cũng không tính là người khác.” Mặc dù là một câu nói đùa, nhưng hai người Doãn Khang Hòa và Triệu Khang Nhạc đều có chút cảm động, được người ta tin tưởng vô điều kiện, cảm giác này rất tốt nhưng bầu không khí như thế này hình như quá ấm áp.
Doãn Khang Hòa không được tự nhiên đẩy gọng kính mắt màu vàng của hắn, mắng một câu: “Trên địa bàn của người ta mà uống đồ của nhãn hiệu khác.
Cậu muốn chết sao.”
Trình Gia Mục bĩu môi làm bộ không nghe thấy, tiếp tục vui vẻ uống một ngụm nữa.
Đúng lúc này, chỗ đám người kia truyền đến âm thanh náo loạn.
Ngoại từ tiếng kêu, tiếng thét loạn còn trộn lẫn cả tiếng còi của xe cảnh sát, phim trường nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.
“Đi, đi nhìn một chút xem chuyện gì xảy ra.” Ba người mới đi vài bước đến chỗ có âm thanh huyên náo đã thấy rất nhiều cảnh sát mặt thường phục, nhanh chóng bao vây phim trường.
Nhìn thấy tình cảnh này, nhóm cảnh sát mới tới cũng hơi ngơ ngác, ở đây có quá nhiều người, từ phóng viên, fan hâm mộ đến diễn viên, nhân viên công tác… Nhưng dù sao bọn họ cũng từng thấy qua việc đời, rất nhanh đã trấn định lại, đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận.
“Chúng tôi nhận được báo cáo từ phía quần chúng, hoài nghi nơi này có người tụ tập hút thuốc cấm, mời các vị phối hợp làm việc.” Một lời nói đơn giản lại tựa như bom nổ dưới nước, đám đông lại nhanh chóng sôi trào.
Cảnh sát phải một lần nữa yêu cầu giữ trật tự, lúc này tất cả mọi người đều buộc phải an tĩnh.
Bởi vì số người quá đông, quả thực vượt qua dự tính của bọn, dù lần lượt làm kiểm tra cũng không hết nên phía cảnh sát quyết định kiểm tra thí điểm.
Đương nhiên là bắt đầu từ chỗ các minh tinh, đồng thời còn cực kỳ chuẩn xác mà chỉ về hướng Trình Gia Mục.
Biểu hiện của cậu rất phối hợp, bình tĩnh làm kiểm tra nước tiểu.
Kết quả là âm tính không có vấn đề gì, nhóm cảnh sát dường như có chút hoang mang, sau đó lại lần lượt gọi đạo diễn, vài diễn viên khác và phóng viên.
Nhóm người tới xem cũng bị chọn ra mấy người, hoàn toàn không có vấn đề.
Nhất thời, tình cảnh trở nên cực kỳ xấu hổ, rõ ràng đã tiếp nhận tin tình báo xong lại không thu được cái gì, sắc mặt của họ dĩ nhiên đều không tốt.
Những kẻ được gọi là ‘quần chúng’ kia thực ra đều từng có tiền án, nay nguyện ý lập công chuộc tội làm gián điệp.
Bản thân bọn họ cũng là kẻ nghiện thuốc, hết sức quen thuộc với chuyện trong vòng cho nên manh mối cung cấp phần lớn đều chuẩn xác, cơ bản là nắm chắc trong tay.
Tình huống như lần này phía cảnh sát cũng thực bất ngờ.
Kỳ thật lúc vừa vào cửa bọn họ đã cảm thấy bầu không khí không đúng, nếu quả thật chỗ này là nơi tụ tập hút chích thì sao lại có nhiều ký giả như thế? Còn có rất nhiều fan hâm mộ? Người đến người đi quả thực bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cảnh tượng hút chích phổ biến chẳng lẽ không phải là ở trong một không gian tương đối kín, một đám người hai mắt vô thần cùng tụ tập, âm nhạc nhốn nháo thậm chí còn có cảnh quan hệ lung tung hay sao?
Nhưng lúc bọn họ đến nơi này, ấn tượng đầu tiên cũng xem như rất khỏe mạnh lại hài hòa, nhưng cũng không thể nói mấy lời như: “Vô ý đi nhầm cửa” được.
Kiểm tra thí điểm mấy người xong, giấy thử cũng dùng hết hơn phân nửa nhóm cảnh sát mới xác định tin tình báo có sai sót, không muốn lãng phí thời gian nữa, không công mà lui.
Trải qua trận náo loạn này, Triệu Khang Nhạc lại lần nữa thổn thức, Trình Gia Mục thấp giọng nói: “Các anh có phát hiện hay không?”
Doãn Khang Hòa nói: “Phát hiện.”
Triệu Khang Nhạc: “?”
Trình Gia Mục tốt bụng giải thích: “Không thấy Khương Tư Thuân và Tiết Vũ.”
Đúng, hình như trước khi cảnh sát đến đã không gặp bọn họ rồi, chẳng qua Hộ Bằng vẫn ở lại.
Trình Gia Mục hỏi Doãn Khang Hòa: “Chai nước uống ban nãy đâu?” Doãn Khang Hòa: “Yên tâm đi, đã cất kỹ.
Trở về sẽ tìm người thử xem liền biết ngay nó là thứ gì.”
Thực ra không cần thử cũng biết.
Mặc dù không hiểu rõ tình huống cụ thể, nhưng Trình Gia Mục biết, những kẻ dùng thuốc kia chỉ cần nhẫn nại một tuần không đụng đến thuốc thì kiểm tra nước tiểu sẽ không có vấn đề.
Chuyện này rõ ràng là Khương Tư Thuân và Hộ Bằng bày kế, ma túy, thậm chí thuốc độc hay thuốc lá thơm đều khó có thể mua được ngay cả ở mấy cửa hàng buôn lậu giá rẻ.
Trước nay đối với loại chuyện này, quốc gia đều căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên khi tra xét muốn bao nhiêu nghiêm sẽ có bấy nhiêu, làm gì có ai dám bán công khai? Nếu như không có cách riêng căn bản không thể mua được, mà những kẻ nghiện ngập dám đi gây án thì sẽ lại càng cẩn thận.
Chạm vào những thứ này đều sẽ bị hoài nghi là có tham gia hút chích.
Nhìn răng miệng vàng khè cùng tướng mạo hèn mọn của Hộ Bằng đã biết hắn không phải thứ tốt đẹp gì.
Quả thực chính là điển hình của mấy kẻ hút thuốc phiện trên TV, không phải hút thuốc thì chính là dùng hàng cấm.
Thậm chí là Heroin hay băng phiến, nói hắn đều đã chạm qua Trình Gia Mục cũng sẽ không hoài nghi.
Căn cứ vào thành kiến sâu sắc của bản thân với Hộ Bằng, Trình Gia Mục ra kết luận: “Tôi đoán kẻ thực sự nghiện ngập chính là Hộ Bằng.” Không ngờ hai người kia trong lòng cũng cảm thông mà gật đầu.
Ba người đều nhất trí như vậy, Triệu Khang Nhạc còn đang trong trạng thái phẫn nộ vì bọn chúng dám hãm hại nghệ sĩ nhà mình, bắt đầu nghĩ: “Tôi sẽ liên hệ với phòng làm việc của đám chuyên săn tin, bảo bọn họ đi theo hắn, báo cáo hắn.”
Doãn Khang Hòa lại lắc đầu, nói: “Không chỉ là Hộ Bằng, tôi hoài nghi còn có Tiết Vũ.” Trình Gia Mục thốt lên: “Không có khả năng!”
Doãn Khang Hòa nhìn cậu một cái, nói tiếp: “Sao lại không có khả năng? Chuyện này hẳn là hai người Hộ Bằng và Khương Tư Thuân đều hiểu rõ tình hình, hai người bọn họ có thể chịu đựng một tuần không đụng tới thuốc, nhưng Tiết Vũ lại không biết.
Tôi đoán nếu Khương Tư Thuân không coi chừng, cậu ta sẽ vụng trộm hút một chút.”
“Cho nên trước khi cảnh sát tới kiểm tra họ mới bỏ trốn.
Không phải Khương Tư Thuân đoán được thì chạy làm gì, chẳng phải là đem hiềm nghi đổ lên người mình hay sao? Kẻ cung cấp đầu mối còn chỉ đích danh tiểu Mục, chì vì sau khi làm xét nghiệm cảnh sát biết đây đều là chuyện giả dối cho nên mới không tra tiếp mà thôi.
Lúc này, nếu như bắt được Tiết Vũ thì kết quả kiểm tra nước tiểu nhất định là dương tính, mấy người có tin hay không?”
Trình Gia Mục có chút đờ đẫn lắc đầu: “Không tin.”
Thực ra, đã nói đến là rõ ràng như vậy, nhìn thế nào cũng là Tiết Vũ thực sự hút thuốc thì mới hợp lý, nhưng cậu lại không muốn tin tưởng.
Cậu và hắn đã kết giao bốn năm, người bên gối có hút thuốc cấm hay không sao cậu lại không biết?
Tiết Vũ hại chết cậu, lẽ ra cậu phải hận hắn.
Tuy nhiên đây cũng không phải là giảo biện thay hắn, mà là cậu thực sự không thể tin nổi.
Những người hút thuốc cấm, lúc tinh thần không ổn định có thể chém chết cả người thân, người yêu, mấy tin tức này còn ít hay sao? Nói vậy, có phải cậu đã sớm đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm hay không?
Nếu thực sự Tiết Vũ có dùng thuốc, vậy tại sao không nói với cậu? Nếu nói với cậu, cậu có còn muốn ở bên hắn không? Nếu đây là sự thật, vậy ai là người đã đưa hắn vào chốn tội lỗi ấy?
Suy nghĩ kỹ một chút, quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Mặc dù cậu và Tiết Vũ quen nhau đã lâu, nhưng chưa từng chân chính ở chung.
Hắn rất sợ truyền thông sẽ phát hiện quan hệ giữa bọn họ, cho nên không chịu chuyển vào chung cư của Trình Gia Mục.
Nhưng khi đó tình cảm giữa họ vẫn còn tốt, sẽ cùng nhau đi tới những nơi ít ai lui đến ở bên kia trái đất hoặc ở trên một hòn đảo nào đó với nhau.
Chuyện này, từ khi nào thì bắt đầu đột ngột thay đổi? Dường như là sau khi quen Khương Tư Thuân, quan hệ giữa hai người họ càng ngày càng lãnh đạm, là chính cậu không tình nguyện buông tay mà giữ hắn lại.
Thật là ngu ngốc.
Về sau, thời gian họ gặp mặt càng lúc càng ít, tính tình Tiết Vũ cũng càng ngày càng khó chịu.
Lúc gắt gỏng lời nói thâm độc nào cũng có thể nói ra, mấy ngày sau lúc mình đi cầu xin hắn thì Tiết Vũ lại mềm giọng tha thứ.
Ma túy là thứ sẽ khiến tính tình con người ta thay đổi, tạo thành tổn thương mãi mãi đối với đại não.
Vậy, sao hắn lại không có dáng vẻ răng miệng xấu xí, gầy như que củi giống trên TV?