Kí Ức Lãng Quên

Chương 44: Tứ Giới






Gray nheo mày, đầu óc anh choáng váng lạ kì. Anh cựa quậy người, lại nhận ra các vết thương đã lành từ bao giờ. Anh đang nằm trên một chiếc giường rất êm. Gray cảm giác rất lạ, liền bật dậy, ngó ra cửa sổ.

Nơi này nhìn qua chắc chắc không phải Trái Đất. Nhưng mà nơi này rất quen.

Anh than nhẹ một tiếng, anh đã từng đến đây rồi. Chỗ này là Tinh Linh Giới. Nhưng tại sao anh lại ở đây?

Trong đầu anh xuất hiện hàng ngàn lý do, nhưng chỉ có một cái khả thi nhất. Và lý do ấy lại càng được khẳng định hơn khi cánh cửa phòng bật mở.

- Gray? Anh tỉnh rồi sao?

- Lucy?

Anh nhìn Lucy, ánh mắt ánh lên vài phần dịu dàng. Quả nhiên là Lucy đưa anh vào Tinh Linh Giới. 4 năm qua quả thật trống vắng, bởi vì thiếu em.

- Anh vẫn đang trong giai đoạn hồi sức, tốt hơn hết vẫn là nên nghỉ ngơi đi. Em sẽ cố gắng bảo Lucas chữa lành cho anh nhanh nhất. Sting và Rogue có vẻ vẫn an toàn, ma pháp của họ còn có vẻ mạnh hơn trước thì phải. Quả đúng là kì lạ.

Lucy rót cho Gray một cốc nước, đưa cho anh. Gray lại cũng rất vô tư đón lấy, uống hết liền một mạch.

- Lucy, chuyện của Fiore,...

- Em biết. Em sẽ giúp.

Anh không nghĩ rằng Lucy sẽ chấp nhận nhanh đến như vậy. Bản thân vẫn còn nghi hoặc, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Song, anh lôi tay Lucy, kéo Lucy vào trong lòng.

Lucy ngạc nhiên, giọng nói hơi lớn hơn:

- Anh làm gì thế Gray?

- Dưỡng thương a!

Khuôn mặt tỉnh bơ vô cùng...

Lucy im bặt, đành để Gray dựa cằm lên đầu cô, lớn tiếng với anh ấy cũng không phải cách hay.

Gray hít hà mùi hương của Lucy, đó là một mùi Vanilla dịu nhẹ mà mê hoặc vô cùng. Mái tóc mềm mại làm Gray chỉ muốn cọ cọ vào nó suốt.

Lucy, mấy năm qua em sống thế nào? Còn anh, sống phật phờ vô cùng. Đã mất em hai năm, lại phải tiếp tục chờ đợi thêm 4 năm tiếp.

Con tim anh sắp sói mòn với thời gian rồi.

Lucy diu diu mắt. Cô chấp nhận đi theo Gray đến Fiore gồm rất nhiều lý do. Mà lý do chính đáng nhất, là để cố gắng không tự trách bản thân mình nữa.

"Đến lúc buông tha cho tất cả rồi, Lucy. Phải sống thật tốt, thay cho phần của anh ấy."

~•~

Khung cảnh thị trấn tan hoang đến phát sợ. Tất cả đẫm trong một màu máu huyết sắc kinh hãi. Xác chết la liệt, tiếng la hét dần vơi đi, chỉ còn lại tiếng lửa cháy rất mỏng trong không khí.

Xuất hiện giữa đám lửa, một nữ nhân đẹp mê hoặc lòng người nở một nụ cười ma mị. Huyết sắc thấm đẫm cô gái, nhưng nụ cười lại tựa như một thiên thần đang chơi đùa vậy. Mái tóc nâu nhẹ nhàng buông thả trên bờ vai trắng muốt. Đôi mắt xanh tựa như hồ nước, ánh lên những ngọn lửa bập bùng.

Nữ nhân nhẹ nhàng lướt qua đám cháy, không hề bị tổn hại gì. Cô ấy tiến đến nhà thờ - nơi còn có vẻ nguyên vẹn nhất.

Cánh cửa bị đánh sập, nữ nhân lên tiếng, âm giọng tựa tiếng chim hoạ mi.

- Tôi làm xong rồi. Chuẩn bị đến thị trấn tiếp theo thôi.

- Làm tốt lắm, Autumn. Vất vả rồi.

Trong nhà thờ ấy, hiện hữu ba bóng dáng khác nhau, một nữ hai nam. Nam nhân thấy cô gái Autumn bước vào thì đứng dậy, tiến đến gần.

- Winter, anh cũng vất vả rồi. Còn nữa, Spring, em làm xong nhiệm vụ chưa?

- Em đương nhiên xong rồi. Tất cả mọi thứ đều diễn ra ổn thoả, theo như ý anh đấy Summer!

Cô bé với mái tóc bồng bềnh tựa mây trắng kia hướng mắt đến nam nhân đang ngồi ung dung trên chiếc bàn. Ánh mắt của anh ta xoáy thẳng vào bức tranh được đúc tinh tế bằng đá trên tường.

Nam nhân tên Summer kia mỉm cười, lạnh đến buốt tim.

- Ừ. Em làm tốt lắm. Chúng ta tiến đến thị trấn tiếp theo thôi.

Nam nhân vất chiếc áo choàng, dùng ma pháp bay lên trên cao. Ba người còn lại cũng đi theo dáng hình của anh.

~•~

Gray và Lucy trở về Fiore, viễn cảnh này quả thực quá tàn khốc. Theo như thông tin cô được biết, thì có một vài thị trấn vẫn còn an toàn, thậm chí còn chưa có dấu hiệu sắp bị tấn công. Lucy cảm thấy là lạ, liền xem lại vị trí của các thị trấn bị tấn công trên bản đồ.

Quả thực có gì đó vô cùng phi lý. Bởi nếu Tứ Giới có ý định xâm chiếm toàn bộ Trái Đất, thì khi bọn chúng xâm chiếm một số thị trấn, bọn chúng hoàn toàn có thể đến luôn thị trấn liền kề.

Lấy ví dụ như Thành Killium, bọn chúng đã chiếm đánh ở đó, nhưng lại không xâm chiếm Thị Trấn Tylen bên cạnh, mà đến một ngôi làng nhỏ phải cách đấy 50 dặm.

Rốt cục là vì sao?

Lucy mím môi, xong quay ra Gray, nói.

- Gray, anh thấy mấy nơi bọn chúng đến có liên quan đến nhau không?

Gray nhìn vào tấm bản đồ, ngẫm một hồi rồi nói:

- Mấy cái chỗ bọn này xâm chiếm nếu như miễng cưỡng nhìn thì có vẻ giống chữ nổi đó. Nhưng anh không biết đọc, anh chỉ mới học qua thôi.

Lucy gật gù, xong triệu hồi Ciras. Anh ấy rành mấy thứ này nhất đó.

- Ciras, anh dịch được không?

Tinh Linh Ciras vẻ mặt có thoáng ngạc nhiên, anh trả lời:

- Đây quả nhiên là chữ nổi, nếu tính các điểm mà bọn chúng xâm chiếm.

- Thế nó nghĩa là gì?

Ciras ngập ngừng, nói:

- Tôi đang tìm...