Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 62: Kẻ khả nghi




Izu dở khóc dở cười:

- "Thành toàn", em ấy cứ làm như tớ với cậu là phụ huynh của mình ấy!

Izu thản nhiên nói đùa mà không hề chú tâm tới khuôn mặt đang từ trắng chuyển sang hồng của chàng trai khả ái bên cạnh.

- Mà nè, cậu nghĩ sao về những điều em ấy vừa nói?

Kofu thở dài, mơ màng ngước mắt lên ngắm nhìn khoảng không rộng như vô tận:

- Tớ không quen với việc tin tưởng người lạ ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên, nhưng mà... tớ thật sự không thể tìm được cách nào khác để lí giải về việc Shippo biết được chúng ta có Siêu năng lực. Tớ chỉ đang tự đặt một câu hỏi: họ... có thật là chỉ đến đây để học không? Theo như cậu nói, chỉ riêng Mochi và Sal thôi, tớ đã thấy, còn có ai trong trường này có thể "dạy" họ được nữa?

Izu trầm tư. Học với hai người họ chỉ mới hơn một tuần thôi mà cô đã phải thầm cảm thán không ít lần: quái vật là có thật.

- Cũng đúng ha. Như vậy, cậu định tiếp theo sẽ làm gì đây?

Kofu nhẹ nhàng dời mắt sang cô gái:

- Tớ nghĩ là trước mắt chúng ta vẫn cứ làm ngơ đi. Dù sao thì mọi chuyện vẫn tạm ổn. Chỉ cần trật tự ngôi trường này vẫn tốt thì...

Kofu đột ngột im bặt. Izu chỉ kịp thấy ánh mắt chàng trai chợt mở lớn. Trong thoáng chốc, bàn tay Kofu lao vút qua vai cô gái với tốc độ kinh người.

- Kofu - kun, cậu...

- Cẩn thận, Izu - chan!

Izu còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì Kofu đã nhanh chóng kéo cô ra sau lưng. Không chần chừ, Kofu nhanh như cắt lao lên phía trước tung ngay một cước. Đến lúc này Izu mới chợt hiểu ra vấn đề...

Mục tiêu mà Kofu đang nhắm tới là một người trông cực kỳ khả nghi. Người đó cao hơn Kofu cả cái đầu, khoác một chiếc áo khoác đen mỏng dài quá gối có mũ trùm lên tới trán, thấp thoáng sau đó vài lọn tóc đen nhánh, cặp mắt kính bản rộng màu đen che gần nửa khuôn mặt trắng như vô diện, combo thêm bộ com - lê cũng đen nốt, chả trách sao mà Kofu khẩn trương đến vậy.

Chàng trai ra đòn chớp nhoáng trông đến hoa cả mắt, ấy vậy mà "cái cây màu đen" kia vẫn chẳng thấy xi nhê gì, thậm chí đến chân hắn còn chẳng buồn di chuyển. Hắn nghiêng sang trái, rồi sang phải, lại ngửa người ra sau, tốc độ không thể nhìn kịp. Đến khi mũi chân hắn khẽ di động, cũng là lúc Kofu đang chuẩn bị ra thêm đòn, bỗng chàng trai chợt nghe nhói ở ngay đầu gối và khuỷu tay, lập tức các đòn tấn công bị trả về một cách không thể nhẹ nhàng hơn. Người khả nghi kia chỉ ngăn đòn của chàng Hội phó chỉ bằng một chân, hai tay hắn thậm chí còn chưa rút ra khỏi túi áo.

- Dừng lại được rồi!

"Cái cây đen thui" chợt cất giọng trầm trầm. Kofu cũng thu lại một quyền vừa chuẩn bị tung ra.

- Sao lại muốn đánh ta?

Kofu dè chừng nhìn "cây đen thui" trước mặt:

- Anh trông tà đạo như thế, tự nhiên lù lù xuất hiện ngay sau lưng Izu - chan, tôi không nghi ngờ được sao? Rốt cuộc thì anh đến đây để làm gì?

Người nọ thoáng im lặng một chút, rồi quay một góc chín mươi độ sang Izu, hoàn toàn lơ đẹp chàng trai:

- Cô còn nhớ tôi chứ?

Izu thực chất đã hơi ngẩn người từ ban nãy rồi. Giọng nói của người này, có chút băng lãnh, thêm chút bất cần, không thiếu vẻ kiêu hãnh. Một giọng nói áp đảo người nghe, mang lại cho người ta cái cảm giác hơi rờn rợn, không dám tiếp xúc nhiều, nhưng thực sự thì giọng nói này nghe rất quen, chắc chắn là Izu đã từng nghe qua ở đâu rồi. Cơ mà ngay lập tức hỏi như thế, cô gái nhất thời nhớ không ra.

- Anh... anh là...

- Cậu biết anh sao, Izu - chan?

Khóe môi của người lạ khẽ nhếch nhẹ, cười mà như không cười. Bàn tay trái lúc này mới rút ra khỏi túi áo khoác, lấy ra một bông hồng đen, trên thân có đính một chiếc lông vũ cũng màu đen nốt.

- A! Anh là Aoi, quản gia của Dara - senpai?

Nói xong, Izu chợt nhận ra mình hơi thất thố, liền giật mình lấy tay che miệng:

- Xin lỗi, em vô ý quá!

- Không sao. Cũng chỉ là cái tên! - Aoi đưa hoa hồng lẫn Phúc Huyền Vũ cho Izu - Của cô hết. Sáng nay tôi đã gửi quà cho Jun rồi!

- E... tou, thế này...

- Chỉ là một lời chúc phúc. Mochi chưa nói sao?

- À... vâng! Anh đến đây có việc gì sao? - Izu đành miễn cưỡng đưa tay nhận lấy món quà, không hề để ý đến khuôn mặt xám xịt của cậu bạn bên cạnh.

Aoi nhẹ nhàng rút một lá thư từ trong túi áo ra đưa cho Izu:

- Đây là đơn xin nghỉ học của Dara. Có lẽ ngày mai hắn mới tới trường được!

- A, Dara - senpai, anh ấy bệnh sao?

- Cũng không hẳn! Tối hôm qua hắn phải cân cả tôi lẫn Mochi suốt cả đêm nên bây giờ có gặp chút vấn đề về sức khỏe!

Kofu nghe giải thích, lông mày không giãn ra được, ngược lại khuôn mặt ngày càng xám ngắt:

- "Cân hai"... "suốt đêm"... "vấn đề về sức khỏe"... là từ phần thắt lưng trở xuống phải không?

Izu suýt nữa thì bật ngửa trước câu hỏi của cậu bạn. Kofu trông đứng đắn là vậy, không ngờ cũng có những suy nghĩ đen tới mức không thể tưởng tượng như thế. Có lẽ cậu ta đã đọc quá nhiều truyện thể loại đam mỹ chăng?

Aoi mang chiếc mắt kính bản to như thế, nhưng Izu đoán là cặp mắt anh ta đang nheo lại một cách thú vị.

- Suy nghĩ độc đáo đấy nhóc, nhưng mà bọn ta đánh nhau!

- Đ... đánh nhau? - Cả Izu và Kofu không hẹn mà cùng thốt lên.

- Ờ, chỉ như một cuộc tập luyện bình thường thôi... Cũng hơi khó khăn. Tay phải của tôi bị gãy do đỡ một cước của tên tóc dài ấy! - Aoi khẽ cúi mặt nhìn xuống cánh tay còn đang đặt trong túi áo khoác.

Một bên lông mày Izu sụp xuống, khóe miệng giật giật.

"Rốt cuộc thì cái nhà này là cái quái gì vậy?"

- Thật tiếc! - Kofu lấy lại vẻ nghiêm chỉnh của mình - Nhưng mà theo quy định của nhà trường thì anh phải có giấy xác nhận của bệnh viện, rồi anh phải gặp trực tiếp giáo viên chủ nhiệm để xin phép, đồng thời phải chứng minh được mình ở cùng địa chỉ với Dara - senpai, còn không thì...

- Vậy thôi bỏ! - Aoi thờ ơ cắt ngang lời Kofu.

- Nhà tôi có bác sĩ riêng, tôi thì không muốn gặp thêm người lạ. Vậy nên cậu cứ để tên đần ấy nghỉ không phép đi!

Lần này thì tới lượt Kofu nheo mắt khó hiểu.

"Gã này có đúng là quản gia của Dara - senpai không vậy?"

- Tôi về đây. Hai đứa ở lại cẩn thận.

Aoi đủng đỉnh bước, buông một câu khó hiểu. Khi đi ngang qua Kofu, chợt Aoi dừng lại, thấp giọng:

- Thu lại mấy vòng xoáy trong mắt nhóc đi. Để Mochi nó mà thấy được thì... đừng trách nó nhé!

Aoi nói xong thì đủng đỉnh bước đi theo hướng cổng trường. Kofu khẩn trương nói vọng theo:

- Này, anh nói thế nghĩa là sao?

Aoi vẫn bước, không ngoái đầu lại, cũng chẳng dừng bước. Izu thở dài, nhìn quanh quất:

- Oài! Cũng may là mọi người cũng đã vào lớp hết, nếu không chắc chắn sẽ bị anh ta dọa cho mất vía hết. Rồi màn động tay động chân sẽ lên bảng tin trường ngay ngày mai đấy.

Kofu thoáng im lặng, cuối cùng anh vẫn chọn cách không giấu giếm Izu:

- Izu - chan à, không phải chỉ vì anh ta trông khả nghi mà tớ tấn công đâu. Sự thật là... ngay lúc đó, tớ đã thấy... - Ánh mắt chàng trai chợt trở nên nghiêm trọng - Anh ta là yêu quái!