Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 147: Vết sẹo dài




Izu - chan, ra là cậu bên này. Tớ tìm mãi. Xuống biển nào!

Tiếng gọi lảnh lót của Miko vang lên. Izu liền vẫy tay đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn còn có hơi ái ngại nhìn về phương hướng mà Mochi vừa rời đi một cái mới chạy đến chỗ của Miko đang đứng.

- Ủa? Akina không đi cùng cậu sao?

- À, cô bé nói cần vào nhà vệ sinh một chút nên nói tớ đi trước. A a, bên kia Dara - san đang tổ chức mấy trò chơi cạnh bờ biển kìa, qua xem đi!

Thế là Izu đáng thương bị cô bạn ham vui lôi đi tham gia các trò chơi bãi biển vô cùng náo nhiệt.

Cùng lúc ấy, trong khu phòng vệ sinh nữ nằm khuất sau những dãy khu nghỉ ngơi lợp lá cọ, Akina đứng gục mặt xuống bồn rửa mặt ho khan vài tiếng, chợt hốt hoảng nhìn xuống. Những tia máu đỏ tươi vừa theo cơn ho kéo dài của cô mà văng ra thành bồn, dính cả lên tay cô. Akina sợ hãi xả nước rửa sạch những vết máu, nhưng trong lòng đã cuống cuồng lên rồi. Lồng ngực cô đau nhức. Cả đầu cũng rất khó chịu. Dự cảm không lành chợt dâng cao. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu ớt như lúc này. Cô không biết mình bị cái gì nữa. Không hiểu sao, lúc này cô lại loáng thoáng nhớ lại một đoạn đối thoại kì lạ khi vô tình đụng phải "Sal" tại ngã rẽ cầu thang ở trường:

"Nếu có điều gì muốn nói, cố gắng đừng nén nó trong lòng nhé! Thời gian của cậu... không còn nhiều đâu."

Thời gian của cô không còn nhiều? Thế nghĩa là sao? Tại sao những điều khó hiểu cứ diễn ra trong cuộc sống của cô mãi thế này?

---​

Trở về bãi biển Shirahama xinh đẹp. Kẻ nào đó không chịu xuống nước tất nhiên sẽ gia nhập làm... người trông hành lý cho một số thành phần lười đi gửi đồ ở quầy dịch vụ, tiêu biểu là những thành viên nhà Tian. Mochi đã chịu thay bộ trang phục áo thun quần soóc thoải mái hơn, nhưng cái màu sắc huyền thoại vẫn không hề thay đổi. Từ chỗ anh đang ngồi, mông lung chống cằm nhìn ra xa xa thì không khó để thấy được khu tổ chức trò chơi rất náo nhiệt của Dara. 

Hôm nay không phải mặc đồng phục, Dara liền hào hứng mặc nguyên bộ trang phục kiểu Hawaii cực kỳ... "thanh nhã". Tuy nhiên, cái màu bông bông đỏ vàng lòe loẹt của chiếc áo cài hờ đó, chiếc mũ rơm rộng vành hay chiếc mắt kính đen bản to vừa mới... đánh nhau giật được của Aoi ấy cũng không che khuất được vẻ cuốn hút vốn có của Dara. Không chỉ học sinh trường Kokka mà cả những đoàn du khách khác cũng bị anh thu hút không ít. Hỗ trợ anh còn có hai "osin" đắc lực Kanjo và Kasumii. Còn Jun và Shippo thì đang hào hứng tung hoành trên biển. Dĩ nhiên, Shippo không thể nào bì được với Jun ở khía cạnh này. Jun thuộc hệ Thủy. Nước vốn không tạo ra áp lực với cô mà còn trợ giúp cho cô khá tốt. Shippo lại là hệ Hỏa, có thể xuống nước được đã là hay rồi, không như... ai kia...

Đến bàn chân còn không dám đặt xuống biển.

Nhưng đó lại là một vấn đề khác.

Mochi không ngồi một mình. Trên chiếc võng con con đang đong đưa nhè nhẹ ngay cạnh đó còn có cả chàng trai thanh nhã tóc xám khói đang ung dung đọc sách. Trường hợp của Sal, mới chính xác là không biết bơi. Lý do, cũng đơn giản thôi. Trên Thiên Quốc không có biển. Thỉnh thoảng thần dân có dịp xuống hạ giới mới có thể vui vẻ chơi đùa với biển. Mọi người tập bơi cũng chỉ là do sở thích thôi. Anh lại vốn không có sở thích nhất định.

- Anh nhất định không chạm biển thật sao?

Sal mỉm cười. Miệng hỏi nhưng đáp án thì anh cũng thừa biết rồi. Chẳng qua đây chỉ là câu mở đầu thôi. Mochi vẫn nhìn đăm đăm ra khoảng xanh trong vô tận kia, môi nhẹ mấp máy:

- Sẽ không...

Sal không vội đáp lại ngay. Ngón tay thon dài chậm rãi lật thêm vài trang sách nữa, anh mới nhè nhẹ cất tiếng, giọng như gió thoảng:

- Có những cuộc hội ngộ, không phải muốn tránh là có thể tránh được. Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tinh thần đi thôi.

Mochi vừa nghe xong, khóe miệng muốn cố kéo lên cười nhưng cuối cùng cũng không cười nổi, cuối cùng chỉ có thể thở dài:

- Anh đã nói như vậy, xem ra tôi phải chuẩn bị thật rồi.

- Đừng lo. Chúng ta còn có Nii - chan giúp sức.

Mochi có chút khó hiểu, nhưng anh bạn nào đấy lại đắm chìm trong quyển sách dầy cộm ấy rồi. Thôi đành vậy! Chuyện gì tới thì cũng sẽ tới thôi. Dù sao thì anh cũng chưa bao giờ mong cho cuộc sống của mình có thể yên ổn...

---​

Thẳng đến xế chiều, khi hầu hết học sinh trường Kokka đã trở về phòng của mình để nghỉ ngơi sau một quãng thời gian vui chơi bơi lội các kiểu. Các phòng nghỉ này có điểm hiện đại tiện nghi hơn so với phòng nghỉ trên núi Phú Sĩ. Hiện tại, Izu đang ngồi chống cằm ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phòng của cô khá rộng rãi, lại nằm trên tầng năm. Từ vị trí này trông ra là có thể thấy cả một khoảng không gian non xanh nước biếc thật thơ mộng hữu tình, thế nhưng tâm trí cô hiện tại lại đang đặt trên một người khác...

Mochi, cứ như là đang cố tránh mặt cô thì phải. Năm lần bảy lượt, cô tìm hắn ta đều không thấy bóng dáng hắn đâu, cứ như là hắn bốc hơi khỏi bãi biển này vậy. Cô thực sự là đâu có ý trêu chọc gì hắn đâu, chỉ muốn giúp hắn hòa nhập với mọi người một chút thôi. Sau đêm vừa rồi, không hiểu sao cô lại có cảm giác hắn ta là một người cô đơn... Rất cô đơn, ở một khía cạnh nào đó.

Hơn nữa... tự nhiên cô cũng muốn trông thấy hắn tung hoành trên biển, giống như hắn đã từng tung hoành trên các sân chơi thể thao khác. Chẳng biết từ lúc nào mà sự ghen tị với vẻ hoàn hảo đối với hắn đã biến mất. Dường như sau quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn làm bạn cùng bàn, cô nghiễm nhiên đã xem sự hoàn hảo ấy là điều hiển nhiên, thế nên khi nhận ra hắn có khuyết điểm, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là khắc phục khuyết điểm ấy... Giống như cách mà hắn đã từng ngày khắc phục khuyết điểm của cô.

Cái dáng đó, nếu có thể bơi, chắc chắn sẽ rất đẹp...

Nyahhh! Từ bao giờ mà bản tính háo sắc này lại trỗi dậy rồi. Lại còn trỗi dậy với hắn. Đáng lẽ sau mấy tháng trời tiếp xúc với tên trời đánh ấy thì cô phải thừa hiểu rằng bản thân không được để gương mặt thiên thần ấy đánh lừa chứ!

Izu nhắm tít mắt lắc lắc đầu, cố đánh bay những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, nhưng nó còn chưa kịp bay, những hình ảnh khác đã tiếp tục chen vào. Nghĩ đến Mochi ngụp lặn trong biển xanh, lại vô thức nghĩ đến một hình ảnh mơ hồ quen thuộc mà cũng đầy mê hoặc...

Nước ngấm ướt từng chân tóc màu bạch kim, trong suốt lăn xuống đầu ngọn tóc, lấp lánh xinh đẹp dưới ánh sáng đèn phòng.

Chiếc cằm thanh tú nghiêng nghiêng chăm chú xem xét từng thông tin trên đề Toán của Izu.

Đó là lần đầu tiên cô ở nguyên đêm trên trường, mà lại cùng với một nam sinh. Chuyện này, nếu có người khác biết được, chắc là cô sẽ phải lập tức chuyển trường mất thôi. Cũng đâu trách cứ được, là do cô gặp chuyện kinh hoàng mà ngất xỉu, tỉnh dậy đã trễ như vậy, cô cũng chẳng còn cách nào khác. May mắn cho cô, nam sinh kia là hắn. Dù hắn có vô kỉ luật, hay khiến cho cô nổi điên lên, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ nhắc lại một chữ về chuyện lần ấy, chứ đừng nói đến việc đòi hỏi quyền lợi gì khác. 

Ừm... Kể ra hắn cũng có mặt... đáng yêu.

Ngoại trừ việc hắn phá hư cửa phòng Hội đồng và phòng của cô.

Và rất tự nhiên sử dụng cả phòng tắm trong đó.

Đôi mắt sáng chợt mở to một chút. Hình như cô vừa nhớ ra điều gì đó.

Hình ảnh ấy, đầy bất ngờ và mê hoặc...

Đôi vai trần khỏe mạnh, tấm lưng rộng rắn chắc. Và trên đó, một vết sẹo lớn chạy dài từ vai trái xuống hông phải...