Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 40: Mị hoặc




- H... Hơn bốn giờ sáng!!! - Izu hả họng hét, hoàn toàn không để ý đến việc chàng vừa dành một cụm từ cực kỳ mĩ lệ để gọi cô - C... c... cậu có đùa tớ không vậy?

- Cậu nhìn xem mặt tớ có giống như đang đùa không?

- Cái bản mặt mốc của cậu chẳng nói lên được cái khỉ gì hết! Mà đúng là hơn bốn giờ rồi sao?

- Ờ! Không tin thì cứ nhìn giờ trên màn hình này!

Cô gái ngỡ ngàng trong giây lát trước khi cuống quít lên:

- Vậy thì tớ càng phải về ngay thôi. Tớ chưa dọn dẹp nhà cửa, chưa làm bài tập, chưa soạn cả danh sách các lỗi vi phạm của các học sinh trong tuần này nữa. Sáng mai là phải gửi nó cho cô Nao rồi đó.

- Bình tĩnh cái coi. Làm gì mà nhoi nhoi lên vậy? Có cái gì thì từ từ làm.

- Từ từ gì nữa chứ? Tớ còn có hai tiếng thôi đấy.

- Hai tiếng, dư thời gian chán ra ấy. Cậu liệt kê lại việc cần làm của cậu ra coi.

- Thì... dọn dẹp nhà cửa nè.

- Nhà cậu không còn ai khác à?

- Có, nhưng chị ấy chỉ làm vườn thôi, với chú tài xế chỉ ghé qua lúc tớ cần.

- Vậy cũng chẳng sao, lỡ dơ rồi thì chiều nay về dọn cũng được. Có ai thấy đâu mà lo.

"Đúng là cái đồ vừa lười vừa ở dơ!"

Izu thầm nghĩ.

- Tớ còn phải soạn danh sách vi phạm.

- Vậy cậu nghĩ nãy giờ tớ đang làm gì hả?

- Ớ! - Izu tròn mắt, rồi đôi mắt tròn xoe ấy sáng hẳn lên. Cô phóng cái "vèo" tới kế bên chàng trai, gương mặt mừng rỡ thấy rõ - Cậu làm giúp tớ sao? Tớ cảm ơn cậu nhiều lắm lắm luôn, tớ sẽ...

- Tớ không cần cậu nhớ, nhưng mà...

Mochi ngừng ngang, tay vẫn gõ phím, và khóe miệng lại vẽ nên cái nét cười đáng ghét ấy.

- Nhớ rồi, đồ quỷ xấu xa! Đã bảo là tớ không thèm quỵt nợ của cái tên sao chổi như cậu đâu! - Izu phùng má ngồi phịch xuống ghế - Cậu đúng là biết cách phá hoại cảm xúc của người khác mà! Hm… tớ còn phải soạn bài, vệ sinh cá nhân nữa.

- Chẳng phải văn phòng của cậu có đầy đủ đồ dùng cá nhân, phòng tắm, phòng vệ sinh... cả sao?

- Hơ?

Izu bỗng khựng lại một chút. Hình như cô vừa nhớ ra điều gì đó. Máu nóng bốc lên, cô đập bàn cái "rầm":

- Phải rồi! Tại sao cậu lại mở được cửa Hội phòng và văn phòng của tớ? Cậu lục chìa khóa trong giỏ của tớ phải không? Giỏ của tớ đâu?

- Tớ mà thèm lục giỏ cậu ư? - Mochi thản nhiên cầm chiếc giỏ màu hồng dưới chân bàn lên đưa cho Izu - Đây mở cửa không cần chìa nhá!

- "Mở cửa không cần chìa"?

Izu hơi nhíu mày. Bất chợt cô quay ngoắt ra phía cửa chính, rồi ngó sang cửa phòng của mình, đoạn cô hét suýt thủng màng nhĩ của chàng trai:

- Cậu đạp cửa hả cái tên khùng này, hư chốt hết trơn rồi kìa!

Mochi nhăn mặt ngoáy ngoáy cái lỗ tai tội nghiệp:

- Tớ sẽ đền mà, lo gì!

- Nhưng nếu nhà trường biết được thì cậu sẽ bị khiển trách, rồi bị trừ điểm nữa đó!

- Cậu không nói thì trường biết kiểu gì được?

- Bộ cậu quên là ở đây có camera sao?

- Khục! - Mochi cúi đầu bụm miệng cười - Yan Mochi này làm việc mà lại để xảy ra sơ suất tầm thường như vậy sao?

- Eh? - Cô gái tròn mắt - Đừng có nói là...

Mochi vội bịt tai lại.

- Cậu phá camera rồi sao? - Izu gân cổ hét muốn banh phòng.

- Chứ cậu muốn người khác biết chuyện cậu ở chung phòng với tớ cả đêm sao?

Chàng trai chống cằm, lầm bầm thêm vài tiếng nữa:

- Như thế thì còn gì là hình tượng của tớ nữa!

- Cậu thì làm gì có hình tượng khỉ gì chứ!

Izu hậm hực.

"Nhưng mà ngẫm lại thì lời hắn nói cũng không sai. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì thật cũng chẳng hay xíu nào."

Cô đành thở hắt ra một cái:

- Coi như tớ nhắm mắt cho qua chuyện này! Cậu nhớ giải quyết cho nhanh đó. Hội đồng Nhà trường mà biết là phiền lắm luôn.

-Dù có mở mắt thì cũng phải cho qua thôi! - Có kẻ nào đó vẫn ngồi lầm bầm.

Izu nghe như không. Đã quá biết cái tánh khoái "chọc gậy bánh xe" của hắn, cô tảng lờ kiếm đường nói cho qua chuyện:

- Sách vở và đồng phục của tớ ở nhà cả. Tớ trước sau gì cũng phải về thôi!

- Cái đó thì cậu khỏi lo đi. Năm giờ sẽ có người mang đến tận trường cho cậu. Bây giờ cậu một là vệ sinh cá nhân trước, còn hai là ngủ tiếp tới năm giờ rồi dậy soạn bài. Một tiếng chắc là khá dư dả rồi nhỉ?

- Khoan đã! - Izu nhíu mày - Ai mang đồ đến cho tớ cơ?

- Tớ không biết nữa. Tớ gọi bừa. Ai bảo cậu không chịu lưu tên chứ!

- Hả? - Izu lại tiếp tục đứng bật dậy đập cái bàn đáng thương một phát rõ mạnh - Cậu tự tiện lấy điện thoại của tớ?

- Ai đời lại đi lấy ngày tháng năm sinh làm pass điện thoại chứ?

- Tớ cài pass kiểu gì thây kệ tớ! Ai bảo cậu... nhớ ngày sinh của tớ làm gì rồi ở đó mà lèm bèm. Đã vậy còn tự tiện xài điện thoại của tớ mà không thèm báo trước cho tớ nữa!

- Thế cậu đập điện thoại của tớ cậu có thông báo trước cho tớ không?

- Ơ, thì tớ...

Izu bị "phản dame" bất ngờ, nhất thời ngắc ngứ. Mochi cười cười, chợt hỏi:

- Muốn lấy ngày sinh của tớ làm pass không?

- Hông! Ai mà thèm chứ!

Chàng trai shutdown cái laptop rồi lười biếng nằm dài ra bàn. Anh quay mặt về phía cô gái, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp ấy đột nhiên trở nên sâu thẳm cuốn hút đến lạ thường:

- Vậy thôi! Zu - chan, vô ngủ xíu đi! Tới giờ tớ sẽ gọi cậu dậy. Hay nếu cậu muốn thì ủy quyền cho tớ xuống nhận đồ giùm cũng được.

Izu chớp mắt. Hình như cô vừa cảm thấy có chút mơ hồ. Trong thâm tâm tự nhiên không thể phản bác lại lời của Mochi. Nhưng rồi cô vẫn lắc mạnh đầu cho mấy cái thứ lạ lùng nào đó đang choáng ngợp trong tâm trí văng hét đi, đoạn dè dặt nhìn chàng trai:

- Gì nữa đây? Sao tự nhiên tốt sảng vậy?

Mochi không trả lời, đôi mắt dường như sáng hơn, đẹp hơn và mê hoặc hơn. Anh giục:

- Ngủ lẹ đi, không tớ lại đổi ý cho bây giờ! Không còn sớm nữa đâu!

Cô gái cắn môi, rồi cũng gật đầu:

- Ừm, được rồi! Nhờ cậu nhé!

Izu ngoan ngoãn ngồi dậy. Bước chân mảnh mai của cô Hội trưởng xinh xắn tiến về phía văn phòng của mình. Cho đến khi cánh cửa văn phòng Hội trưởng khép lại, Mochi mới chép miệng, lẩm bẩm:

- Cậu mà lấy ngày tháng năm sinh của tớ làm pass điện thoại thì tớ đố có tên nào đoán ra được!

Đoạn chàng trai lôi trong túi quần ra chiếc điện thoại của mình, bấm bấm mấy cái phím ảo trên màn hình cảm ứng. Miệng vẫn lèm bèm:

- Con người sao phải tạo ra cái thứ gọi là "Danh bạ" nhỉ? Chỉ là mười con số sắp sắp đổi đổi vị trí thôi, không nhớ được sao?

Mochi lười. Lười đến cả việc lập danh bạ, lưu số. Thế nên để khỏi cần phải lưu, anh chỉ cần "chịu khó" đọc qua một lần rồi nhớ thôi. Bộ giáo dục Nhật Bản mà phát hiện ra trong nước của mình có một kẻ như thế thì... chắc chắn họ sẽ tới tận nhà lôi anh đi đào tạo, rồi cung cung kính kính đưa anh ra thi thố với cả thế giới cho mà xem.

- Aoi à? Tôi "Mặt trăng đẹp giai" nè! Bữa điểm tâm hôm nay nhờ anh nhé!

- Nếu được thì mang cho tôi hai phần...

- Ừ! Năm giờ trước cổng trường. Ok! Bye!