Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 125: Hành trình leo núi Fuji (2)




Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã đỗ bến tại một khoảng đất trống khá thoáng đãng dưới chân núi Fuji, cạnh hồ Sai thơ mộng. Kanjo, Aoi và Shippo nhanh chóng khiêng hết hành lý xuống rồi cùng nhau dựng một chiếc lều lớn vững vàng. Đoạn, Dara bước đến đưa cho Mochi một chiếc túi nhựa, ý nhị liếc mắt sang Izu đang đứng ngay cạnh đó, phân phó: 

- Trong đây là nước và thức ăn, hai em theo con đường mòn kia lên núi trước. Mà hai em biết đấy, càng lên cao thì không khí càng loãng, lại rét và nguy hiểm nữa, cho nên anh quyết định để các bạn leo đến trạm thứ năm, sau đó đi vòng qua sườn bên kia. Ở đó anh có thuê sẵn mấy ngôi nhà trọ lớn cho trường mình nghỉ chân qua đêm nay. Hai đứa qua đó, dựa theo danh sách các học sinh tham gia mà sắp xếp phòng nhé. Anh với mấy đứa này ở lại để hướng dẫn mọi người nữa. Khi mọi người đến chỗ nghỉ, phiền hai em giúp anh một tay hướng dẫn phòng ốc là tốt rồi.

Izu nghe xong, tự tin gật đầu một cái:

- Vậy em đi ngay cho kịp, hẹn gặp lại anh sau nhé! Mochi - kun, đi luôn này.

Mochi còn không kịp nói câu nào với Dara thì đã phải lo bước theo những bước chân tinh nghịch của cô gái, không khỏi lo lắng về việc chẳng bao lâu nữa cô nhóc kia sẽ bị sự háo hức của mình làm cho kiệt sức. Tuy nhiên, thấy cô vui như thế, anh cũng cảm thấy vui lây, không nỡ ngăn cản. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy. Còn anh ở đây, anh nhất định sẽ không để cho cô phải chịu khổ.

Đoạn đầu lên núi mặc dù cũng có hơi dốc nhưng vẫn không đến nỗi vất vả quá. Thể lực của Izu đến hiện tại đã khá hơn rất nhiều so với hồi đầu năm học, mà phần lớn là dựa vào công lao "tên thầy giáo" nghiêm khắc này đây. 

Núi Fuji đang bước vào thời khắc chuyển giao từ xuân sang hè, băng trên đỉnh núi đã bắt đầu tan bớt, cái lạnh lẽo theo đó mà cũng giảm đi một chút. Đặc biệt là dưới chân núi phủ đầy hoa rực rỡ, nhất là những cánh đồng hướng dương khoe sắc vàng lấp lánh dưới ánh nắng hè. Izu không thể không trầm trồ trước cảnh sắc tuyệt đẹp như thế này, nhất thời chỉ muốn ôm hết vườn hướng dương này vào lòng thôi. Tuy nhiên, thời gian có hạn, cô chỉ có thể lấy máy ảnh ra chụp vài tấm rồi tiếc rẻ leo lên tiếp. Cây cối nối nhau ngày càng dày đặc, ẩn hiện sau làn sương lãng đãng còn vương vấn trên từng cành cây ngọn cỏ, càng làm tăng thêm nét bí ẩn cho ngọn núi huyền thoại này.

Càng lên cao, đường đi càng trở nên khó khăn hơn với những đoạn gập ghềnh khúc khuỷu, thỉnh thoảng lại có những bậc đá cao quá đầu người. Khi ấy, Mochi chỉ cần nhún chân một cái là đã có thể dễ dàng vượt qua, sau đó anh lại đưa tay kéo Izu lên. Ban đầu, cô gái còn có chút gượng gạo, nhưng sau vài lần cô cũng quen dần, bắt đầu biết cách lấy sức và nương theo lực kéo của đôi bàn tay mát lạnh, như chính ngọn núi này vậy.

- Hai.. tiếng rồi. Sao vẫn... chưa thấy trạm... dừng chân số năm vậy?

Izu thở dốc, cảm thấy đôi chân này chẳng bao lâu nữa sẽ không còn là của mình, thế nhưng cô ngóng dài cả cổ mà vẫn không thấy thứ gì khác ngoài cây và đá cả.

- Cuốc bộ thêm chừng một tiếng nữa mới đến.

Mochi từ đằng sau phán một câu xanh rờn khiến cho gương mặt Izu méo xệch. Cô quay lại, trông thấy ai kia đến một giọt mồ hôi cũng không đổ, gương mặt thì bình thản như thể bản thân đang đi dạo ngắm hoa chứ không phải là đang leo núi, cô chỉ muốn hỏi hắn tu luyện được bao nhiêu lâu rồi thôi. Nhớ lại ngày đầu tiên gặp hắn, hắn đã tặng ngay cho cô một món quà ra mắt cực kỳ đặc biệt: nửa tiếng chạy marathon mệt nghỉ. Khi ấy, cảm giác của cô cũng không khác bây giờ là mấy, nhưng mà... hôm nay là hai tiếng rồi, mặc dù không phải chạy, nhưng leo núi thế này lại càng khó khăn hơn nhiều. Đường núi đâu bằng phẳng như đường chạy chứ?

Nghĩ ngợi kiểu gì không biết, Izu chỉ liếc mắt nguýt một tiếng:

- Cậu từng đến đây rồi sao? Sao biết rõ thế?

Mochi nghe xong, sắc mặt chợt biến đổi, nhưng chỉ rất nhanh liền khôi phục như ban đầu, chỉ là chàng trai dường như không có ý định trả lời. Bàn tay cầm túi đồ khẽ siết nhẹ, anh tăng cước bộ bước tiếp đến phía trước. Izu hơi nghiêng đầu, ra chiều khó hiểu. Cậu bạn này, hình như càng ngày càng khó đoán thì phải?

Không chút ngần ngại, cô cũng bước nhanh tới:

- Này, tớ đùa chút thôi mà. Cậu giận sao?

- Chúng ta lạc đường rồi.

Lại một câu xanh rờn khiến cho Izu đớ lưỡi trong năm giây. Giây thứ sáu cô mới hoàn hồn nhìn xuống chân. Con đường mòn đã biến mất tự lúc nào. Chỉ còn là đất đá loạn xạ và những làn sương trôi lãng đãng.

Sương?

Phải rồi! Là do sương. 

Làn sương mờ mờ ảo ảo che khuất tầm nhìn của cô, lại do cô... ham chơi không thèm nhìn đường nữa. Kết quả bây giờ, là lạc rồi. Đã vậy, không chỉ mình cô, ngay cả tên kia cũng không thèm để ý đường đi sao? Bây giờ thì hay rồi, sương mù thế này, cô biết đi hướng nào đây?

Trong lúc Izu còn đang lóng nga lóng ngóng tự trách bản thân mình thì Mochi vẫn bình thản vô cùng, tuy nhiên, dưới đáy mắt tuấn lãng màu hổ phách của anh lại chất chứa tia hoài niệm da diết...

Ngọn núi thánh này, khác xưa quá nhiều rồi.

Trải qua cả ngàn năm, quá trình nóng lên toàn cầu đã khiến cho lớp băng tuyết dày của ngọn núi tan đi không ít.

Đây... không còn là ngọn Núi Tuyết hôm nào nữa...

Nhưng đây... vẫn là nơi chất chứa đầy kỉ niệm.

Là nơi mà, một cô gái nào đó cả gan đâm sầm vào người anh, trong khi miệng vẫn không ngừng kêu cứu.

Là nơi mà, cũng một cô gái nào đó, khảng khái đứng trước mặt anh tuyên bố đòi lại một món nợ.

Là nơi mà, cô gái ấy hùng hổ vạch mặt anh là kẻ kiêu ngạo, tự mãn, máu lạnh vô tình.

Và cũng là nơi mà... trong anh bắt đầu nhen nhóm những cảm thứ cảm xúc lạ lẫm đầu tiên.

Là nơi anh tự giày xéo mình khi bản thân không còn nghe theo lý trí nữa.

Nơi chứng kiến trái tim làm bằng băng vĩnh cửu của anh từng lớp một tan chảy.

Đây là nơi khởi đầu, khởi đầu của một thứ nhận thức mới mà không bao giờ anh nghĩ đến:

Tình yêu.

Mochi vô thức thở dài. Đáng lẽ ra anh không nên đến đây, không nên nhận biết tình yêu. Như thế... có lẽ cuộc đời anh đã bình lặng hơn rất nhiều. Và bây giờ, anh cũng không phải lăn lộn trong nhân gian với công việc không lương vừa cực thân vừa nguy hiểm thế này. Tuy nhiên, anh lại không hề có chút cảm giác hối hận. Anh không hiểu tại sao, nhưng chỉ cần trông thấy nụ cười ấy, những mệt nhọc, ưu phiền trong anh đều tan biến cả. 

Đây, là thứ mà con người vẫn thường gọi là "sức mạnh của tình yêu" ư?

Anh chẳng rõ nữa, mà anh cũng không cần phải hiểu rõ. Khi yêu, chỉ có người trong cuộc mới có thể thông suốt được, tình yêu là kì diệu.

Chỉ cần trái tim thực sự yêu thương một người, thì tất cả những lý do đều không còn giá trị.

Yêu, đôi khi thật phức tạp, nhưng cũng cực kỳ đơn giản.

Yêu, chỉ là yêu thôi.

Mochi mỉm cười. Ai thương cảm cho anh, anh mặc kệ. Việc anh đang làm, anh không hối hận. Người ta cho là anh đáng thương, anh đau khổ, nhưng anh lại là người rõ ràng nhất bản thân đang hạnh phúc đến nhường nào. Họ thương hại anh, châm biếm anh, hay ủng hộ anh, thực tế vẫn chẳng giúp được gì cả, thế nên anh không cần phải bận tâm. Mỗi ngày được trông thấy người mình yêu hồn nhiên vui đùa như thế, thử hỏi có mấy ai mà không mơ ước chứ?

Mochi hài lòng quay lại nhìn Izu một cái, bất giác trừng mắt.

Ở đấy... trống không.

Izu... Izu biến mất rồi!

----

t/g: Bữa giờ cứ ngỡ là mình đăng chương này rồi, đúng là chưa già đã lẩm cẩm. Hix, Su đền luôn hai chương nha. >