Kí Ức Lãng Quên

Chương 6: Truy tìm trong bóng tối





Nửa năm trước, tại hội quán Fairy Tail.

Như mọi ngày, khung cảnh nơi đây vẫn rất náo nhiệt. Tiếng ném đồ, trò chuyện, cãi cọ vang lên đều đều. Không hề có biểu hiện gì của sự đau thương, mất mát.

Nhưng, sâu thẳm trong tim ai đó, lại là một vết sẹo khó liền.

- Erza, Wendy, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi.- Gray một tay đút vào túi quần, tay còn lại cầm tờ giấy nhiệm vụ đặt trước mặt Wendy và Erza.

2 người họ nhìn tờ giấy nhiệm vụ rồi khẽ gật đầu. Đây là nhiệm vụ thứ mấy trăm trong nửa năm qua của họ rồi nhỉ? Nửa năm trước, là khoảng thời gian mà Lucy đột nhiên bốc hơi. Không một dấu vết, không một lời nhắn. Tựa như cô chưa hề xuất hiện trên thế giới này vậy.

Thật ra, làm nhiệm vụ chỉ là một cái cớ. Những ngày qua, Wendy, Erza, Gray cùng các Exceeds đã cố hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể và đi tìm Lucy. Nhưng, tìm cô ấy giống như đang tìm một chiếc kim ngoài biển sâu vậy. Nhưng, dù vô vọng, họ vẫn tìm.

Erza có vẻ tiền tụy hơn trước rất nhiều. Có hôm, Lisanna đưa cô một cái bánh dâu hảo hạng, Erza liền cau mày rồi cầm cái bánh vứt vào sọt rác. Wendy mấy hôm nay thì ngồi co ro ở quầy bar, ôm chặt Carla trong lòng làm cô mèo suýt chút nữa chết ngạt. Gray thì càng đáng sợ hơn. Cậu ta không khỏa thân, lại còn mặc đồ vô cùng chỉnh tề, lại không hề gây gổ với ai.

Câu chuyện nửa năm về trước, tất cả chỉ là một mảng đen mịt mờ in sâu trong kí ức họ. Họ biết, kẻ nói dối chính là Lisanna. Nhưng, Master lại không hề tra cứu. Phần là do, ông ấy lo sợ việc đấy sẽ làm mất tình đoàn kết của mọi người. Lisanna vừa trở lại từ cõi chết, giờ lại thêm chuyện này nữa. E rằng, nếu để lộ ra sẽ có bạo động.

Sự trống rỗng như ngày một tăng thêm ở Gray. Anh.... Nhớ Lucy phát điên lên đi được. Anh nhớ mái tóc nắng dịu dàng của cô. Nhớ đôi mắt Caramel đầy niềm vui của cô. Anh nhớ những lần tim anh ddaapj rộn ràng khi đứng cạnh cô. 

 Nhưng giờ.... Chỉ còn là một mảnh tối.

Tuy vậy, anh vẫn tìm cô. Dẫu chỉ là lần mò một bóng hình đã chìm vào bóng tối.

- Làm nhiệm vụ à? Cho bọn tớ đi với.

Ba người bọn họ sững người trước câu nói, không hẹn mà đồng loạt tối tăm mặt mày, lườm hai con người kia đến rách mắt. Gray cười khuẩy, nói với âm giọng mỉa mai.

- Tên yếu ớt như mày mà cũng đòi đi cùng sao?

- Cậu nói cái gì vậy, Gray?- Lisanna trưng khuôn mặt ngây thơ vô cùng của mình ra làm Gray chán ghét. Anh hừ mạnh một tiếng rồi bỏ đi. Erza và Wendy cũng nối gót đi theo.

Lisanna và Natsu cau có. Sao mà họ cư xử lạ lùng vậy? Lisanna không kìm được tò mò, liền nắm chặt cổ tay của Erza mà hoi:

- Erza, cậu và nhóm Gray dạo này cư xử lạ lùng lắm đấy. Rốt cục các cậu có tâm sự gì sao? Nói cho bọn tớ biết đi, cả hội sẽ giúp các cậu giải tỏa mà.

" Giải tỏa, nực cười thật đấy? "- Gray cười lạnh. Anh đi đến bên Lisanna, giật mạnh tay của Erza ra khỏi cô ta làm cho Lisanna mất đà ngã dúi ra đằng sau. Natsu hốt hoảng ngồi xuống đỡ Lisanna, không nhịn được mà hét toáng lên:

- Gray!!!! Mày làm cái gì vậy? Rốt cục mày bị làm sao? Chúng ta không phải là đồng đội sao?

Wendy im lặng nãy giờ. Cô bé khẽ bước đến bên Natsu, khẽ nói:

- Natsu-san, em coi anh là đồng đội. Nhưng em không thể coi chị Lisanna là đồng đội được. Chị ấy là người xấu, một người vô sỉ vô cùng.

- Wendy...? Em vừa nói gì vậy?- Mirajane hơi cáu, cũng hơi bất ngờ. Wendy là một cô bé hiền lành, dễ mến, lại vô cùng đáng yêu. Trước giờ chưa hề cáu giận với ai, vậy mà lại có thể thốt ra những lời đó.

Ánh mắt của Wendy không tự chủ mà chợt sắc lạnh vô cùng. Nếu ánh mắt có thể giết được người, chỉ sợ Wendy có thể làm tất cả mọi người ngã xuống.

- Mira-san, em từng coi chị là đồng đội, nhưng giờ không thể nữa rồi.- Wendy cố kìm những giọt lệ nóng hổi. - Chính chị và rất nhiều người ở đây đã từng là những người bạn rất tốt của em. Nhưng tại sao... Tại sao chị lại đối xử như vậy với Lucy-san?

Những lời cuối, giọng của Wendy nghẹn lại, nhưng lại vang vọng khiến cho tất cả thành viên của Fairy Tail lặng thinh. Wendy gạt đi những giọt nước mắt nóng nổi trên khuôn mặt mình.Nhưng càng lau, những giọt lên càng hiện diện.

- Sao em phải quan tâm tới cô ta chứ Wendy? Cô ấy chỉ là một kẻ phản bội, cô ta dám đả thương Lisanna....

Một ánh sáng chói lòa hiện diện cạnh cổ của Elfman. Thanh kiếm của Erza đang được đặt ngay ngắn cạnh cổ cậu ta, chỉ cần một hành động nhỏ sẽ khiến đầu cậu ta vĩnh biệt cổ mãi mãi.

- Elfman, tôi cấm cậu nói về em gái tôi như thế. Nếu không, thanh kiếm của tôi sẽ không dừng ở cổ cậu đâu.

Natsu không tin vào mắt mình. Team Natsu mà họ ngày ngày cùng nhau đi thực hiện nhiệm vụ một cách vui vẻ đâu rồi. Nó đi đâu mất mà giờ chỉ còn cảnh đấu tranh này?

- Erza, Gray , Wendy.... Mọi người có vấn đề thật rồi.

Gray cắn chặt môi. Anh không kìm được mà đấm mạnh vào má của Natsu một cái đau điếng. gray túm chặt cổ áo Natsu mà hét to:

- Natsu, mày là một thằng tồi. Một tên khốn nạn, vô lai không kém gì ác quỷ. Mày có biết Lucy phải trải qua những gì mà mày dám nói với cô ấy những lời lẽ như vậy? Mày nghĩ Lucy đả thương Lisanna? Lí do vì sao mà cô ấy phải đả thương Lisanna? Mày nói thử xem?

- Gray, bình tĩnh đi.- Erza chấn an cậu ấy, nhưng vô dụng.

- Đừng nói nữa Erza. Tôi phải cho thằng khốn nạ này biết mọi thứ về độ đần độn của hắn.- Đôi mắt của Gray hằn lên mấy vệt đỏ.- Mày nghĩ xem, Natsu. Những lần mày say xe phát ngất, ai là nguời giúp mày nghỉ ngơi? Những lần mày bị thương, ai là người lo lắng cho mày tới phát khóc? Mày thử nghĩ xem cô ấy đã chịu đựng những gì trước khi được mày dẫn tới Fairy Tail? Trong mắt Lucy, mày như một vị cứu tinh cứu cô ấy từ bóng tối ra. Nhưng thực chất, mày lại là một con quỷ đẩy cô ấy vào sâu trong nỗi đau hơn.

- Natsu, tao thực sự rất thật vọng về mày.- Gray thả lỏng tay, Natsu rơi xuống sàn nhà vô lực. Gray đưa ánh mắt lạnh ngắt của mình nhìn Lisanna, hắng giọng.- Còn cô, Lisanna, tôi đã nghĩ cô là một người tốt. Nhưng tôi lại càng không ngờ khả năng diễn kịch của cô lại đạt đến vậy. Tôi... Ghê tởm cô.

Erza, Wendy cùng Gray im lặng một hồi lâu. Những thành viên của Fairy Tail cũng lặng thinh. Những gì họ làm nửa năm trước, ai cũng nhớ rõ. Nhưng những gì họ nhớ là khuôn mặt hả hê của họ vì đã giúp Lisanna trả thù thành công. Chứ không phải là thân hình tràn ngập vết máu của Lucy. Giờ hối hận có phải quá muộn không?

"Quá muộn rồi. Lucy Heartfilia đã trở thành ác quỷ rồi. Vị Thiên thần mà các ngươi tìm đã bị chính các ngươi vấy bẩn rồi. "

Những chiếc lá vàng héo úa rơi xuống chân vị hắc pháp sư. Hắn ta mỉm cười tàn khốc.

Lucy Heartfilia giờ đã trở thành Thiên thần địa ngục rồi.

Không phải một thiên sứ sa ngã. Mà là thiên sứ của mình ác quỷ Zeref này thôi.