Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 55: Biến cố sau trường học




- Gì nữa đây, senpai?

- Hơ hơ! Cổng trước hôm nay tự nhiên đông quá, nên tụi này chỉ định đợi ở đây, vừa đi dạo vừa chờ thời thôi, vậy mà cũng gặp được cưng. Sao vậy? Chắc là sợ chụy đây chặn ở cổng trước nên trốn đi đường sau sao? Thật không may cho cưng nhỉ!

- Tiệm bánh Papparoti ở cổng sau thật sự rất ngon! - Mochi thản nhiên trả lời.

Bỗng có một giọng nữ khác vang lên:

- Cậu còn có thể vui vẻ đi tiệm ăn uống sau khi đã làm cho người khác bị tổn thương sao?

Từ sau mấy thân cây lớn, Hama bước ra, khuôn mặt tức giận trừng mắt nhìn Mochi. Chàng trai vẫn chẳng thay đổi sắc mặt:

- Hôm nay trường có cả đầu gấu chặn đường sao? Muốn cướp bánh, cướp sắc hay tiền đây?

- Bớt nói nhảm đi! - Ayame gằn giọng - Thứ hạng người như nhóc đối với bọn này không đáng giá một xu đâu. Thứ bọn này cần là một lời xin lỗi từ nhóc!

Bất chợt, Ayame quay sang thân cây lớn bên cạnh:

- Ra đây, Akina - chan. Có chị và Hama ở đây rồi, em còn sợ gì hắn nữa?

Từ sau thân cây, một giọng nói rụt rè lí nhí phát ra:

- Thôi... chị, chuyện này nên dừng lại đi. Chuyện của em không có gì to tát đâu mà...

- Cậu ra đây, sợ gì chứ!

Hama bất ngờ chồm tới kéo cô gái nhỏ với chiếc nơ đỏ ra ngoài khiến cô chới với suýt ngã. Vừa đứng vững lại, Akina vô tình ngước lên và... bắt gặp ánh mắt đẹp hút hồn của crush. Một giây còn chẳng kịp trôi qua, khuôn mặt Akina đã đỏ như gấc chín:

- Yan - san... tớ... tớ xin lỗi! Tớ không muốn thế đâu! Tớ...

- Akina - chan, cậu bị gì vậy! Hắn còn chưa xin lỗi, cậu đã xin lỗi trước rồi! Cậu đâu có lỗi gì đâu!

- Nhưng... nhưng mà...

- Akina - chan, nghe nè, em cứ ở yên đấy thôi. Mọi chuyện cứ để chị và Hama giải quyết.

Đoạn, Ayame quay phắt sang hướng Mochi và Sal đang đứng:

- Yan - san, hôm nay nhóc đừng có hòng rời khỏi đây mà không làm rõ chuyện này.

Mochi thở dài. Nhìn cô gái nơ đỏ đang đứng cúi gằm mặt, trên tay còn giữ chiếc túi đựng miếng bánh Pie Mojito hồi sáng. Có là kẻ ngu nhất trần gian cũng đoán ra được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Huống chi, chưa ai thấy Mochi "ngu" bao giờ.

- Muốn giải quyết gì thì cứ giải quyết với tôi, nhưng đừng cản đường Sal - Mochi lạnh lùng.

- Không sao đâu Mochi - kun! - Sal cười tươi - Chỉ cần anh đưa bịch bánh Mochi của anh cho ta thì ta sẽ ngồi yên ở đây một lúc.

Nhìn gương mặt hớn hở của Sal, Mochi chỉ biết thở dài rồi làm theo lời cậu bạn mà thôi. Nhận lấy bánh, Sal liền quay lưng toan tìm chỗ nghỉ chân. Chợt, giọng nói hằn học của Ayame vang lên:

- Đúng là bạn bè cùng một giuộc, đều xếp chung loại vô tâm như nhau. Thật không hiểu vì sao có kẻ vẫn có thể cười đùa ăn uống trong hoàn cảnh này...

Bước chân Sal chợt dừng lại. Chàng trai nhẹ nhàng quay đầu lại, hướng ánh mắt vô cảm nhìn Ayame. Giọng nói lạnh lẽo hơn hẳn:

- Vì sao ư? Vì ngay từ đầu, mấy chuyện nhỏ nhặt này đã không đáng cho ta để mắt tới!

Dứt lời, Sal quay đầu đi thẳng về phía một phiến đá.

Cả ba cô gái thoáng giật mình. Vừa rồi, có đúng là những lời đó đã phát ra từ miệng của Tian Sal, chàng trai được mệnh danh là "Thiên sứ từ trời xuống" của trường?

Nếu như Izu có mặt ở đây vào lúc này, chắc chắn cô sẽ bị sốc, đồng thời tự hỏi, liệu Sal có giống như cô em gái nhỏ của mình, có một lối diễn xuất cực kì chuyên nghiệp như thế?

Việc Sal là người như thế nào, đến lúc này cũng không ai rõ. Chỉ biết, với thân phận đặc biệt hiện tại của mình, Sal sẽ không để cho bản thân dễ dàng bị người khác xúc phạm.

- Nói lẹ đi. Mấy người rốt cuộc muốn cái gì? - Mochi thờơ hướng về phía trước hỏi.

Ayame khoanh tay, hếch mặt:

- Chụy đã nói rồi đó, còn hỏi thừa làm gì?

- Chuyện chị tự nhiên thích đi về bằng cổng sau sao? Hay là chuyện cổng trước tự nhiên đông?

Cái vẻ mặt bất quan tâm của Mochi khiến cho Ayame giận đến sôi máu:

- Nhóc đừng có giỡn mặt với chị nhé! Trường đông hay thưa chị cũng đếch thèm để ý. Nhóc đã gây tổn thương cho Akina - chan, bây giờ còn tỏ vẻ không liên quan, nhóc không cảm thấy bản thân mình quá đáng chút nào à?

- Quá đáng! - Mochi cười nhẹ - Việc đó ư? Tôi quá đáng vì đã không nhận miếng Pie Mojito đó sao? Nghĩa là mấy người muốn tôi phải nhận lấy nó? Rồi sau đó tôi phải làm sao đây? Liệu mấy người có tức giận vì tôi dùng muỗng thay cho nĩa để ăn miếng bánh đó không? Và tôi nên ăn thế nào? Nhai bên trái hay bên phải? Nên nuốt chậm hay phải ăn như hạm? Nếu tôi làm sai thì liệu tôi có bị chặn đường về nhà như bây giờ không?

- Bớt giả ngu đi! - Lần này, tới lượt Hama lớn tiếng - Ai quan tâm cậu muốn ăn bánh như thế nào chứ? Tôi hỏi cậu, câu nói mà cậu đã nói với Akina lúc đó, đừng bao giờ làm bánh cho cậu, sao cậu lại có thể tàn nhẫn như vậy? Akina - chan đã rất cố gắng để làm lại món bánh theo lời của cậu góp ý hôm qua. Tôi... tôi biết cậu giỏi, tôi biết kiến thức về các món bánh của cậu là rất rộng, tôi biết khẩu vị của cậu rất khó, nhưng... sao cậu có thể buông ra những lời như thế?

Nói đến câu cuối, giọng Hama nhỏ đi hẳn. Có vẻ như Hama là cô gái khó có thể chịu được xúc động:

- Akina - chan rất thích làm bánh. Và... cậu có biết, những lời nói ở buổi chiều hôm qua của cậu đã tạo động lực cho cậu ấy như thế nào không? Vậy mà sau đó, chỉ sáng hôm sau, cậu đã... nói như vậy. Như vậy có khác gì bảo Akina bỏ làm bánh đi chứ?

Mochi im lặng quan sát Hama một lúc, rồi anh chậm rãi hỏi lại:

- Vậy cậu muốn lúc đó tôi phải làm gì? Nhận lấy quà, ăn lấy ăn để một cách ngon lành, rồi khen ngợi này nọ, cười một cách thật trìu mến với Akina - san? Để rồi sau đó cậu ấy sẽ nuôi một hi vọng về một cuộc tình thật đẹp và lãng mạn... như trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình? - Mochi nhắm nghiền mắt, thở dài - Xin lỗi! Tôi không phải là loại người biết diễn kịch và thích lập harem như mấy người nổi tiếng khác. Tôi cũng không cần fan hay bất cứ sự hào nhoáng nào. Cái tôi cần, chỉ là một sự bình yên mà thôi!

- Nhưng... Yan - san, cái này chỉ là...

- Thôi được rồi, Hama - chan! - Akina bất chợt nắm nhẹ tay áo của Hama - Chuyện này là chuyện của tớ, cậu đừng bận tâm nữa!

- Nhưng, Akina - chan, cậu là bạn của tớ...

- Tớ hiểu mà!

Akina run run nắm chặt tay áo Hama hơn. Cô gái chỉnh lại chiếc nơ đỏ, cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất với Mochi:

- Tớ hiểu rồi! Yan - san, thực sự tớ... chỉ muốn hoàn thiện thêm khả năng làm bánh của tớ mà thôi, chứ... tớ không hề có ý làm phiền cậu đâu. Tớ... - Giọng cô gái dần run hơn - Tớ... không nghĩ là tớ sẽ gây ra phiền phức cho cậu đến vậy. Tớ sẽ cố không đểcậu bị ảnh hưởng nữa. Bánh này... tớ tự ăn cũng không có vấn đề gì đâu. Xin lỗi cậu... và cũng cảm ơn cậu về những góp ý ngày hôm qua...

Trông cô gái nhỏ với chiếc nơ run rẩy đang cố lấy dũng khì để nói chuyện với mình, Mochi cũng không muốn làm khó cô. Anh nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt cũng dịu hơn:

- Thế cũng tốt! Cậu nên tự đánh giá thành quả của mình. Như thế sẽ tốt hơn là nhờ cậy vào người khác!

- Tự đánh giá cái con khỉ mốc ấy!

Ayame chợt gằn giọng, bất ngờ giật lấy túi bánh của Akina, quẳng xuống rồi lấy chân nghiền lên một cách không thương tiếc. Vừa giẵm vừa nghiến răng:

- Em tỉnh lại đi Akina - chan! Hắn đã không xem em ra gì như thế, em lại còn hạ mình làm gì? Em có bị mất trí không? Thứ này em đã bỏ bao nhiêu công sức để làm cho hắn. Nếu hắn đã không cần, chi bằng bỏ phứt nó đi, để tự cảnh tỉnh mình về một lần xuẩn ngốc này. Nghe lời chị, đừng có cố gạt gẫm chính bản thân của mình nữa!

Hành động của Ayame quá bất ngờ, khiến cho những người có mặt tại đó không kịp trở tay. Chiếc bánh trong chốc lát đã trở nên nát bấy đến tội nghiệp bên trong cái túi trong suốt đã nhăn nhúm kia.

Akina lúng túng như gà mắc tóc. Cô gái không biết phải phản ứng như thế nào trong tình huống khó xử này. Bất giác cô ngước lên, và thoáng giật mình...

Gương mặt điển trai của Mochi đang tối sầm một cách đáng sợ!