ĐÁNH ÚP CHẢO
Đêm…vẫn
mưa… nhưng nhẹ hạt hơn và có gió…
Tranh
thủ những thân cây chúng đổ trong rừng, tán che khuất cả một khu vực… tôi căng
tấm nilon đi mưa, đầu cao đầu thấp cho xuôi nước chảy, treo cái võng cách mặt đất
chừng 20 cm, xoa thuốc chống muỗi và nằm im. Anh Hợp nằm phía bên kia tàn cây… Nhiệm
vụ của chúng tôi đến đây gần như đã xong, bây giờ là việc của anh em BB… và đêm
nay phải ngủ một đêm lấy sức, vì trách nhiệm bây giờ thuộc về anh Thìn D3,
không phải lo nghĩ điều gì…
Bên
trong có tiếng động, như tiếng va chạm của vũ khí và tiếng chúng nói chuyện.
Nhưng trời tối quá làm sao bây giờ? Anh Hợp bò qua chỗ tôi và lo lắng hỏi “Có
khi nào chúng phát hiện ta và rút, đánh tập hậu phía sau không?
Tôi
cười và nói lại “Mình bố trí kiểu này thì nó đánh tập hậu là đánh hướng nào?”
Anh im lặng và có vẻ lo lắng. Anh Thìn và khẩu 12.7 nằm phía sau cách chúng tôi
chừng vài chục mét. Không tiện bò qua để hỏi ý kiến của anh xem sao. Thật tình
thì tôi cũng hơi lo, vì đánh vào khu vực trống thì coi như toi…
(Địch
có một số trốn doanh trại vào khu vực dân có chuyện gì đó… vì tối hôm đó là thứ
Bảy).
Mệt
quá tôi ngủ lúc nào chẳng biết. Đang ngon giấc… thì anh Hợp kêu tôi dậy, nhìn đồng
hồ thì đã hơn bốn giờ sáng, trời tối không thấy gì. Anh Thìn đã đưa khẩu 12.7
qua bên này, và chuẩn bị áp sát mục tiêu. Hơn mười người chuyển súng đạn vào vị
trí, anh em khẩu đội giá súng lắp đạn … và chờ giờ G.
“Vừng
đông đã hửng sáng… núi non xanh nghìn trùng xa…” nhưng cũng chưa thấy động tĩnh
gì của chúng. Nếu đánh ngoài bãi tráng, thấy rõ người là nổ súng, nhưng do rừng
già khuất ánh sáng nên anh Thìn sẽ cho nổ súng khi mặt trời lên khỏi núi.
Trời
sáng dần, từng lều của chúng hiện ra… im lìm. Bây giờ nới phát hiện thằng lính
gác, cu cậu đang ngồi trên võng nilon hai lớp, phía trên là một tấm tole xanh uốn
cong hình mái vòm. Cu cậu đang hút thuốc… võng đung đưa. Thấy rõ những đốm đỏ
khi hắn rít lên. Lại một thằng lính gác hướng khác mò tới… chúng trao đổi gì
đó… thằng ngồi trên võng nhảy xuống đi về hướng vòng cung của ta. Lát sau nghe
tiếng xoan nồi khua ở phía trên... và tiếng sột soạt chui ra từ lều bạt…
Anh
Thìn đảo mắt nhìn anh em ta đang chờ lệnh. Tay xạ thủ B41 của c10 đang chuẩn bị
phát hỏa.
Một
làn khói lớn bay lên… Chúng nấu cơm… (thực ra chúng nấu nước để pha cà phê và
mì gói). Một số thằng đang ra khỏi lều bạt, vươn vai nghe rõ cả tiếng ngáp của
chúng.
Ánh nắng yếu ớt ban mai bắt đầu chiếu vào khu
rừng… anh Thìn nhìn đồng hồ (chắc gần bảy giờ)… Anh hất hàm về phía anh Hợp, và
tôi thấy anh đưa khẩu AK của anh lên…
Ánh
chớp lóe lên… Bình… Bùng…
Liên
tiếp nhiều ánh chớp lóe lên từ phía sau của khầu B… bình… bùng… bình… bùng.
Tằng…
tằng… tằng… tằng… lửa thoát ra từ khẩu 12.7…
Cả
c10 nổ súng… cái lều trước mặt anh Thìn bốc cháy… những tiếng la thất thanh… các
lều của chúng bắt đầu cử động… AK của ta không ngớt bắn về hướng địch.
Những
tên địch đang ngủ không biết chuyện gì, tung lều chạy bạt mạng về hướng c9 (hướng
vòng cung)…
Khẩu
12.7 ngưng bắn và anh em c10 xung phong tràn vào khu địch… Phía c9 tiếp tục nổ
rộ lên cả B và AK của cá nhân nổ giòn… (do lực lượng đông và ngược hướng bắn).
Bất chấp địa hình cấy đổ trơn trợt… anh Hợp cùng anh em c10 xông vào trận địa… Tôi
nhảy theo sau anh em và tiếp cận với khu vực địch… Chỉ có hai thằng lính gác là
có súng, còn lại những thắng khác đều không mang súng vì chạy hoảng, có thằng
còn quấn theo tấm chăn trên mình, cả tấm chăn đẫm máu…
Phía
trên c9 càng nổ rộ… nghe tiếng anh em ta quát “Lớc đay lơn”…
Không
nghe tiếng bắn phản lại của địch…
Một
căn cứ… xác của những tên địch nằm quanh các lều trại… Bãi đồ cổ toàn là hàng của
Thái. Anh Thìn mang khẩu AK băng về hướng c9 nhảy qua các lều của địch.
Tôi
giật bung cửa một cái lều… bên trong bốn thằng chết teo nghẻo… nhìn thấy trên
võng… cánh tay của thằng địch thỏng xuống có cái đồng hồ… dưới chân là đôi giày
mang số 9R… tên này đắp bằng tấm chăn mỏng và cái màn tuyn… ba lô của hắn còn
hơn năm gói Samit…
Anh
Hợp cho anh em thu dọn chiến trường, thu toàn bộ súng đạn của chúng. Anh Thìn từ
trên c9 chạy xuống, miệng không ngớt đốc thúc lính tráng thu dọn chiến trường
nhanh chóng và rút…
Trận
đánh kết thúc trong khoảng hai mươi phút (cả thu dọn chiến trường). Trên vai của
anh em ta bây giờ ai cũng nặng. Súng của địch bó cột lại mang về (đạn hình như
ta không thu). Đội hình nhanh chóng rút khỏi trận địa và tản ra thành hai hướng
về d bộ d3. Anh em c11 có trách nhiệm dẫn bốn tù binh địch.
Ta
tiêu diệt hơn bốn mươi tên địch và ngần ấy súng. Ta không thương vong. Chỉ có một
anh lính c10 trong quá trình vận động, vấp ngã và hông va vào cành cây chúng vạt
nhọn, cây xuyên sâu vào hông…
Trận
đánh đã giải quyết vấn đề “nhạy cảm ngoại giao.” Là lời cảnh báo cho nhà cầm
quyền Thái Lan, việc để Pốt sử dụng các căn cứ dọc biên giới.
Chơi
dao ắt có ngày chết vì dao.
Trận
đánh đó, đã đưa anh em d3 trở thành những người giàu có nhất trong toàn trung
đoàn, về trang bị cá nhân bằng đồ cổ. Tội nghiệp cho anh em, đường xa vượt núi
băng đèo phải mang vác nặng.
Hơn
một giờ sau, khi đội hình về gần tới hồ Vườn xoài. Máy bay trinh sát Thái Lan
bay dọc theo biên giới… và nghe tiếng máy bay phản lực của chúng… nhưng không
thấy máy bay… có lẽ chúng bay vòng sâu trong nội địa đất Thái.