Sau khi nói chuyện với Ngọc đại phu, Cố Lương đã thề sắt son rằng mình đã biết mánh khoé của kịch bản này.
Trong suy luận của anh, chỉ cần tìm ra kẻ biết Vương bất lão hiện tại là hàng giả thì sẽ tìm ra được hung thủ thật sự.
Bây giờ anh có cảm giác bị kịch bản chơi khăm.
Cố Lương lắc đầu nói: "Suy đoán của tôi sai rồi.
Thi thể này vốn không có "vung đao tự cung," cho nên có thể không có hàng giả hay hàng thật, từ đầu đến cuối chỉ có một Vương bất lão."
Dương Dạ suy nghĩ một chút, hỏi: "Chuyện Vương bất lão tự cung, người khác có biết không?"
Cố Lương nói: "Tôi không rõ lắm.
Dù sao hắn đã nói với Y mỹ nhân như vậy.
Hắn chưa bao giờ động vào Y mỹ nhân."
Thấy vẻ mặt anh có vẻ hụt hẫng, Dương Dạ tiến lên vỗ vai anh: "Cuộc điều tra chỉ mới bắt đầu, chúng ta hãy tìm kiếm manh mối trước.
Đừng vội."
Lúc này, tiếng hệ thống thông báo vang lên, thời gian 20 phút điều tra hiện trường vụ án sắp kết thúc, căn phòng này sẽ lập tức bị phong toả.
Dương Dạ lại lấy máy ảnh ra chụp hai bức ảnh xung quanh, rồi cùng Cố Lương kịp thời rời khỏi hiện trường, đi ra ngoài sân.
Từ đầu đến cuối, hai sư huynh đệ và Ngọc đại phu đều không vào phòng.
Cố Lương vẫn đang tự hỏi liệu có khi nào họ trở về phòng mình để xử lý bằng chứng hay không.
Nhưng sau khi ra ngoài sân, anh mới biết mình lòng dạ tiểu nhân.
Thì ra Ngọc đại phu vừa rồi chỉ mới đứng ở cửa nhìn thấy thi thể liền bắt đầu nôn mửa, hơn nữa nôn nhiều vô cùng, đến mức cả người run rẩy, suýt thì ngất đi.
Trong lúc này, đại sư huynh đi nấu cho cô ấm nước, cho vào bát để nguội, lo cho cô uống nước.
Còn nhị sư huynh thì một mực vỗ lưng trấn an cô.
Tới lúc này, Ngọc đại phu khó khăn lắm mới bình tĩnh lại.
Cô nhìn thấy Dương Dạ và Cố Lương đi ra, yếu ớt vẫy tay với bọn họ, nhưng vẫn không có sức nói chuyện.
Dương Dạ nói với Cố Lương: "Anh nói xem, cô ấy đã lăn lộn qua ba kịch bản đầu, may mắn lắm mới không rút trúng lá người chết hay hung thủ.
Nếu không làm sao cô ấy có thể sống đến bây giờ?"
Cố Lương: "Cũng không hẳn.
Lỡ như cô ấy giả heo ăn thịt hổ thì sao."
Dương Dạ: "Chắc không? Tôi không thấy vậy."
Cố Lương: "Cảm giác cậu rất dễ bị phụ nữ lừa gạt."
Dương Dạ: "?"
Cố Lương nghiêm túc nói: "Không thể để bị lừa chỉ vì ai đó trông xinh đẹp được."
Dương Dạ nhướng mày: "Khoan, anh cảm thấy cô ta đẹp sao?"
Cố Lương thản nhiên nói: "Đương nhiên.
Mắt to, sống mũi cao và cằm nhọn.
Ngoại hình rất đạt tiêu chuẩn."
Dương Dạ: "..."
Cố Lương: "Bị gì vậy?"
—— Hắn bắt trọng điểm cái kiểu gì vậy? Trọng điểm không phải là hắn dễ bị lừa gạt à?
Dương Dạ: "Không có gì.
Quả đúng là thẳng nam——"
Cố Lương: "?"
Dương Dạ: "Vậy anh có cảm thấy tôi đẹp không?"
Cố Lương: "??"
Dương Dạ: "Tôi có đẹp trai không?"
Cố Lương ngơ ba giây: "Hai người đàn ông nói chuyện này không phải hơi kỳ à? Có vấn đề gì."
Dương Dạ: "..."
-
Một lát sau, Dương Dạ đi tới trước mặt đại sư huynh và nhị sư huynh: "Trước tiên chúng ta cùng nhau kiểm tra phòng của mấy người chúng ta.
Như vậy nếu có điều gì nghi ngờ, mọi người có thể hỏi nhau ngay tại chỗ để tiết kiệm thời gian, mặt khác cũng có thể ngăn hung thủ che giấu bằng chứng quan trọng trong phòng.
Sau đó, đối với những vị trí khác, chúng ta sẽ tách ra và tự do tra xét.
Mọi người nghĩ thế nào?"
Đề nghị của Dương Dạ đã được nhất trí thông qua.
Vì thế đoàn người đi đến phòng của hai sư huynh đệ trước.
Hai sư huynh đệ dùng chung một gian phòng.
Bên ngoài phòng còn có một cái sân lớn để cho hai người luyện công.
Trong phòng có hai cái giường ván gỗ, ở giữa có một cái bàn cùng mấy chiếc ghế dài ngăn cách.
Trên bàn còn để một ít bánh ngọt và một ít cháo còn sót lại chưa kịp ăn xong, có vẻ như là bữa sáng của hai người.
Cách xa thi thể, Ngọc đại phu dường như đã sống lại.
Vừa rồi ở hiện trường vụ án, cô không tìm được manh mối gì, chỉ lo nôn mửa.
Nhưng giờ phút này, cô lại vô cùng nhiệt tình lục lọi.
Cố Lương thấy cô đã thu nhặt rất nhiều mảnh giấy vụn từ dưới gối, trong chăn, chân bàn, v.v...!Mảnh giấy vụn có hoa văn và chữ viết, quả thực là một bằng chứng khá quan trọng.
"Chữ viết trên mảnh giấy vụn không giống nhau, hẳn là nhiều người viết, có thể là hai bức thư do những người khác nhau viết! Tôi phải ghép cho ra!"- Ngọc đại phu nóng lòng muốn thử.
Cố Lương để cô chơi trò ghép hình, còn anh vào trong phòng dạo một lát, rồi lại đi ra sân xem xét cẩn thận.
Một lát sau, Dương Dạ đi đến bên cạnh anh: "Tìm được cái gì không?"
Cố Lương gật đầu: "Kịch bản trước cậu đã dạy cho tôi một điều, phải chú ý nhiều hơn đến những chi tiết nhỏ.
Cậu xem nơi đó——"
Cố Lương giơ tay ra chỉ.
Theo hướng ngón tay anh nhìn qua, Dương Dạ phát hiện phía dưới một gốc cây có màu đất rất đậm, có dấu vết cải tạo.
Đúng lúc hai sư huynh đệ đi về phía này, Cố Lương hỏi bọn họ: "Ai có thể giải thích tại sao đất ở đây lại có màu như này không? Có ai đã vẽ gì lên đó à?"
Hai sư huynh đệ còn chưa kịp trả lời, giọng nói mừng rỡ của Ngọc đại phu đã truyền đến trước: "Đây rồi! Tôi đã đọc được nội dung của mảnh giấy đầu tiên! Tôi có thể nhận ra hoa văn trên đó! Đây là "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi"! Người bị nguyền rủa là Vương bất lão, trên đó có tên và ngày sinh của hắn! Tờ giấy này là của ai vậy?"
Nhị sư huynh lộ ra vài phần do dự, sau đó vẫn thừa nhận: "Hôm nay giờ Mão, trong lúc đại sư huynh đi vệ sinh, tôi đã nhân cơ hội cầm bút và giấy, dùng "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi" để nguyền rủa Vương bất lão."
Đại sư huynh liếc hắn một cái, rồi nói: "Tôi cũng dùng "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi" chú sát Vương bất lão.
Tối hôm qua giờ Mão, tôi lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thật ra là ra ngoài sân, dùng kiếm của mình vẽ phù chú trên đất, viết tên và ngày sinh của hắn."
Nói đến đây, đại sư huynh rút bội kiếm tuỳ thân ra.
Mũi kiếm quả nhiên còn có vết đất, "Tình tiết vụ án diễn biến nhanh quá, tôi còn chưa tìm được cơ hội lau mũi kiếm."
Lúc này, giọng nói của Ngọc đại phu lại truyền đến: "Mảnh giấy thứ hai đã được ghép lại! Trên đó viết đã điều tra rõ ràng, Vương bất lão chính là người tiêu diệt phái Không Động chúng ta mười năm trước.
Ngô nhi, nhất định phải giết hắn, báo thù cho phái Không Động ta!"
Nhị sư huynh nhận ngay: "Đây cũng là đồ của tôi.
Đây là bằng chứng cho thấy động cơ của tôi.
Tôi đến từ phái Không Động.
Mẹ tôi nghi Vương bất lão là hung thủ, cho nên đã phái tôi đến phái Tiêu Dao làm đệ tử của hắn, thực tế là để tôi nằm vùng.
Gần đây, bà ấy đã tìm ra được sự thật nên gửi cho tôi lá thư này, để tôi giết hắn."
"Vậy còn anh thì sao?- Dương Dạ nhìn về phía đại sư huynh, "Động cơ của anh là gì?"
Đại sư huynh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó cau mày nói: "Có hơi khó nói, tôi sẽ không nói là tôi.
Là...!Vương bất lão cưỡng bức sư đệ nên sư huynh muốn giết hắn."
Nhị sư huynh: "..."
Dương Dạ: "..."
Cố Lương: "..."
Độ máu chó của kịch bản này không ngừng thách thức cực hạn của Cố Lương.
Chỉ có Ngọc đại phu là biểu hiện (〃▽〃)
-
Rời khỏi căn phòng của hai vị huynh đệ, ngay sau đó năm người đi đến gian Nhã Phương của Y mỹ nhân.
Đây là nơi nàng luyện đàn, thỉnh thoảng cũng sẽ qua đêm ở đây.
Hai thứ được tìm thấy trong Nhã Phương là tăng bào của Tuệ đại sư mà nàng lén lút sưu tầm, và thứ còn lại là trang phục giả ma.
Đại sư huynh hiểu được chuyện gì xảy ra, hỏi Cố Lương: "Kịch bản của tôi có viết rằng gần đây phái Tiêu Dao bị ma ám, thì ra là do anh giả trang sao?"
Cố Lương nói: "Đúng vậy.
Hai bằng chứng trong căn phòng này đủ nói lên động cơ gây án của nhân vật này.
Y mỹ nhân thích Tuệ đại sư.
Nàng giả thần giả quỷ để tìm cớ trừ quỷ, cho Tuệ đại sư vào ở, để họ có thể hẹn hò."
"Về phần thủ pháp giết người của Y mỹ nhân——"- Cố Lương lấy chiếc gương từ trong người ra, "Cũng giống với mấy người, hôm nay giờ Mão tôi đã dùng "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi" nguyền rủa Vương bất lão.
Bùa chú của tôi được vẽ bằng nước trên gương."
Trong phòng Cố Lương không còn gì giá trị nữa.
Cuối cùng mọi người cùng đi đến phòng Ngọc đại phu.
Trong phòng Ngọc đại phu có một hộp son có dấu tay rõ ràng, tương ứng với việc cô nói dùng phấn son vẽ phù chú trên mu bàn tay.
Ngoài ra, ở đáy hộp son còn có lời thề cô dùng máu viết ra.
Lời tuyên thệ chỉ có một câu: "Mẹ, Vương bất lão đã hại cả đời mẹ, con nhất định sẽ thay mẹ báo thù!"
Lời này chứng thực động cơ mà cô nói lúc sáng—— cô giết Vương bất lão là để báo thù thay mẹ mình.
Tiếp đó, một mảnh giấy ố vàng được tìm thấy ở dưới gối Ngọc đại phu.
Trên đó viết: "Anh Tuệ, dù xa cách lâu ngày nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm anh.
Năm đó khi ta chia tay, mẫu đơn đã nở rộ.
Mong năm sau gặp lại, hoa vẫn nở như trước.—— Tiểu Ngọc."
Cố Lương hỏi cô: "Anh Tuệ, là Tuệ đại sư à?"
Ngọc đại phu ra sức gật đầu: "Đúng.
Như tôi đã nói sáng nay, anh ấy là thanh mai trúc mã của tôi.
Sau khi tôi đến phái Tiêu Dao thì hôm qua ngẫu nhiên gặp được anh, mới biết được anh ấy cũng tới nơi này.
Sáng nay tôi đi là muốn ôn chuyện với anh ấy, còn nhờ anh ấy làm chứng cho tôi.
Kịch bản tôi nói rằng tôi đã yêu anh ấy và muốn ở bên anh ấy, trừ khi anh ấy thích người khác."
Rời khỏi phòng Ngọc đại phu, mọi người đi ra sân.
Dương Dạ giật giật ống tay áo Cố Lương.
Cố Lương bước chậm lại, chờ những người khác đi ra, còn anh ở trong phòng, nhỏ giọng hỏi Dương Dạ: "Có chuyện gì?"
Nào ngờ Dương Dạ chạm vào bả vai anh, nói một câu: "Tiếng "anh Tuệ" kia dễ nghe lắm, gọi thêm một tiếng nữa đi."
Cố Lương: "..."
Như thể cảm giác được hai chữ "thô thiển" lặng lẽ bật ra qua kẽ răng của Cố Lương, Dương Dạ cười cười, hạ thấp giọng, nghiêm túc nói: "Nhưng mà đúng là tôi có một số nghi ngờ, muốn nghe ý của anh."
Cố Lương: "Cậu nói xem."
Dương Dạ: "Kịch bản này tuy máu chó, nhưng ngẫm lại, thật ra mỗi một câu đều rất có thâm ý và có logic.
Hiện tại mà nói, mối quan hệ tay ba máu chó của chúng ta không liên quan gì đến việc người chết bị sát hại.
Vậy tại sao nó lại sắp xếp đoạn kịch bản này? Kịch bản bảo buổi sáng Ngọc đại phu đi tìm tôi, rốt cuộc là có mục đích gì?
Cố Lương cũng nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Tạm thời chưa nghĩ ra.
Chúng ta sẽ xem xét sau."
"Ừm."- Dương Dạ vỗ vai anh, bỗng nhiên lại cười cười, lúc này mới đi về phía trước.
—— Chà, liệu đây là mặc định "mối quan hệ tay ba máu chó của chúng ta"? Tức là công nhận tuyến tình cảm của hai chúng ta rồi à?
Cố Lương kỳ quái nhìn Dương Dạ vài lần—— đột nhiên hắn bật cười cái gì vậy.
Thôi quên đi, hắn thường xuyên như vậy.
Cố Lương lắc đầu, theo hắn ra ngoài sân.
-
Lúc này phòng của bốn nghi phạm đã được mọi người cùng nhau điều tra.
Kết quả điều tra lại giống như những gì Cố Lương nghĩ ban đầu—— cả bốn người đều dùng chung cách thức chú sát Vương bất lão.
Lúc này trong sân, đại sư huynh đi tới chậu hoa bên cạnh tra xét, tiếp tục tìm kiếm chứng cứ.
Nhị sư huynh cau mày, vẻ mặt rối rắm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ngọc đại phu thì nghịch hộp son trong tay, thỉnh thoảng cắn môi một cái, vẻ mặt khổ sở nghĩ ngợi.
Thấy Dương Dạ và Cố Lương đi ra, Ngọc đại phu nhìn hai người bọn họ một cái, oán giận nói: "Hai người luôn thì thầm to nhỏ với nhau."
Cố Lương: "..."
Dương Dạ liếc mắt nhìn Cố Lương, ngược lại cười cười đi về phía Ngọc đại phu: "Nhìn vẻ mặt bây giờ của cô, có vẻ là có phát hiện gì rồi.
Ngọc đại phu có sáng kiến thấu triệt gì không, nói cho mọi người nghe phân tích của cô thử?"
Có vẻ như bốn chữ "sáng kiến thấu triệt" đã lấy lòng Ngọc đại phu, Ngọc đại phu lập tức nở nụ cười, nói: "Tất cả mọi người đều dùng chú thuật giết người, suy đoán này sáng nay Y mỹ nhân đã nghĩ đến.
Bây giờ chỉ có con dao đó là không ai nhận.
Nhưng tôi nghĩ...!vụ án này rất đơn giản—— lời nguyền lúc giờ Mão không giết chết hắn, bởi vì hắn đã chết trước giờ Mão.
Trước giờ Mão, có người đã dùng dao khắc chữ lên người hắn, khiến hắn chết vì mất máu."
Đại sư huynh đặt chậu hoa đang nghịch xuống, đi tới, nghiêm túc nói: "Nếu đúng là như vậy thì hung thủ sẽ không phải là tôi và nhị sư huynh.
Chúng tôi đã ở trong phòng cả đêm trước giờ Mão.
Chúng tôi có thể làm chứng cho nhau."
Cố Lương nhìn Dương Dạ, thản nhiên nói: "Cũng có thể loại trừ tôi.
Tôi và thám tử đã ở cạnh nhau trước giờ Mão."
"Mấy...! Mấy người đều có bằng chứng ngoại phạm? Có nghĩa là...!chỉ có tôi ở trong phòng một mình, không ai có thể chứng minh điều đó?"
Ngọc đại phu không ngờ rằng chỉ một câu nói của mình lại khiến mình trở thành tiêu điểm, nhất thời sắc mặt trắng bệch, bối rối không thôi..