Thạch Trường An nghe thấy Trình Gia Mục chủ động yêu cầu đi làm trở lại thì hết sức vui mừng.
Tuy nói cậu không phải diễn viên chính, thế nhưng Thạch Trường An vì để diễn viên có thể dung nhập tốt hơn với nhân vật nên rất ít khi quay lướt.
Cơ bản đều là quay theo đúng kịch bản, tới lúc này đất diễn của Kê Khang đã dần dần nhiều hơn.
Diễn viên bị thương ông cũng không tiện thúc giục, nhưng Trình Gia Mục chủ động gọi điện thoại, Thạch Trường An chỉ khách sáo một câu “Thực sự thân thể đã tốt rồi sao? Không được thì không nên miễn cưỡng.” Sau đó lập tức đáp ứng yêu cầu của Trình Gia Mục như thể sợ cậu sẽ đổi ý.
Trình Gia Mục cúp điện thoại, khóe miệng có chút run rẩy.
Vết thương trên người cậu đúng là đã tốt hơn nhiều, thuốc mà bác sĩ kê vô cùng hiệu quả lại thêm mỗi ngày Hoắc Dật đều chăm chỉ, không ngừng chườm nóng xoa bóp cho cậu.
Trừ vết thương do roi để lại vẫn còn mờ mờ ẩn hiện, những nơi khác đã khôi phục như lúc ban đầu.
Trình Gia Mục cúp điện thoại, vừa quay đầu lại phát hiện Hoắc Dật đang đứng phía sau, cũng không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, cậu dự định ra tay trước, nói: “Đạo diễn Thạch thúc giục, kêu tôi về đoàn làm phim.
Hình như tiến độ đang đẩy nhanh lên.”
Chẳng qua, hiển nhiên là không có ích lợi gì.
Hoắc Dật trầm mặt nói: “Không muốn ở cùng với tôi như vậy?” Trình Gia Mục khóc không ra nước mắt: “Ngao tổng! A, không đúng, Hoắc tổng! Tôi đã khỏe rồi, cũng không thể một mực trốn trong phòng.” Phòng tổng thống rất đắt!
Mặc dù Hoắc Dật đến đây nhưng lịch trình vẫn được giữ kín, mấy ngày nay hắn đều ở trong phòng cùng cậu, ngay cả phục vụ phòng cũng không được vào mà để Triệu Khang Nhạc đưa đồ ăn qua.
Triệu Khang Nhạc vốn là trợ lý của Trình Gia Mục nên cũng không khiến người khác chú ý.
Trở lại đoàn làm phim, Trình Gia Mục nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, nhất là Đồng Hoài Cẩn.
Đồng Hoài Cẩn gần như muốn ôm đùi Trình Gia Mục không buông tay, hắn kích động đến rơi nước mắt: “Cậu mà không về nữa thì tôi sẽ khổ tới chết!” Trình Gia Mục nghi hoặc: “Tôi có trở lại hay không có liên quan gì tới anh?”
Đồng Hoài Cẩn nói: “Đoạn này vốn là phần diễn chính của hai chúng ta, nhưng cậu sinh bệnh cho nên chỉ có thể quay phần của tôi trước.” Hắn nhìn chung quanh một chút, như ăn trộm mà nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Thạch rất tâm huyết, hắn quay theo trình tự kịch bản, nên mấy người phía sau nhàn rỗi còn tôi thì mệt muốn chết.”
Lúc này, vừa vặn đạo diễn Thạch đang đi tới, Đồng Hoài Cẩn đột nhiên phóng đại âm lượng: “Đi theo đạo diễn Thạch học tập thật tốt, tiền đồ nhất định sẽ sáng lạn vô cùng.
Phim của đạo diễn Thạch, mỗi một bộ đều là tinh phẩm.” Trình Gia Mục vỗ vỗ bả vai Đồng Hoài Cẩn: “Đạo diễn Thạch đã đi xa rồi.”
Đồng Hoài Cẩn thở dài một hơi, oán trách: “Sao lại không nói sớm?”
Trình Gia Mục: “…”
Chính thức khai máy.
Bắt đầu quay chụp tại trường quay.
Vai diễn Kê Khang của Trình Gia Mục đối diễn cùng với vai diễn Trường Lạc đình chủ của Điền Điềm.
Trang phục của đàn ông thời Ngụy Tấn phần lớn là áo bào lớn, lúc đầu ở phía nam của Ảnh Thị Thành thời tiết cực kỳ nóng bức.
Mà trong lịch sử, người của thời kỳ này đều không mặc quần áo trong, cho nên lúc này Trình Gia Mục chỉ mặc áo ngoài, cổ áo có hơn lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn của cậu.
Vốn dĩ trang điểm lên cậu đã có dung mạo xinh đẹp, mặc đồ thế này càng lộ ra chút hương vị tiên phong đạo cốt.
Có vài phần giống với nhân vật dung mạo diễm lệ, kiêu ngạo khó bảo trong lịch sử.
Lúc đầu khán giả đối nhân vật này cực kỳ chờ mong, chủ yếu là vì giá trị nhan sắc của nhân vật này cực kỳ cao.
Mà chí ít thì trên phương diện giá trị nhan sắc, Trình Gia Mục hoàn toàn có thể nắm vững.
Cảnh này là đối thoại giữa hai vợ chồng Kê Khang, trong bộ phim lịch sử này cũng xem như phân cảnh khó thấy.
“Tư Mã Chiêu” được xem như một phim thuần nam, phần diễn của nhân vật nữ không nhiều.
Trong đó, phu nhân của Kê Khang – Trường Lạc đình chủ, mặc dù tổng thể phần diễn cũng không nhiều nhưng so với các nhân vật nữ khác cũng được xem như diễn viên chủ chốt.
Dáng dấp của Điền Điềm cũng coi như ngọt ngào, chỉ là so sánh với các nữ diễn viên khác thì có hơi đầy đặn một chút.
Nhưng chỉ là hơi mập mà thôi, trang phục nam và nữ khác nhau, càng thêm phức tạp.
Vì vậy, cô mặc lên người tầng tầng lớp lớp váy áo cổ trang vừa vặn có thể che khuất dáng người hơi nở nang, ngược lại lộ ra vẻ nhanh nhẹn tinh tế.
Giống hệt như hiểu biết của Trình Gia Mục về cô, ngoại trừ lúc nói chuyện phiếm thì cô chính là một mỹ nữ an tĩnh, cũng phù hợp đảm nhiệm vai diễn này.
Lúc này, Trường Lạc đình chủ ngồi trên ghế mây thêu hoa trong viện, nhìn Trình Gia Mục nói: “Phu quân, chàng lại đang rèn sắt?” Trình Gia Mục dừng động tác, ánh nắng chiếu trên mặt của cậu qua màn hình HD thậm chí còn nhìn rõ lông tơ, nhìn cực kỳ ấm áp sạch sẽ.
Cậu cười cười, nói với Điền Điềm: “Đúng nha, nàng biết không? Tối hôm qua ta nằm mơ một giấc mộng.”
Điền Điềm hỏi: “Là giấc mộng thế nào?” Trình Gia Mục ngừng lại việc trong tay, nói: “Tối qua ta mơ thấy một con quỷ, mới quen mà như đã thân, cùng nó nói chuyện trắng đêm.” Điền Điềm cười nói: “Chàng vốn là như vậy mà.”
Trình Gia Mục nhướn mày nói: “Ta không có thường xuyên mơ thấy quỷ nha!” Điền Điềm chỉ cười, nhìn vừa dịu dàng vừa hiền thục.
Thần sắc Trình Gia Mục có hơi ảm đạm, đi đến trước mặt nàng nói: “Nương tử, hại ngươi cùng ta chịu khổ rồi.”
Cô ngọt ngào nói: “Chịu khổ thì làm sao.
Chàng không nguyện ý làm quan, ta liền theo chàng ẩn cư.
Tục ngữ nói gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó.
Gả cho người ưa nói chuyện trên trời dưới đất với quỷ như chàng…” Trình Gia Mục ngắt lời cô: “Nương tử, cám ơn nàng.”
“Cắt!” Một lần đã qua, hai người trải qua một đoạn thời gian rèn luyện đã có thể phối hợp cực kỳ ăn ý.
Tiếp theo là cảnh quay đơn của Trình Gia Mục.
Đồng Hoài Cẩn thì bắt chéo hai chân, cầm lên một chén trà tráng men cổ xưa, mười phần thích ý nhìn Trình Gia Mục quay phim.
Lúc nghỉ trưa Trình Gia Mục mới có thời gian rảnh rỗi, cậu lại gần nhìn nhìn cái chén của Đồng Hoài Cẩn, thấy trên đó có vẽ một đứa nhỏ hai má tô đỏ như trứng tròn, phía trên có hàng chữ kiểu cách rất bắt mắt: “Mỗi ngày đều ăn cơm đi ngủ, thực tốt.”
Khóe miệng Trình Gia Mục có chút run rẩy, nói: “Không ngờ sở thích của anh lại độc đáo như vậy.” Hai người thân quen hơn, Trình Gia Mục mới phát hiện hắn không hề thành thục và già dặn như trong ấn tượng của cậu.
Mặc dù diễn xuất rất chuyên nghiệp nhưng bí ẩn không thôi, cũng không đỡ nổi cái bóng của lão đại Gia Sang.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì Trình Gia Mục không phải ông chủ của hắn.
Đồng Hoài Cẩn lắc lắc cái chén, chất lỏng đỏ như máu bên trong cũng theo động tác mà run lên: “Cậu thì biết cái gì, đây là do fan hâm mộ tặng, là đồ cổ phục chế đấy, rất đáng yêu! Đúng rồi, muốn uống thử một chút không? Là hoa Lạc Thần, chua chua ngọt ngọt mà lại có công dụng giảm béo.”
Trình Gia Mục lắc đầu như trống bỏi, biểu thị xin miễn cho kẻ bất tài.
Trợ lý của Đồng Hoài Cẩn – Khâu Bình cầm điện thoại tới: “Hoài Cẩn, là điện thoại của anh Doãn.” Đồng Hoài Cẩn lập tức nhận lấy điện thoại, lại nhìn chằm chằm đợi di động kêu đến hồi chuông thứ năm mới nghe điện, ngữ khí rất hững hờ, Trình Gia Mục nghe mà thấy mệt mỏi thay hắn: “Ô, anh Doãn, có chuyện gì?”
“Ừm, vâng, cái gì?” Đồng Hoài Cẩn lập tức ngồi ngay ngắn: “Vì sao chứ?” Không biết đối phương nói cái gì, Đồng Hoài Cẩn mới lại ỉu xìu nói: “Tốt, được rồi.”
Trình Gia Mục hiếu kì: “Làm sao thế?”
Đồng Hoài Cẩn u ám như nhà có tang: “Sếp muốn tới tra xét, a không đúng là kiểm tra công việc, nói là xế chiều hôm nay sẽ đến.”
Trình Gia Mục: “Sếp, là chỉ?”
Đồng Hoài Cẩn nói: “Là sếp lớn, Hoắc Dật, Hoắc tổng.”
Hoắc Dật còn chưa đi a? Chẳng lẽ là thuận tiện đến xem studio, cũng có khả năng.
Dù sao, hai nghệ sĩ của Gia Sang đều đang quay phim ở đây, trong đó một người là lão đại của Gia Sang, cây hái tiền số một của Hoắc Dật – Đồng Hoài Cẩn.
Mà nơi đây là Ảnh Thị Thành, trừ nơi này đoàn làm phim bên ngoài cũng có các nghệ sĩ khác hoặc là phim của Gia Sang tới đây lấy cảnh.
Trình Gia Mục hỏi Đồng Hoài Cẩn: “Anh không thích Hoắc Dật tới?” Theo lý mà nói, đãi ngộ của Gia Sang dành cho hắn không thấp, nhiều nhất chỉ rút đi hai – ba phần cát-sê.
Các phương diện phúc lợi đãi ngộ khác cũng rất tốt, Hoắc Dật hẳn là cũng không có đối xử lạnh nhạt với hắn.
Đồng Hoài Cẩn nhìn ngó xung quanh, thì thầm như lúc nãy nói xấu Thạch Trường An: “Cậu vừa tới công ty nên không hiểu rõ Hoắc tổng, Hoắc tổng ấy à…” Hắn lại ngó quanh một lần nữa, xác định đã giữ khoảng cách an toàn với những người khác mới nói tiếp: “Không hề giống trên TV đâu, cậu ta cũng không phải quý công tử cả ngày luôn tủm tỉm mỉm cười.”
“Vậy thì là gì?” Trình Gia Mục cũng tương đối hiếu kỳ, hình tượng của hắn trong lòng nhân viên sẽ như thế nào.
Đồng Hoài Cẩn dường như cực kỳ hài lòng với sự hiếu kỳ của cậu, giống như đã tìm được chiến hữu cùng giai cấp, bắt đầu lên án: “Quả thực chính là dạng tư bản ăn người không nhả xương, đúng, là nhà tư bản! Thật đáng sợ, tuổi còn trẻ mà sống như một ông già, tôi thậm chí còn chưa từng thấy cậu ta cười.”
“Nhất là nửa năm gần đây, quả thực là càng ngày càng nghiêm trọng, tựa như là…” Đồng Hoài Cẩn moi ruột moi gan tìm kiếm từ hình dung: “Tựa như người tu tiên, từ luyện khí đến Kết Đan, quả thực là thăng tiến cái vèo!” Trình Gia Mục nghĩ thầm, người này nghĩ lung tung cái gì vậy? Cậu sâu sắc cảm thấy Đồng Hoài Cẩn đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi, a, cũng có thể là diễn quá nhiều.
Hắn vừa quay xong một bộ tu tiên, còn đóng vai chính, có thể là nhập tâm quá sâu rồi.
Đồng Hoài Cẩn kết luận: “Tóm lại, chính là trở nên càng ngày càng đáng sợ, quả thực giống như chó ngao Tây Tạng hình người vậy!” Nghe được hình dung này, Trình Gia Mục có một loại cảm giác lệ nóng doanh tròng khi tìm được tri kỷ, cậu gật đầu, quá chuẩn xác! Đồng Hoài Cẩn thấy cậu đồng ý, dưới sự kích động liền tiến một bước kể lể về kế sách và lịch trình của mình: “Vì không muốn ở công ty gặp phải hắn, nên nửa năm qua tôi nhận một hơi mấy phim liền.
Quay xong bộ này tôi còn muốn qua chợ tử, nhưng mà nghe Doãn Khang Hòa nói cảm xúc của hắn gần đây hình như có chuyển biến tốt, không quá gắt gỏng.”
Đang kích động chém gió, trợ lý của Đồng Hoài Cẩn lại chạy về, hổn hển nói: “Hoắc tổng đến.” Đồng Hoài Cẩn lập tức ngồi thẳng, cầm lên hai trang kịch bản nghiêm túc đọc.
Trình Gia Mục: “…”
Hoắc Dật và Triệu Khang Nhạc đi phía sau thản nhiên bước vào trường quay, Đồng Hoài Cẩn lập tức đứng lên, không mảy may nhìn ra chút xúc cảm khác lạ, phong độ nhẹ nhàng nói: “Hoắc tổng, sao ngài lại tới rồi? A, buổi chiều không có cảnh của tôi.
Tôi đang ngồi đây đọc kịch bản, quá chuyên chú, vậy mà không nhìn thấy ngài tới.
Thật ngại quá.”
Hoắc Dật gật gật đầu: “Anh cứ làm việc của mình, có gì cần thì nói với Doãn Khang Hòa công ty sẽ cố gắng đáp ứng, tôi cũng sẽ ở đây một thời gian.”
Đồng Hoài Cẩn khiêm tốn cười, lần đầu tiên Trình Gia Mục có cảm giác mình tài nghệ không bằng người, cậu cảm thấy nếu Đồng Hoài Cẩn lớn hơn mười tuổi thì có lẽ cái danh vua màn ảnh cũng không tới phiên mình cầm.
Ánh mắt của Hoắc Dật rơi trên người Trình Gia Mục: “Nghe nói cậu bị thương, có khá hơn chút nào chưa?”
Trình Gia Mục cực kỳ muốn nói, không phải anh đã tự mình kiểm tra sao? Người mỗi ngày dùng khăn mặt chườm nóng cho tôi là nhân cách thứ hai của anh chắc? Nhưng cậu vẫn xuất ra kỹ năng chuyên nghiệp, không chịu thua Đồng Hoài Cẩn, nói: “Không có gì, chỉ có chút vết thương ngoài da.
Chính là nhờ đạo diễn Thạch thương cảm, thực ra tôi đã sớm khỏe lại rồi.”
Hoắc Dật gật gật đầu, không chút rung động nào đáp lại: “Các cậu đang bận, tôi qua chào hỏi đạo diễn Thạch.”
Thừa dịp Hoắc Dật quay người, Trình Gia Mục nhanh tay lẹ mắt níu tay Triệu Khang Nhạc: “Chuyện gì xảy ra?”