Cái gì? - Mấy nữ sinh cùng ngoác miệng - Em... em gái? Bà... bà... không đùa chứ? Nó... rõ ràng nó...
Miệng thì lắp ba lắp bắp cố phủ nhận, nhưng thực sự thì mấy ả không biết nên phủ nhận như thế nào. Phải rồi, Jun luôn tỏ ra thân mật quá mức với Dara. Anh ta lại chẳng bao giờ phản đối, ngược lại còn dùng những ánh mắt, cử chỉ dịu dàng để đáp lại. Thái độ đó, anh ta không hề thể hiện trước mặt bất cứ một đứa con gái nào khác, trừ Jun. Khi ấy, mấy ả này cứ khăng khăng khẳng định rằng Jun là người yêu của Dara mà không thèm truy cứu gì thêm. Giờ nghĩ lại, nếu tất cả những hành động đó là phản ứng của một người anh trai đối với em gái mình, thì thật sự cũng không có gì để gọi là quá đáng.
- Vậy... vậy chẳng lẽ... chúng ta đang hại chính em gái của Dara - kun sao? - Mấy nữ sinh bắt đầu lấm lét đưa cặp mắt bối rối sang nhìn nhau.
- Sợ cái gì?
Reiko chợt quát lên. Hiển nhiên là cô đã nghe được vụ lùm xùm ở chỗ mấy nữ sinh kia.
- Mấy người còn lo lắng sao? Bộ mấy người quên rằng quyền lực của nhà Tokido lớn như thế nào à? Cho dù bổn tiểu thư đây ngay lập tức giết nó trên mảnh đất này, thì thần không biết, quỷ không hay. Đây là đâu? Là đất của nhà Tokido đó, ngôi nhà bỏ hoang này cũng là do nhà Tokido siết của mấy con nợ mà ra. Do đó, hiện tại, ngoài chúng ta ra, còn ai tự nhiên dám xâm phạm vào đây? Hả? Mấy người không tin tưởng, hay là đang có ý định phản tôi?
Mấy ả nữ sinh nghe vậy thì cả kinh, liền tìm cách tự trấn tĩnh bản thân lại. Dù gì thì thân cũng đã theo lao, có muốn lùi cũng không được, chỉ còn cách là phải theo lao thôi. Chuyện này nếu sơ ý mà để lộ ra ngoài, không cần nói nhiều, chắc chắn sẽ bị rơi vào thảm cảnh của con nhỏ tóc xanh kia hiện giờ.
Quả là không thể phủ nhận quyền lực của nhà Tokido. Nếu có ai cố ý phản bội, gia tộc này vẫn sẽ trụ vững, chỉ có bản thân kẻ phản bội là phải trả giá. Mà cái giá phải trả lại quá đắt, có khi mất mạng cũng không chừng. Cái mạng, ai cũng chỉ có một, vậy nên chẳng ai dám dại dột mà mạo hiểm để trở thành cái gai trong mắt những thành viên nhà Tokido. Theo lẽ đó, hiện tại có cho vàng hay kim cương đá quý gì thì mấy ả nữ sinh kia cũng chẳng dám hó hé nửa lời. Dù họ có chút bộp chộp thật, nhưng cũng không đến nỗi bị xếp vào loại não không có nếp nhăn.
Arata đợi cho Reiko kết thúc đợt "trút giận" thứ n, mới chợt mỉm cười rồi ung dung bước lên vài bước:
- Có vẻ như con nhỏ này chẳng chịu hé răng kêu la lấy nửa lời nếu em cứ tiếp tục hành hạ nó kiểu đó đâu, Reiko. Mà thỉnh thoảng mới có một món đồ chơi thú vị như vậy, mấy đứa sao có thể giành lấy chơi một mình được chứ?
Reiko hài lòng quan sát gương mặt xinh xắn đã bị cô nhẫn tâm rạch nát, đoạn nhếch môi cười khẩy rồi né sang một bên:
- Onii - chan, em không biết là anh có sở thích chơi đùa với con búp bê bị hư này đấy!
- Có sao đâu nào? Trông nó xấu thật, tuy nhiên, phần thân trông vẫn khá "ngon" mà. Hơn nữa, anh đã hứa là sẽ khiến cho em nó phải van xin anh. Em nó vẫn đang chống mắt trông chờ xem anh sẽ làm như thế nào đấy. Lời hứa của một người thừa kế gia sản tập đoàn Tokido, sao có thể dễ dàng nuốt chửng chứ?
Vừa nói, Arata vừa cười gian tà, tiến lại gần Jun hơn. Hắn ta dĩ nhiên không hề để ý tới vẻ mặt mỉa mai của cô em gái.
"Người kế thừa gia sản tập đoàn Tokido ư? Xin lỗi nhá, dù anh là con trai trưởng, nhưng nếu anh bất tài hơn tôi thì cha vẫn sẽ không ngần ngại mà giao tập đoàn cho Reiko này đâu!"
Nếu Dara có mặt ở đây và đọc được những dòng suy nghĩ của cô nàng tiểu thư danh giá ấy, hẳn anh cũng sẽ không tránh khỏi bất ngờ. Cùng là anh em với nhau, nhưng có vẻ như những thứ vật chất ngoài thân có sức mạnh quá lớn, thậm chí có khả năng chia rẽ cả những người thân trong gia đình. Quan hệ của con người Nhân Giới, xem ra phức tạp hơn anh nghĩ nhiều.
- Chậc chậc... thật là... đã để cho em đợi lâu như thế. Nhưng mà đừng có lo, anh đây lấy danh dự quý tử nhà Tokido, hứa sẽ bù đắp cho em chu đáo, bé cưng "xinh xắn" à?
Arata cố ý kéo dài từ "xinh xắn" ra, đoạn ha hả cười chế giễu cô gái. Nhưng về phần Jun, ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không có. Cô đơn giản vẫn chỉ là buông thõng người như thế, giống như một con rối bị người ta trói chân trói tay mà mặc sức điều khiển.
Ngay lập tức, cô liền "được ưu ái" tặng ngay cho một gáo nước vào mặt. Ác độc hơn, thứ nước ấy được pha với không ít muối, tàn nhẫn ngấm vào da thịt mỏng manh của Jun, rồi hung hăng cuốn đi những vết máu đỏ trên mặt cô. Có vẻ như gáo nước vừa rồi đã thu được chút thỏa mãn cho mấy ả nữ sinh quanh đó. Thân hình nhỏ nhắn của Jun cơ hồ vừa run lên một cái. Reiko cười khẩy vứt cái gáo qua một bên:
- Em giúp anh làm sạch cái mặt của nó rồi đó. Chúc anh vui vẻ nhé onii - chan.
Arata hình như không quan tâm lắm đến lời chúc của cô em gái. Ánh mắt hắn lúc này, nhất nhất đang dán chặt vào phần da thịt trắng nõn nhấp nhô sau lớp áo đồng phục ướt sũng. Từng đường cong tuyệt mỹ của Jun vừa ẩn vừa hiện, khiến cho hắn không tự chủ mà nuốt nước bọt một cái. Xô nước kia vốn ban đầu chỉ có tác dụng làm Jun thanh tỉnh, không nghĩ được là lại có tác dụng phác thảo đường cong tốt như thế này. Dáng người của Jun, phải công nhận là quá chuẩn, khiến mấy ả xung quanh, bao gồm cả Reiko, không khỏi có chút ganh ghét, đố kỵ.
Arata vốn đã có ý tứ với cô gái này từ ngay hôm nhập học cơ, tiếc là ả bồ của hắn khi ấy vẫn còn bám dính lấy hắn, chung quy thì hắn mới tìm được lí do "đá" ả chiều hôm trước. Hắn vốn định gạ gẫm Jun từ từ thôi. Đầu tiên là giăng lưới tình, gieo ảo tưởng cho cô gái về một mối tình lãng mạn như trong phim Hàn Quốc, rồi sau đó sẽ tìm cách cho cô nếm chút mùi đời... như hắn đã từng làm với các cô gái trước đó.
Cái vẻ ngây thơ tinh khiết của Jun, thật là chỉ khiến cho hắn muốn vấy bẩn mà thôi. Con gái, nhất là loại con gái nhà giàu, thường thích tỏ ra thanh thanh cao cao. Thực chất tất cả cũng vẫn chỉ là con người, chẳng phải thần thánh gì, chắc chắn vẫn phải lộ vẻ luyến tình trong việc ân ái. Hắn là hắn có sở thích lột mặt nạ nữ nhân theo cách thức như thế, thật là thống khoái không gì bằng.
Tính là tính như thế, nhưng hắn thật chẳng nghĩ bản thân sẽ "lột mặt nạ" của Jun trong cái tình cảnh này. Tuy nhiên, cũng không phải là không có chút thích thú, ngược lại là đằng khác. Tình cảnh này, vừa lạ lại vừa kích thích, khiến cho cái nét phóng đãng càng ngày càng trở nên đậm nét sau nụ cười đen tối của hắn. Arata từng bước tiến lại gần Jun, giọng nói cơ hồ khó có thể giấu được mục đích xấu:
- Sao vậy, bé cưng, giận anh rồi à? Đừng nóng nha. Anh là anh có kinh nghiệm lâu rồi, chắc chắn không làm đau bé đâu. Dù gì thì cũng là do bé thách thức anh trước mà, có phải không?
Vừa nói, Arata vừa đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má của Jun.
- Cút ra...
Một thanh âm trầm trầm chợt len qua khóe miệng của Jun mà thoát ra ngoài.
- Gì cơ?
Arata cười cười, miết nhẹ mấy ngón tay xuống chiếc cổ thiên nga trắng ngần, hướng tới đôi gò bồng đảo chuẩn xác tiến tới.
- Ta nói là cút ra!
Bất ngờ Jun gằn giọng rồi quay phắt sang cắn mạnh vào tay Arata.