Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 16




Đây là một bộ phim lịch sử dựa trên đề tài kinh kịch, cốt chuyện nói về cuộc đời Tư Mã Chiêu, ngay cái tên đã được đặt theo “Tư Mã Chiêu”, hình tượng cũng không giống kẻ mang dã tâm mà mọi người đã biết. Thông qua việc miêu tả lại cuộc đời của Tư Mã Chiêu mà thể hiện lịch sử vốn có, về những bậc anh hùng tài giỏi, vừa có tài sách lược vừa có năng lực mưu quyền thống trị.

Thạch Trường An xuất thân là đạo diễn lớn của đài quốc gia, người trong giới thường có chút khinh bỉ những người làm phim truyền hình, nhận định khả năng của họ thua xa giới phim điện ảnh. Nhưng với đạo diễn Thạch Trường An thì không như vậy, đơn giản mà nói thì chính là chỉ có ông ta đi khinh bỉ người khác chứ người khác không thể ngược lại mà khinh bỉ ông.

Đạo diễn phim thương mại là cái gì chứ? Còn không phải là vì phòng vé mà chạy sô khắp nơi, vì tuyên truyền mà hao tốn tâm sức, nhưng ông thì không như vậy, trước nay chưa từng vì chuyện có bán được phim truyền hình hay không mà lo lắng. Ông năm nay đã hơn 50 tuổi, tuy rằng bối phận không cao như Khổng Nhạc Tiềm nhưng lời nói vẫn rất có trọng lượng.

Lúc còn trẻ ông đã vào đoàn văn công, hiện tại cũng đã là văn chức cán bộ tam cấp, hưởng thụ đãi ngộ như bậc thiếu tướng, cũng coi như cái giá cao nhất cho giới văn nghệ rồi. Bởi vậy ban đầu khi so sánh với dòng phim thương mại của Cao Nhậm, đoàn đội tuyên truyền liền muốn đẩy mạnh lăng xê lên một chút.

Tác phẩm của ông, những cái khác còn chưa nói đầu tiên là giá tương đối cao. Còn chưa có quay mà các kênh hàng đầu của đài quốc gia đã dự định nhòm ngó, có mức khởi điểm cao như vậy thì các kênh truyền hình khác đương nhiên cũng sẽ đi theo mà mua bản quyền, ít nhất thì không cần lo lắng tới nguồn tiêu thụ. Mà về mặt đầu tư, nghe nói vì giữ nguyên nét đẹp lịch sử mà làm rất chân thật, chỉ riêng đầu tư cho các đạo cụ, trang phục cũng đã tiêu tốn hơn ngàn vạn. Mà phim của Cao Nhậm đầu tư nhiều lắm cũng chỉ mấy ngàn vạn, mà trong đó phần lớn là thù lao cho dàn diễn viên chính.

Hai bên đối lập thực sự quá rõ ràng, một buổi thử vai phụ cũng gây động tĩnh, hứng thú tới mức này. Sân thử vai là một studio có tiêu chuẩn cao, Thạch Trường An tự mình tham dự buổi tuyển diễn viên này, các phó đạo diễn, chủ nhiệm sản xuất cũng ở đây. Các giám khảo ngồi thành một hàng gần nhau, trên mặt đều có chút thần sắc mệt mỏi.

30 cá nhân này cũng đã thông qua sơ tuyển, giữ lại những người xuất sắc. Thạch Trường An tuyển người vốn có tiếng hà khắc, quả quyết sẽ không giống như một số đoàn phim đem công việc ném cho phó đạo diễn, lại càng miễn bàn đến quy tắc ngầm mà nhét người vào. Ngay cả với vai phụ ông cũng muốn tự mình phỏng vấn từng bước, với thái độ đã tốt càng thêm tốt này thì cũng khó trách mỗi tác phẩm của ông đều là tinh phẩm.

Vì nể mặt mũi của Khổng Nhạc Tiềm mà Trình Gia Mục trực tiếp nhảy vọt qua vòng sơ tuyển, trong lòng cậu rất cảm kích. Đời trước giáo sư Khổng đã dạy bảo cậu không ít, đời này lại vì cậu mà đứng ra đề cử cậu mới có thể có cơ hội tham gia buổi thử vai cao cấp như vậy, bằng không với địa vị ngày hôm nay của cậu căn bản không có khả năng nắm được vé vào cửa buổi thử vai này.

Tuy nói cậu ở trên Internet đã có độ nổi tiếng nhất định, nhưng “Lấn Ma Ký” không có bước đột phá, giống như cha của Lý An Yến đã nói, bản thân cậu nhiều nhất cũng chỉ là dạng hot boy, không có tác phẩm cũng không có danh tiếng, thật sự là quá chìm.

Nhân vật thử vai lần này là “Kê Khang”, là một trong số bảy hiền sĩ rừng trúc nổi danh nhất thời kỳ tam quốc, phần diễn được nhắc tới hôm nay là thể hiện một vị “Quan nhị đại”, hơn nữa còn là một “Quan nhị đại” có tinh thần đấu tranh với lễ giáo thế tục. Không chỉ có năng lực, còn rất đẹp trai, quả thực chính là tình nhân trong mộng của vô vàn thiếu nữ.

Nhưng mà các soái ca đều đã có chủ, vị “Quan nhị đại” này cưới Trường Nhạc, cháu gái của Tào Tháo làm vợ. Vì sao lại nói hắn là mỹ nam tử có tiếng thời ấy ư, đây là nói có sách mách có chứng mà lịch sử ghi lại. Truyền thuyết nói, có một lần Kê Khang lên núi hái thuốc, bởi vẻ ngoài phiêu dật tuấn tú mà thậm chí còn bị người đốn củi ngộ nhận là thần tiên, là một vị đạt tiêu chuẩn cao phú soái đỉnh cao.

Trong phim truyền hình “Tư Mã Chiêu” này, suất diễn của Kê Khang không nhiều lắm nhưng người này danh khí trong lịch sử quá lớn, tuy rằng đã cách cả trăm ngàn năm nhưng vẫn có rất nhiều fans hiện đại, cũng không phải bởi lý do nào khác chỉ là bởi người này thật sự quá hoàn mỹ. Đổi sang thị hiếu hiện nay thì có thể nói là thời kỳ Ngụy Tấn “Weibo đại V”, đoàn thần tượng đảm nhận giá trị nhan sắc chính là “Bảy hiền sĩ rừng trúc”, đảm đương cả tài nghệ, cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ. Người này lúc sắp chết còn đàn một khúc “Quảng Lăng tán”, trở thành thiên cổ tuyệt xướng, hơn nữa ‘tinh thần phản nghịch’ lại rất cao. Bởi chướng mắt trước đám quan liêu của Tư Mã Chiêu mà khi được thỉnh làm quan, hắn liền xoay người trốn vào trong rừng sâu. Lại giảng giải tình anh em nghĩa khí, vì giúp bằng hữu, bênh vực lẽ phải mà thậm chí mất đi tính mạng, lúc qua đời mới chỉ 49 tuổi.

Một đại soái ca như vậy, có nhan sắc, có cá tính, còn có xuất thân cao quý, nếu đặt ở thời hiện đại nhất định là ông chồng quốc dân trong miệng các thiếu nữ, khó trách nhân khí lại cao như vậy.

Nhưng cũng bởi vì lý do đó mà việc tuyển chọn càng khó khăn, là một nhân vật được người người chú ý đồng thời cũng càng dễ bị người bắt bẻ. Tuy nói là cải biên từ lịch sử, nhưng người tên Kê Khang này đại chúng đã quá quen thuộc cho nên mức độ trông ngóng càng cao. Danh sĩ thời kỳ Ngụy Tấn phần lớn đều là những người phong lưu không kiềm chế nổi, dung mạo xuất chúng, giống như Phan An hay Vệ Giới cũng đều là mỹ nam tử danh tiếng, những điều này đều khiến người ta liên tưởng tới một người – chính là ảnh đế Viên Mục.

Viên ảnh đế vừa ra mắt đã diễn phim cổ trang, đóng vai một đại hiệp Giang Nam phong độ, nhẹ nhàng, diễn xuất cũng ổn định. Các fan điện ảnh liền nhận định anh chính là người mang dáng vẻ của các đại hiệp bạch y phiêu phiêu khi xưa, cái tên “Viên mỹ nhân” chính là có từ ngày ấy. Nếu Viên Mục còn sống, vấn đề vai phụ này không cần suy xét nữa, nhân vật này quả thực chính là khuôn đúc cho anh ấy.

Bởi nhân vật này mà trên mạng lại rộn lên một vòng hoài niệm, nhớ thương Viên ảnh đế, nhưng mà Trình Gia Mục còn đang chuyên tâm luyện thử vai căn bản không có thời gian lên mạng. Cho dù là cậu thì ở trước mặt Thạch Trường An cũng không dám lớn lối, không thể dùng bản lĩnh đọc qua liền nhớ kia làm cho có lệ mà là nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, nghiền ngẫm nhân vật.

Đoạn thử vai này là lúc Tư Mã Chiêu biết Kê Khang có tài cán cao, muốn dùng lễ vật mà mời hắn làm quan, nhưng Kê Khang nghe được lời đồn đã liền lập tức chạy trốn.

Lúc này Kê Khang đúng là một thiếu niên đang tuổi đắc ý, không khỏi khinh cuồng. Chi tiết lịch sử đã không thể khảo chứng nhưng vì tính điện ảnh, còn dưới tình huống tận lực bám sát vào lịch sử, biên kịch lần này đã tận lực phát huy sức tưởng tượng mà tiến hành sáng tác lần thứ hai, ngược lại đã khiến cốt truyện thú vị lên không ít.

Những người đang chờ bên ngoài không thể thấy được màn sắm vai trong kia, Trình Gia Mục cầm kịch bản còn đang nghiêm túc nghiền ngẫm. Viên Đào Đào rảnh rỗi nhìn xung quanh, đột nhiên thấp giọng hô: “Kia, kia không phải Khương Tư Thuân sao?”

Vì không để Viên Đào Đào thất vọng, Trình Gia Mục tới trường quay thử vai rồi vẫn cứ cúi đầu nghiêm túc đọc kịch bản, căn bản không chú ý xung quanh có những ai. Viên Đào Đào từ lúc tới nơi vẫn luôn lo lắng lải nhải, cậu đương nhiên cũng nghe tới phát loạn nhưng lần này lại ngẩng đầu lên, Khương Tư Thuân? Hắn cũng tới sao?

Quả nhiên cách đó không xa, Khương Tư Thuân mang kính râm đang cùng người bên cạnh trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ rất đắc chí. Một khắc kia, lúc nhìn thấy hắn, tay cầm kịch bản của Trình Gia Mục có chút run rẩy, nhịn không được hận ý cuồn cuộn dâng lên. Kẻ này sớm muộn gì cậu cũng sẽ xử lý nhưng không nghĩ tới lại gặp mặt nhanh như vậy, cậu chú ý tới cổ tay Khương Tư Thuân còn đang mang đồng hồ mà mình đặt riêng ngày ấy, không khỏi cảm thấy ghê tởm. Hắn vậy mà còn có thể không biết xấu hổ tới mức này!

Bên cạnh hắn còn có hai trợ lý đi theo, trong đó một kẻ là Hộ Bằng! Mà Hộ Bằng tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của Trình Gia Mục liền quay đầu qua, liếc mắt nhìn thẳng vào cậu. Trình Gia Mục tức khắc cảm nhận được cảm giác khủng bố như bị rắn độc theo dõi.

Người này, không kẻ biến thái này chính là kẻ đã tự tay đem cậu ẩn xuống sườn núi chết chóc ấy!

Năm tháng trước, đường Phàn Dương.

Ngoài cửa sổ xe đang mưa rất to, một chiếc Jaguar màu đen hung hăng lao qua màn đêm. Đây là một nửa khu vực đường bị bỏ hoang nhưng lại là con đường buộc phải đi qua mới tới được đích đến, Viên Mục một tay nắm tay lái, một tay vuốt ve túi áo. Một chiếc đồng hồ cao cấp kiểu nam được đặt riêng an tĩnh nằm trong cái hộp nhỏ kia, anh thấp thỏm, bất an lại có chút khẩn trương và chờ mong.

Vốn dĩ ngày mai còn có lịch công tác, nhưng nhận được điện thoại của Tiết Vũ anh một khắc cũng không thể chờ. Hai người bọn họ đã chiến tranh lạnh thật lâu, lời nói tàn nhẫn gì Viên Mục cũng đều đã tha thứ nhưng Tiết Vũ vẫn không chịu liên hệ với anh. Mãi tới hôm nay, Tiết Vũ không chỉ chủ động liên hệ với anh, hơn nữa thái độ rõ ràng đã hòa hoãn hơn hẳn, nói đêm nay muốn gặp anh. Viên Mục tuy rằng không chịu cúi đầu, nhưng tâm lý đã sớm buông lỏng, trời mưa thì thế nào? Tiết Vũ chịu để ý đến anh, anh liền hận không thể lập tức bay tới bên người hắn.

Đột nhiên ở góc cua phát ra ánh sáng chói mắt, bức tới mức Viên Mục không mở nổi mắt, anh mắng một tiếng: “Ngu ngốc.” Cũng bật đèn pha lên, đáng tiếc phía đối phương là xe tải trọng tấn, sàn xe cao đèn cũng lớn hơn căn bản không phải là đối thủ. Viên Mục bực bội ấn còi liên tục, mặt đường này đã lâu chưa tu sửa vừa ướt vừa lầy lội, đêm mưa thế này còn dùng xe tải mà chuyển đồ thật là mải kiếm tiền tới mức không muốn sống luôn mà.

Viên Mục theo bản năng mà phanh xe lại, giảm tốc độ nhưng đối phương căn bản không có ý tứ dừng lại, thẳng hướng của anh gào thét mà lao đến. Viên Mục cảm thấy không ổn, nhanh chóng chuyển động tay lái, đáng tiếc đã chậm. Sau khi tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên, anh liền lâm vào bóng tối mê man.

“Vẫn còn hô hấp? Mạng cũng thật lớn.” Tựa hồ như có người dùng tay kiểm tra hơi thở của anh, mùi máu tươi dính nhớp làm anh hô hấp khó khăn, Viên Mục gian nan mà nói ra hai chữ: “Cứu mạng.”

Đối phương nâng cằm anh lên: “Không ngờ gương mặt đầy máu này của mày cũng mê người như vậy.” Giọng nói sởn tóc gáy vang lên: “Đáng tiếc, mày chắn đường Tư Thuân, chỉ có đường chết mà thôi.” Viên Mục giương mắt thấy rõ gương mặt đối phương, khắc ghi cảm giác tuyệt vọng trong lòng.

Anh rất mong chờ đối phương có thể giống như mấy vai ác trong phim, lải nhải mấy câu rồi tạo cơ hội cho vai chính phản đòn. Đáng tiếc hắn không có nói thêm nữa, bản thân anh cũng không có khả năng cùng sức lực để phản kích.

Tiếng gầm rú khởi động của xe tải lại lần nữa vang lên, giống như ma đao của Tử thần soàn soạt bên tai, cơn đau nhức lần thứ hai này không có duy trì quá lâu… khi lần nữa ý thức được khôi phục anh đã ở trên giường của Hoắc Dật, bản thân thì trở thành “Trình Gia Mục”. Một ảnh đế đang đứng trên đỉnh cao danh vọng lại bừa bãi trở thành một học sinh vô danh, thân thể trẻ tuổi, lại nhìn thấu tâm địa người xưa. Hết thảy lại một lần nữa bắt đầu, như mới chỉ một chớp mắt vậy mà đã trôi qua lâu như vậy.

“Anh Mục, anh Mục, Trình Gia Mục?” Viên Đào Đào đẩy đẩy cậu: “Anh nên vào trong đợi lên sân khấu rồi.”

Trình Gia Mục như vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng, vốn cho rằng đã lãng quên ký ức ấy nhưng không ngờ mọi thứ đều vẫn chân thực như vậy, sợ hãi trước cái chết cộng với sự không cam lòng, cảm giác tuyệt vọng rõ rệt vẫn như cũ hiện lên trước mắt.

Thời điểm bước vào phòng chờ, người xếp hàng thử vai trước Trình Gia Mục không ngờ chính là Khương Tư Thuân.