Thời gian quay quảng cáo đúng hạn mà tới, lúc này Hoắc Dật đang ở thủ đô làm việc, Doãn Khang Hòa tự mình đón Trình Gia Mục tới địa điểm quay.
Triệu Khang Nhạc làm trợ lý đương nhiên là đi theo toàn bộ hành trình, Viên Đào Đào cũng nháo muốn đi theo nhưng bị Trình Gia Mục đen mặt bắt ở lại.
Thật vất vả mới có được cơ hội học tập cùng Thạch Trường An, một ngày cũng không thể lãng phí.
Quảng cáo quay tại thành phố S, là một thành phố lớn cực kỳ phồn hoa.
Phim trường này nằm ở ngoại thành, chẳng qua chủ yếu đều là quay ngoại cảnh.
Lúc đến đó Trình Gia Mục rất nhanh đã phát hiện, ngoại trừ Tiết Vũ thì còn có một khuôn mặt quen thuộc.
“Chị Lam.” Cậu bước qua, hết sức kích động gọi.
Tô Bội Lam cười ha ha: “Làm gì kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ cậu vừa biết là còn có tôi sao?”
Trình Gia Mục cũng cười: “Danh sách diễn viên còn chưa xác định, em mới chỉ nhìn qua bản sơ lược, thực sự không ngờ chị cũng tới.”
Tô Bội Lam giả vờ giận: “Thế nào, có phải là cảm thấy tôi lớn tuổi rồi, không thể quay loại quảng cáo dào dạt khí chất thanh xuân này?”
Trình Gia Mục vội vàng nói: “Ý em là không ngờ họ còn có thể mời chị tới, hóa ra lại có thực lực như vậy.
Xem ra là anh Doãn đã nhận cho em một cơ hội tốt.”
Tô Bội Lam cười đập đập người cậu một chút: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Trình Gia Mục âm thầm thở ra một hơi, nghĩ: Vuốt lông thành công.
Vốn dĩ quảng cáo mà nhãn hiệu này quay, bình thường đều có bốn năm minh tinh cùng quay.
Quay ba bốn đoạn phim ngắn, đoạn phim ở giữa sẽ có tính liên kết hoặc là quay hẳn một đoạn phim theo dạng hệ liệt, tổng cộng lại cũng cỡ mười mấy phút, cảnh quay không nhiều hai ba ngày là xong.
Lần này đã thu xếp quay trong hai ngày, mặc dù thời gian quay phim ngắn không dài, nhưng cũng không thể so sánh với phim truyền hình, nhất định phải quay thật tinh tế, cẩn thận công ty mới bằng lòng đưa tiền.
Thời gian khai máy chính là ngày thứ hai, Trình Gia Mục và Tô Bội Lam tới tương đối sớm.
Hai người đi cùng trợ lý, còn đeo kính râm và khẩu trang, võ trang đầy đủ đi dạo một vòng quanh thành phố S.
Tô Bội Lam rất kích động trước công viên Disney mới mở ở nơi này, người đại diện của cô như thấy sấm sét giữa trời quang, thuyết phục: “Bà cô của tôi ơi, Disney chỗ nào mà không thể chơi.
Chơi ở trong nước sẽ bị nhận ra!”
Tô Bội Lam chững chạc đàng hoàng nói: “Nơi này tôi còn chưa từng tới đâu ấy, nghe nói đồ ăn bên trong đặc biệt khó ăn, tôi phải đi thử xem.” Trình Gia Mục bị logic của cô đánh bại, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Tô Bội Lam ở trước mặt hậu bối luôn luôn tự cho mình là đại tỷ, thình lình bị chế giễu cũng có chút ngượng ngùng.
Cô lập tức khôi phục phong phạm nữ thần cao quý lãnh diễm, từ bỏ nguyện vọng nhất định phải đi xem một chút này, người đại diện và trợ lý đều thở dài một hơi.
Sau khi về khách sạn sắp xếp cẩn thận, đại diện của nhãn hiệu đồ uống tiếp đãi, đưa cho hai người mỗi người một phần kịch bản.
Lúc này, Trình Gia Mục mới phát hiện, hai diễn viên khác một người là Khương Tư Thuân, một người là La Quang Hi, là một ca sĩ.
Doãn Khang Hòa bình chân như vại mà nói: “Không phải tôi không muốn nói cho cậu, chủ yếu là sợ cậu nghe được liền không đồng ý tới quay.
Ngành giải trí là như vậy, mọi người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ gặp, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt.”
Chuyện liên quan tới lần Hộ Bằng tập kích cậu, người khác không biết được nội tình nhưng Doãn Khang Hòa cũng biết được ít nhiều.
Hộ Bằng là trợ lý của ai, hắn ở trong giới lâu như vậy, chỉ cần nghe ngóng một chút thì cái gì cũng đều hiểu.
Đạo lý mà hắn nói làm sao Trình Gia Mục lại không hiểu, không những hiểu mà ngược lại, cậu rất nguyện ý đi gặp Khương Tư Thuân một lần.
Tựa như Doãn Khang Hòa nói, vòng tròn này lớn như vậy ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ gặp, mà nợ nần giữa bọn họ cũng không phải chuyện nhỏ.
Thế là Trình Gia Mục bình tĩnh gật gật đầu, không có phản ứng lớn giống như Doãn Khang Hòa nghĩ.
Đại diễn Doãn thở dài một hơn, căn dặn Trình Gia Mục: “Tối hôm nay máy bay của hắn mới đáp, ngày mai gặp rồi nên như thế nào cậu đã biết chưa?”
Trình Gia Mục lại ngoan ngoãn gật gật đầu: “Tôi biết.” Điều cậu muốn là Khương Tư Thuân giết người thì phải đền mạng, làm sao lại phải dây dưa không ngớt với việc nhỏ nhặt không đáng kể này?
Doãn Khang Hòa không nghĩ tới cậu lại dễ nói chuyện như vậy, còn có chút thất vọng, hắn đã chuẩn bị kỹ càng để dự định thao thao bất tuyệt mà thuyết phục cậu a.
Sáng sớm hôm sau, năm vị minh tinh đều được mời đến phim trường.
Trình Gia Mục, Tô Bội Lam, Tiết Vũ, Khương Tư Thuân, La Quang Hi, chỉ có Tô Bội Lam là nữ, hơi có chút tư thế chúng tinh phủng nguyệt.
(*)
Kịch bản là thế này: vai diễn của Trình Gia Mục chính là một học sinh trẻ tuổi, Tô Bội Lam là một nhân viên văn phòng, Tiết Vũ là ông chủ lớn lái xe sang, Khương Tư Thuân đóng vai một bác sĩ, La Quang Hi đóng vai một trạch nam điển hình chốn đô thị.
Phân vai nhân vật như vậy là bởi vì Trình Gia Mục nhỏ tuổi nhất, bản thân cũng chưa có tốt nghiệp, rất gần gũi với nhân vật học sinh này.
Quả nhiên, gương mặt vốn đã trẻ tuổi, phối hợp với quần áo học sinh nhìn qua mười phần hòa hợp, thật giống như một vị học bá tài giỏi trong trường cao trung.
Doãn Khang Hòa vây quanh hắn một vòng, trong mắt có quang mang lóe lên không che giấu được, loại ánh mắt này Trình Gia Mục đã quá quen thuộc.
Trực giác khiến cậu cảm thấy sẽ không có gì tốt, quả nhiên, Doãn Khang Hòa lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức ảnh, sau đó còn dùng phần mềm tu sửa lại.
Trình Gia Mục không để ý tới hắn, thừa dịp chưa khai máy mà xem kịch bản một lát.
Kịch bản rất đơn giản, chỉ có bảy tám trang giấy A4 ghi nghề nghiệp của năm người, cùng với sự cố phát sinh liên quan tới nhãn hiệu đồ uống.
Trình Gia Mục đóng vai một học sinh, cầm đồ uống đi trên đường cái.
Sau đó, đột nhiên nhìn thấy trên đường có một mỹ nữ không cẩn thận ngã sấp xuống.
Mỹ nữ kia chính là Tô Bội Lam, trong vai một cô nhân viên văn phòng bị người ta lái xe đụng vào, người lái xe còn móc ra một xấp tiền ném cho cô ta rồi lên xe muốn rời đi.
Trình Gia Mục đi lên lý luận, yêu cầu hắn đưa người bị thương tới bệnh viện.
Lái xe là Tiết Vũ không kiên nhẫn, nói cô chỉ giả vờ bị đụng không cần phải để ý đến, đồng thời khiển trách, bây giờ đúng là có ít người không chịu làm ăn cho tốt mà trông cậy vào tiền tài bất nghĩa, rồi nghênh ngang rời đi.
Trình Gia Mục thấy cô gái kia quả thực bị thương đành đưa người vào bệnh viện, bác sĩ đương nhiên chính là vai diễn của Khương Tư Thuân.
Nữ nhân viên kia cầm tiền trả đủ tiền thuốc men, số còn dư thì muốn trả lại cho người lái xe kia.
Trình Gia Mục xung phong nhận việc, nói đã ghi lại biển số xe của hắn, thế là trở về tìm lái xe.
Trên đường trở về, lại phát hiện nơi xảy ra chuyện có một người đang tìm đồ khắp nơi, chính là La Quang Hi trong vai trạch nam.
Hóa ra là figure (*) của hắn từ trên lầu rớt xuống, vừa vặn bị cô nhân viên kia dẫm lên mới khiến cho cô đứng không vững mà đụng vào xe Tiết Vũ.
Lúc ấy quá hỗn loạn, figure lại quá nhỏ nên không có ai chú ý tới.
Hiện giờ chân tướng đã rõ ràng, Trình Gia Mục đưa theo trạch nam kia cùng đi tìm lái xe, đồng thời đem tiền trả lại cho hắn.
Gã lái xe mười phần áy náy, muốn tới bệnh viện tìm cô gái kia xin lỗi.
Giống như thói quen khác thường trước giờ của nhãn hiệu này, cảnh quay sẽ không có bất kỳ lời kịch nào nói đồ uống này tốt ra sao, cùng lắm là quay xem kẽ mấy đoạn cận cảnh chai đồ uống, cuối cùng mới là logo lớn.
Ý nghĩa của phim ngắn này chính là không nên nhìn bề ngoài mà phán đoán một người, không nên bởi vì hiện tượng bên ngoài liền cho rằng ai cũng là người xấu.
Tỉ như, lái xe đụng phải người liền nhất định cho rằng người ta giả vờ, kẻ có tiền cũng không phải luôn vô lý bất nhân.
Đồng thời cũng nhắc tới chuyện mấy người giả vờ bị đụng xe, kêu gọi chính kiến lên án hành vi này.
Tóm lại là chủ ý rất tốt.
Hiện tại, Doãn Khang Hòa đã trốn ra một góc trường quay, Triệu Khang Nhạc cũng bị hắn gọi qua đó, để lại một mình Trình Gia Mục tự mình ngồi xem kịch bản.
Tiết Vũ cũng sẽ giả bộ lơ đãng đi tới, nhìn thấy Trình Gia Mục hắn có chút đuối lý, lại có chút e sợ.
Nhưng mà vẫn dũng cảm chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Trình Gia Mục thấy hắn còn không biết xấu hổ mà nói chuyện với mình, cũng có chút chấn kinh nhưng thần sắc trên mặt không thay đổi, nói: “Đã lâu không gặp.”
Tiết Vũ nói: “Lần trước cậu gặp tập kích, là tôi không tốt…”
Trình Gia Mục ngắt lời hắn: “Có liên quan gì tới anh, cũng không phải là anh tìm người đến đánh tôi.” Một câu này khiến Tiết Vũ nghẹn cứng không trả lời được, nhưng hắn cũng không định rời đi ngay, lại hỏi: “Nghe nói lúc ở đoàn làm phim, cậu còn vì ngựa bị chấn kinh mà thụ thương.
Thế nào, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?”
Trình Gia Mục không thể lý giải vì sao hắn lại quan tâm tới mình như vậy, rõ ràng chỉ gặp qua vài lần mà thôi, chẳng lẽ là bởi gương mặt này? A, làm sao có thể, đừng tự mình đa tình, lớn lên giống ‘Viên Mục’ thì làm được cái gì?
Không phải hắn đã hận thấu Viên Mục, hận đến mức xuống tay giết mình sao? Coi như hai gương mặt này giống nhau khiến Tiết Vũ liên tưởng đến cái gì, cũng hẳn là chán ghét và sợ hãi mới đúng chứ, ôn nhu và quan tâm như vậy là có ý gì?
Đối mặt với lời hỏi thăm đầy lo lắng của hắn, Trình Gia Mục cứng ngắc nói: “Chỉ là một chút vết thương nhẹ, đã khỏi hẳn rồi.” Tiết Vũ lại như hiểu lầm cái gì, giải thích nói: “Sau khi bị thương cậu lại ở trong viện, tôi đã nghe ngóng khắp nơi nhưng không biết cụ thể là ở đâu, ngay đến cửa phòng bệnh còn không thể vào được.
Sau đó rất nhanh tôi đã hết xuất diễn, rốt cuộc tôi cũng không trở lại Ảnh Thị Thành nữa.”
Hắn nói tiếp: “Khi biết cậu cũng tới quay quảng cáo này, không biết tôi đã vui biết bao nhiêu…”
Mặt Trình Gia Mục không chút thay đổi lắng nghe, sau đó nói: “Ừm.” Mười phần lãnh đạm, cũng không phải cậu muốn giả vờ lạnh lùng mà là thực sự không có lời nào để nói với hắn.
“Trò chuyện cái gì thế?” Khương Tư Thuân không biết đi qua từ khi nào, Tiết Vũ giật nảy mình rồi lạnh lùng nói: “Mặc kệ tôi, không phải chuyện của cậu.”
Cái này lại khiến Trình Gia Mục hào hứng, bọn họ cãi nhau rồi? Trong lòng cậu thực muốn cười trên nỗi đau của người khác, một đôi chó nam nam cãi nhau là phải, tốt nhất là động thủ ấy.
Một cái hai cái đánh tới bệnh viện, tránh khỏi để cậu tự mình ra tay.
Khương Tư Thuân nhìn Trình Gia Mục cười cười: “A Vũ rất thích cùng người ta nói chuyện phiếm, không có quấy rầy đến cậu chứ?” Nội tâm Trình Gia Mục đang tưởng tượng đến là phong phú, tuy vậy trên mặt cũng không biểu hiện gì.
Khương Tư Thuân nhìn Tiết Vũ nói: “Anh nhìn xem, quả nhiên là quấy rầy người ta đọc kịch bản rồi.
Còn không cùng tôi trở về.”
Trên mặt Tiết Vũ rõ ràng tràn ngập chán ghét cùng xa cách, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi cùng Khương Tư Thuân, chẳng hề nói một câu.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy họ giống như hai người bạn có quan hệ rất tốt, trong đó có một người sẽ tựa như đùa giỡn mà nói người còn lại không nên quấy rầy những người khác, sau đó thân mật trò chuyện.
Cũng thật giống như có vẻ không phải đơn giản như vậy.
Trình Gia Mục còn muốn quan sát hành vi kỳ quái của hai người họ một chút, đạo diễn trường quay đã lại đầy nhiệt tình lên tiếng: “Các vị vất vả rồi! Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi là đạo diễn cho đoạn quay quảng cáo này.
Đối với các vị, có người đã từng hợp tác, có người còn chưa từng gặp mặt.
Như vậy đi, tôi lại tự giới thiệu mình một chút, tên tôi là Trương Chính Tề, các vị lão sư cứ gọi tôi là tiểu Trương là được rồi.”
Sau đó phim trường phát ra một trận tiếng cười thiện ý, là hắn khiêm tốn thôi, đương nhiên sẽ không có người dửng dưng thật sự gọi hắn là Tiểu Trương, vẫn sẽ xưng hô một tiếng đạo diễn Trương.
Chẳng qua, chuyện này cũng có thể nói rõ một vấn đề, nói rõ hắn chính là đạo diễn của đoạn quảng cáo này, mấy vị minh tinh này không thể so sánh.
“Như vậy đi, nếu như không có vấn đề gì, chúng ta liền khai máy đi.” Sau vài câu khách sáo đơn giản, đạo diễn Trương nói.
.
.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng,
(*) Figure: Mô hình các nhân vật hoạt hình, truyện tranh…