Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 104: Thiên sứ của trời xanh (1)




Mấy nữ sinh đứng đó khẽ run người lên một cái, ả son phấn là người đầu tiên lấy lại được sự bình tĩnh, liền trưng bộ mặt đáng thương với đôi mắt cún con rưng rưng ra:

- A... Mochi - kun, đừng hiểu lầm, chỉ là có chút chuyện con gái với nhau thôi...

- Mochi - kun? Tôi thân thiết với bà chị từ bao giờ nhỉ? - Mochi vẫn không dừng bước, khóe miệng thoáng hiện tia khinh bỉ - Đừng làm tôi buồn nôn. "Chuyện con gái" của bà chị suýt nữa đã lấy đi một mạng người rồi đấy!

Ả son phấn khựng lại một chút. Nét chán ghét trên mặt chàng hoàng tửưu tú kia gây ra đả kích không nhỏ cho ả. Làm gì thì làm, hâm mộ người ta mà để cho người ta không ưa thì thật mất mặt. Trong lúc ả còn đang ngắc ngứ thì nữ sinh tóc ánh tím bên cạnh cũng vừa lấy lại bình tĩnh, vội tìm cách cứu nguy. Ả trỏ tay về phía Izu, giọng điệu như thể uất ức lắm:

- Là do nó, nó khiêu khích tụi em trước, nên tụi em mới lỡ có chút nóng nảy, mới sơ ý gây tai nạn.

- Phải phải, là nó dẫn dụ Tian Sal, nên tụi này mới phẫn nộ, tớ vẫn giữ bằng chứng đây...

Nói đoạn, ả son phấn đưa ngay chiếc điện thoại có tấm ảnh kia ra trước mặt Mochi. Ấy thế mà có kẻ nào đó đến liếc mắt cũng không thèm liếc lấy một cái, trực tiếp đưa tay tạt qua tiện thể giữ gọn chiếc điện thoại và... buông tay khiến nó rớt thảm hại xuống cầu thang, vỡ toang màn hình.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho toàn bộ nữ sinh ở đó, kể cả Izu cũng không thể nào khép miệng lại được, tất nhiên là vẫn ngoại trừ kẻ gây họa. Đứng đối diện với nhóm thiên kim tiểu thư coi trời bằng vung, Mochi cảm thấy chẳng có chút hứng thú gì với họ, mặc dù những nữ sinh này từ nhỏ đẻ bọc điều, sống sung sướng trong nhung lụa nên mỗi người đều xinh như mộng. Giải quyết xong cái thứ khiến cho bản thân khó chịu, Mochi mới thu hồi vẻ chán ghét của mình, trở lại thành kẻ âm lãnh thường ngày, tuy nhiên, giọng nói của anh vẫn còn phảng phất sự áp đảo tinh thần những người xung quanh:

- Tôi trượt tay mất rồi. Thôi vậy! Tiền bồi thường sẽ nhanh chóng được chuyển đến nhà bà chị, Ukiko Okada à. Và sau này, làm ơn đừng cố lảng vảng gây chú ý trước mặt tôi nữa. Tôi không muốn phải ra tay với tập đoàn nhà Okada, hay là Fujito, Mori, Iwasaki...

Mochi nhàn nhạt liếc qua những gương mặt đang ngày một tái xanh xung quanh, hiển nhiên tất cả đều là tiểu thư có tiếng. Vốn dĩ Mochi đã là thành viên của Hội học sinh, với cái trí nhớ siêu phàm quá mức quy định của anh, dù là kẻ thích lười biếng cũng vẫn dễ dàng nhớ mặt nhớ tên bọn họ. Tuy nhiên, hiện tại thì gia thế của nhà Tian vẫn còn là bí nên nhóm nữ sinh này chẳng dám khinh thường lời nói của chàng trai, nhất thời im lặng, hay nói chính xác hơn là họ chưa khỏi bàng hoàng về vụ việc "trượt tay" vừa rồi. Mochi cũng không để tâm đến nhóm nữ sinh này nữa. Anh quay lại, chợt đưa tay ra ra trước Izu, ánh mắt nhu hòa hơn hẳn:

- Vào lớp nào. Ở đây ngột ngạt lắm!

Nghĩa là ở đây đông người quá. Mochi chán ghét nhóm nữ sinh kia, bọn họ sao có thể không nghe ra? Chẳng qua là khí thế bức người vừa rồi của chàng trai vẫn khiến cho họ nhất thời chưa dám động đậy.

Cả Izu cũng thế!

Nhưng không hẳn là vì hàn khí của anh, mà là vì ánh nhìn dịu dàng ấy...

Đẹp...

Đẹp một cách mê hoặc.

Khiến cô dường như quên hết mọi chuyện vừa xảy ra, kể cả chuyện cô suýt chút nữa đã bị đe dọa đến tính mạng. Cô gái vô thức đưa tay ra. Cảm giác lành lạnh từ bàn tay anh nhanh chóng truyền đến, nhưng cô không hề có một chút thái độ bài xích nào cả. Dường như cô đã quá quen thuộc với thứ nhiệt độ khác người của anh rồi. Chẳng những quen mà cô còn cảm thấy bàn tay anh... mang lại cảm giác thật bình an... 

Thật dễ chịu.

Bước theo anh trên quãng hành lang ngập tràn ánh nắng bình minh ấm áp, Izu tự nhiên lại có ý nghĩ muốn cho khoảnh khắc bình yên này kéo dài mãi. Người con trai này... quả thật rất hợp với trang phục màu trắng. Đứng dưới ánh nắng tươi sáng của ngày mới, Mochi không hề bị lu mờ, ngược lại càng trở nên nổi bật hơn. Với góc nhìn nghiêng thế này... trông anh thật đẹp...

Giống như một thiên sứ của trời xanh.

Nếu anh có thêm một đôi cánh... và bay lượn giữa không gian rộng lớn kia...

-... chan... Zu - chan...

Izu giật mình, lập tức trở về với thực tại. Vừa rồi, cô vừa bị hắn mê hoặc sao?

- Cậu... gọi tớ hả?

- Trên hành lang này còn ai khác sao?

Mochi hỏi ngược, nhưng trong giọng điệu của anh không có cái vẻ châm chọc thường ngày. Anh vẫn còn lo lắng cho cô. Nếu như ban nãy, anh đến chậm một chút...

Ai, thật sự không dám nghĩ tiếp. Anh cảm thấy sợ hãi... Rất sợ hãi...

Và bất an.

Cô gái này... nếu như lại rời bỏ anh lần nữa, không biết anh sẽ đau lòng tới cái dạng gì đây. Đành rằng cô vẫn có thể tiếp tục đầu thai và sống một cuộc sống mới, nhưng...

Anh ngàn vạn lần vẫn không muốn thấy cô chết trước mặt mình.

Trong vòng tay mình...

Giống như lần đó...

Đáy mắt chàng trai thoáng hiện vẻ chua xót, nhưng tia đau lòng đó nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.

- Zu - chan, cậu đừng đi thang bộ nữa.

Chàng trai đột nhiên buông lời đề nghị khiến Izu có chút ngạc nhiên.

Hắn lo lắng cho cô sao?

Izu có chút khó xử cúi mặt xuống, liền nhận ra cổ tay của mình vẫn nằm gọn trong nắm tay ai đó... Cô rụt tay lại:

- Tớ đi đường khác, họ sẽ cho rằng Hội trưởng Hội học sinh nhu nhược, vậy sau đó, tớ làm sao có thể quản lý kỉ luật của trường đây. Hơn nữa, nếu họ đã cố ý muốn gây sự, thì dù tớ có đi đường nào thì cũng vậy thôi.

- Nhưng nó nguy hiểm!

- Lần sau tớ sẽ không bất cẩn như vậy nữa. Chẳng qua, ban nãy, tớ vẫn ngại không muốn gây ra ẩu đả trong khuôn viên trường nên cố nín nhịn một chút, nhưng họđã như vậy, sau này tớ sẽ không bỏ qua nữa. Xùy, còn lâu tớ mới sợ bọn họ.

- Nhưng tớ sợ!

Mochi đột nhiên cao giọng, nhưng giọng anh đã khàn đi không ít.