Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 106: Họp mặt (1)




Đêm dài lặng lẽ buông xuống.

Lại một ngày nữa sắp sửa trôi qua. Cũng lại một đêm không có anh bên cạnh...

Jun khẽ thở dài, bất giác ngước mắt lên trời cao. Cô muốn gửi ngàn vạn nỗi nhớ thương cùng với những tâm sự da diết trong tận đáy lòng đến người đó.

Liệu ở nơi ấy, anh có khỏe mạnh không?

Có ai bắt nạt anh không?

Anh có hay cười như trước giờ không?

Và...

Anh có nhớ em không?

Nỗi niềm vừa dâng trào, Jun đã phì cười với suy nghĩ trẻ con của mình. Còn phải hỏi sao? Thể chất của anh ấy đặc biệt như vậy, có thể bệnh được sao? Thân phận anh ấy cao quý thế kia, có người dám bắt nạt sao? Nụ cười là bộ mặt thường trực của anh, nếu anh không cười, không biết chừng người khác sẽ không nhận ra anh mất...

Còn câu hỏi cuối cùng, cần thiết phiền đến anh trả lời sao? Xuất thân của anh là câu trả lời rõ ràng nhất rồi. Trong đầu anh, ngoài sứ mệnh "Người Thế Mạng", anh có thể nhớ cái gì nữa đây?

Anh đơn thuần, nhưng anh lại là kẻ khó dò nhất.

Anh thân thiện, cũng là kẻ thần bí nhất. 

Thần bí đến mức nhiều lúc khiến cho cô muốn phát điên.

Cô phải làm gì mới hiểu được anh đây?

Ngồi đong đưa hai bàn chân trắng muốt trên chiếc ghế gỗ trầm quen thuộc, Jun mải mê tự hỏi những câu hỏi không lời giải đáp mà bản thân đã nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần rồi. Cô tin là anh sẽ an toàn mà trở lại bên cạnh cô thôi. Anh Dara vẫn còn ở đây, anh ấy sẽ chẳng rời đi lâu đâu. Cô chỉ cần bám dính anh cả là được nhỉ?

Nhưng... đã mấy ngày bặt vô âm tín, nói cô không lo lắng là nói dối. Anh Dara vẫn tiếp tục diễn vai "Hoàng tử nắng ấm" càng ngày càng xuất sắc. Cơ mà, dù anh ấy có diễn đạt đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn không bao giờ có thể che lấp khoảng trống trong lòng cô được.

Cô nhớ nụ cười của anh... Nhớ đến da diết...

Nhớ đến mức chỉ muốn xông lên xé nát bầu trời kia để được đến bên anh.

Nhưng cô không đủ sức.

Và có lẽ mãi mãi cô vẫn sẽ không đủ sức phá bỏ mọi rào cản của anh...

Không quan tâm.

Mình thích thì cứ nhích thôi, quan tâm nhiều làm gì? Chỉ cần... đó là một tình cảm chân thành, thế là đủ.

Cô nghĩ thế, nhưng sự thật đã đủ chưa thì cô cũng không biết chắc câu trả lời.

Hiện tại, cô chỉ muốn anh nghe thấy lời thì thầm từ tận đáy lòng mình:

"Nhanh trở lại anh nhé! Ở đây, vẫn còn có em chờ..."

---​

Gà gáy tinh mơ.

Những ánh dương đầu tiên đã bắt đầu soi rọi xuống trên căn biệt thự nhà Tian, nhàn nhạt hắt lên gương mặt ngái ngủ nào đó...

Daizu vươn vai, vặn vẹo người mấy cái cực kỳ sảng khoái. Rốt cuộc thì anh đã có thể sắp xếp cho bản thân một ngày nghỉ cuối tuần toàn vẹn rồi. Bước xuống giường, anh tiện tay với lấy chiếc áo kate khoác hờ lên hai bả vai rồi lê xác xuống dưới nhà đánh răng rửa mặt, xong xuôi rồi lại lững thững tiến về phía gian bếp.

Anh luôn dậy rất sớm, nhưng vẫn thường muộn hơn cô em gái. Khi anh mở mắt, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ, điểm tâm cũng sẵn sàng. Chậc, nói sao nhỉ? Izu quả thật là mẫu con gái cực kỳ lý tưởng, nhất là trong cái xã hội hiện giờ, hiếm có đứa con gái nào có điều kiện sống dư dả mà vẫn chịu khó học nữ công gia chánh như thế cả. Anh không có ý định dung túng cho em gái lười biếng, nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui khi thấy Izu tự lập, mặc dù... thỉnh thoảng anh lại thích cô dựa dẫm một chút vào ông anh điển trai tài giỏi như anh đây...

Nghĩ đến đây, tự nhiên tóc gáy anh dựng hết cả lên.

À, ừm, thì ít nhất anh vẫn muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô em gái đáng yêu này thôi mà. Nhìn thấy cô ngày một trưởng thành, chẳng biết sao anh lại có cảm giác lo lắng...

Cô đã sống với anh suốt một khoảng thời gian dài như thế, nếu có một ngày... một ngày nào đó... cô tìm được hạnh phúc cho riêng mình thì...

Khụ... Con gái là con người ta, nhưng mà... anh vẫn không cam tâm lắm. Dù là chuyện gì cần đến thì chắc chắn sẽ đến thôi, tuy nhiên, người mang em gái anh rời khỏi anh, phải là người có bản lĩnh khiến cho anh tin tưởng giao phần đời còn lại của cô cho hắn. Người đó, ngoài việc chăm lo được cuộc sống của em yên ấm, còn phải yêu em sâu sắc, vì tình yêu... chỉ cần thiếu một chút thôi...

Cũng có thể hủy hoại cả một đời người.

Thật sự thì anh cũng không hiểu lắm về tình yêu, nhưng với tình anh em vô bờ bến của mình, anh phải chắc rằng em gái anh sẽ được hạnh phúc. Nếu có kẻ dám khiến em buồn thì... Hờ, ngày tàn của hắn đến rồi!

- Em nướng bánh à, Izu?

Daizu nhướng mày hỏi trong khi em gái của anh vẫn đang lúi húi cạnh lò nướng.

- Vâng! Có cookie, donut, cupcake, với cả... bánh mochi nữa...

- Cực thân em quá! Em có thể mua những thứ đó ở tiệm bánh mà.

- Không sao đâu anh! - Izu quay lại cười toét - Em cũng muốn nâng cao tay nghề của mình một chút. Hơn nữa, em nghĩ họ không quen ăn đồ mua đâu!

Daizu xoa xoa cằm một chút, gật gù:

- Cũng phải! Những nhà có tiền có quyền một chút thường sẽ có đầu bếp riêng cả.

Izu không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười đi bắc nước pha trà. Cô tự hỏi, nếu như anh trai biết rằng đầu bếp riêng của nhà Tian là kẻ hôm qua mò đến tận nhà mình thì chẳng biết anh có ngạc nhiên không. Dù sao thì ở cái độ tuổi này, một đứa con trai đa tài mà quái dị như hắn... Cô cũng chưa gặp bao giờ.

- Hôm nay chắc sẽ đông vui lắm nhỉ? Hội học sinh của em sẽ đến hết sao?

- À, lúc bàn thì đúng là vậy, nhưng có một người bữa giờ bận cái gì mà không thấy đi học, nên chắc là hôm nay không...

"Đính đoong".

Izu ngưng ngang câu nói. Vừa có ai đó bấm chuông cửa khiến cô ngạc nhiên chớp mắt:

- Hơ, có ai tới sớm vậy ta? Chưa tới bảy giờ. Để em ra mở cửa...

- Ờm, từ từ thôi, có chị Lyly ở ngoài mở mà...

Izu nhanh chóng bước ra, tiện tay với lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Và...

Khi cánh cửa vừa hé, đón chào cô là một nụ cười ấm áp nhẹ nhàng, đẹp hơn cả ánh bình minh đang soi rọi trên mái tóc xám tro quen thuộc.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây trôi qua.

Izu suýt nữa đã trượt té ngay tại bậc tam cấp nhà mình. Cô há hốc miệng lắp bắp:

- S... Sal?

Là cậu bạn cùng bàn đáng yêu đã vắng học cả tuần liền. Cô thật sự không nghĩ bữa nay cậu có thể gặp cậu, mà lại sớm như thế này nữa. Cô mừng rỡ:

- Cậu trở lại rồi sao, Sal - san? Nguyên tuần vừa rồi chẳng thấy cậu đâu, tớ còn lo cậu nghỉ mất...

Izu chợt ngắt ngang lời nói vì cô vừa nhớ đến một chuyện: dù Sal có bấm chuông thì lẽ ra vẫn còn phải đứng ở cửa rào chứ, sao đã đến tận cửa chính rồi?

Izu đảo mắt nhìn qua. Cạnh cửa rào đã mở toang là hình ảnh chị làm vườn Lyly đang đứng cười ngây ngốc với cặp mắt hình trái tim to tướng, hiển nhiên là tâm trí chị ta đang phiêu diêu ở tận chốn thiên đường nảo nào nao rồi. Cái cảnh này cũng không lạ lẫm gì lắm. Cứ học cùng một thời gian với cái gã sát gái trong vô thức này đi rồi biết. Cô chỉ biết thở dài rồi chép miệng:

- Cậu đã cười với chị ấy phải không?

Sal có chút ngượng, xoa xoa gáy:

- Thì... Cậu biết đấy, tớ cười xã giao thôi mà, không nghĩ là...

Izu cười khổ, cảm thấy bản thân thật kiên cường khi vẫn giữ được thần kinh ổn định trong suốt thời gian học cùng, mặc dù có nhiều lúc... cô vẫn bị nụ cười chết người kia mê hoặc.

- Bạn em đến rồi à, Izu?

Daizu lúc này đã chỉnh trang y phục lại rồi bước ra theo. Vừa trông thấy diện mạo vị khách, anh thoáng chựng lại. Trước mắt anh là hình ảnh một chàng thiếu niên thanh tú trong bộ quần tây áo sơ mi tay dài đơn giản nhưng lại rất có dáng dấp. Cậu ta có mái tóc dầy màu xám tro, làn da trắng đến khó tin nhưng lại không hề thiếu sức sống chút nào, ngũ quan thực tinh xảo với điểm nhấn là cặp đồng tử bàng bạc lạ mắt, rõ ràng rất hiền hòa, nhưng ẩn sâu trong đó là một sự bí ẩn khiến cho người ta không tránh khỏi tò mò.

Thực quen thuộc!

Không biết rằng đã gặp nhau ở đâu, nhưng người này mang đến cho anh cảm giác quen thuộc lạ kỳ.