Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 158: Trở về (2)




"Ngự lâm quân... của Suizokukan?"

Izu lo lắng đứng sau Mochi lén đưa mắt nhìn ra xung quanh. Cả hai đã bị bao vây hoàn toàn. Hàng ngũ binh lính đều mặc một kiểu y phục dạ hành thuận tiện cho việc ngụy trang trong bóng tối. Giữa trán bọn họ có một ấn ký hình giọt nước. Cô không nhìn rõ màu của nó, nhưng cô đã được nghe chị Nari cảnh báo, tuyệt đối không để đắc tội với những người có kí hiệu hình giọt nước màu xanh trên trán, bởi vì họ thuộc hàng ngũ tinh nhuệ bậc nhất của Suizokukan, được lựa chọn từ những chiến binh tài năng nhất, huấn luyện trong môi trường kỉ luật thép, và đặc biệt là họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Quốc vương đương thời, trung thành tuyệt đối, chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi người họ đều có tôn nghiêm riêng và những đặc quyền mà người khác không có, vì thế, ngoại nhân như Izu tốt nhất là càng yên phận càng tốt. Cơ mà... tình huống đã đến mức này, muốn không đắc tội cũng thật khó.

Chợt một nam nhân nghiêm chỉnh bước ra từ hàng ngũ, đến trước mặt Mochi kính cẩn chắp tay cúi mình:

- Yan - sama, mạt tướng là thủ lĩnh của đội Ngự lâm quân, Ito Dosu, xin ra mắt Quốc vương tương lai.

Mochi không đáp, chỉ yên tĩnh liếc nhìn người trước mặt. Không gian chợt trở nên quỷ dị lạ thường. Người không mở lời, kẻ cũng chẳng dám động đậy. Những người xung quanh cũng không biết nên làm thế nào. Để kéo dài thời gian thế này, có chút ngoài ý muốn. Đành rằng nhiệm vụ của họ là ngăn cản hai người này xuất quốc, nhưng giằng co kiểu này thì được gọi là gì đây? Huống chi, họ cũng đang rất muốn gãi đầu.

Sao tự nhiên lại trở thành kẻ phụ thuộc thế này? Họ đang phục kích người ta cơ mà...

- Đông đủ thế này, thật vinh hạnh. Mọi người đợi ta sao?

Dosu có chút không dự đoán được. Ài, đùa sao, người này nếu đơn thuần thì có thể ngồi ở vị trí đó à?

- Chúng tôi không đợi ngài. Chúng tôi đợi người muốn xuất quốc mà chưa có chỉ thị của Quốc vương.

- Vậy sao? Hay cho từ Quốc vương tương lai, ta có được bao nhiêu trọng lượng trong mắt các ngươi đây?

- Yan - sama, xin thứ lỗi, nhưng theo luật ở đây thì Ngự lâm quân chỉ phục vụ mệnh lệnh của Quốc vương đương nắm quyền thôi.

- A, nếu vậy, nếu ta trở về ngoan ngoãn trở thành Quốc vương thì có thể giết các ngươi chỉ bằng một lời nói?

Lần này thì Dosu ngước lên, không chút do dự đáp:

- Dĩ nhiên. Đây là luật mà, Yan - sama.

Chân mày chàng trai tóc bạch kim như động như không, bất giác, khóe miệng khẽ mỉm cười. Dosu nhanh như cắt lui về sau một đoạn, ánh mắt cảnh giác cao độ. Vị quốc vương tương lai này, mặc dù vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng vừa rồi anh cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Cực kì nguy hiểm. Quốc vương tương lai của Suizokukan, là kẻ đã từng đâm Đế vương tương lai của Thiên Quốc, không thể là kẻ dễ uy hiếp. Nhưng đây là nhiệm vụ, anh và đội Ngự lâm quân phải cố gắng thôi.

Mochi điềm nhiên bước tới một bước, tay nhẹ nhàng rút một tay cầm của một thứ, giống một thanh kích đen lấp loáng ở bên hông:

- Ta là kẻ không sống theo luật lệ, vậy nên ta chẳng cần phải đợi đến lúc nắm quyền mới xử trí kẻ ngáng đường.

Dứt lời, tay vung lên dứt khoát. Đầu mũi kích vốn nhọn hoắt bất chợt lao vút đi, kéo theo cái thân uốn lượn như một con hắc xà, phóng thẳng tới chỗ Dosu. Thì ra, thứ trông cá vẻ giống ngọn kích lại là… một chiếc roi. Dosu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vừa nhảy tránh vừa rút thanh trường kiếm tạo thành một vòng bảo vệ chặt chẽ. Những thành viên còn lại của đội Ngự lâm quân cũng không ngồi không, nhanh chóng huơ những mũi giáo sáng lóe lên yểm trợ cho thủ lĩnh. Một người bọn họ thì không là gì với người được mệnh danh là Thiên tài tam giới trước mặt đây, nhưng tất cả bọn họ khi kết hợp với nhau sẽ có thể bổ sung những khiếm khuyết cho nhau, tạo nên bức tường vững chắc ngăn chặn mục tiêu. Dù sao thì, Mochi cũng còn phải bảo hộ cho một nhân loại, lại phải vừa che giấu sức mạnh, sự tập trung sẽ giảm hơn.

Trong tình huống thế này, Mochi buộc phải sử dụng mỗi các cách tấn công vật lý, đồng thời kéo Izu từ phía sau vào lòng để tiện quan sát và bảo hộ. Anh cũng không muốn dùng đến song kiếm. Kiếm của anh, chỉ hướng về kẻ thù, còn bọn họ, dù sao đi chăng nữa cũng vẫn là đồng hương, là một phần tử không thể thiếu của Suizokukan. Bởi thế, ngay cả vũ khí mà anh lựa chọn cũng là có ý tứ. Với lực lượng phòng thủ tốt thế này, Thì roi sẽ dễ dàng hơn trong việc mở đường và tạo phòng thủ, và hơn hết là, chỉ cần anh khống chế lực đạo một chút thì đòn đánh của anh sẽ chỉ đả thương chứ không thể gây thiệt mạng người.

“Bang”.

Ngọn roi vừa lướt qua, đánh gãy không ít những cành cây lớn nhỏ. Đây là điểm duy nhất bất lợi, cây cối khiến cho tầm quan sát và phạm vi tấn công bị hạn chế. Cũng không thành vấn đề. Trên đời này có loại vũ khí nào mà anh chưa dụng qua. Roi, là thứ quá đơn giản. Nhưng mà… chiếc roi này lại khiến cho anh cảm thấy sức lực mình như bị rút đi, bởi lẽ… anh đang sử dụng nó một cách trái phép.

Anh… không phải là chủ nhân của nó.

“Vút vút vút…”

Một loạt ám khí dạng bánh răng cưa từ bốn phương tám hướng phóng tới. Ngọn roi dũng mãnh lướt qua đánh vỡ đôi chúng. Bất chợt, từ bên trong những ám khí lại bắn ra những mũi kim nhỏ tiếp tục phóng đến. Mochi nhíu mày dụng lực phất ngang áo choàng, thành công ngăn trở những mũi kim cuối cùng. Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy mà đội Ngự lâm quân đã có thể tranh thủ thu hẹp vòng vây. Mochi một tay vẫn giữ Izu trong lòng, từng bước tiến về cửa ra, phá các mắt xích liên kết của đội ngũ trước mắt.

Những khớp ngón tay bắt đầu đau nhức. Ngọn roi đang dần bài xích anh, nhưng lần này có vẻ chậm chạp hơn mọi khi, bởi lẽ nó vẫn cảm nhận được, chủ nhân thật sự cúa nó vẫn ở ngay đây. Mục đích sau cùng của anh là thế, chọn thứ vũ khí có linh tính này, phòng trường hợp xấu nhất, anh không thể cùng đào thoát, ít nhất cô có khả năng tự bảo vệ được mình. Còn trước mắt, anh vẫn sẽ dốc sức bảo hộ cô đến cùng. Nam tử mà đến người con gái mình yêu cũng không thể che chở thì còn có thể làm được gì đây?

- Mochi – kun, buộc phải đấu với bọn họ sao? Không còn cách nào khác sao?

- Cậu nghĩ có thể còn cách nào? Thế giới này, tớ hiểu hơn cậu nhiều.

Mochi lại vung tay. Vài binh lính bị trúng đòn vào chân lả tả khuỵu xuống. Trận đấu này quá ồn ào rồi. Biết sao được? Dù sao thì Ngự lâm quân ở đây cũng đồng nghĩa với việc tẩu thoát bị phát hiện, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ông đến, có nghĩa là, ông không muốn ra mặt.

Vì một lý do nào đó, ông muốn anh phải tự mình đối mặt với đội quan tinh nhuệ nhất nơi đây.

Hiện tại, Izu vẫn không có lấy một vết trầy xước nào, nhưng việc đó khiến cô có chút áy náy. Bao nhiêu năm luyện tập các phương thức phòng than, đến lúc đối mặt với nguy hiểm thì tất cả lại chẳng có nghĩa lý gì. Cô chỉ có thể cầu mong cho Mochi bình an thôi.

A… Cảm giác ấy lại tới. Một thứ cảm giác rất kì lạ. Giống như là, một thứ gì đó đang gọi cô.

Rất gần. Nhất là khi những âm thanh va chạm của cuộc chiến vang lên.

Izu bất giác quay lại. Và khi chiếc áo choàng của Mochi phất qua để tầm nhìn của Izu trở nên rõ ràng hơn, cô chợt nhận ra, thứ vũ khí mà anh đang cầm…

Giống hệt vũ khí của cô gái thường xuất hiện trong giấc mơ.