ĐÊM DỪNG CHÂN Ở CHHEP.
Đêm
9/ 1, trăng gần rằm… phải nói trăng giữa mùa khô đẹp kì lạ… trời không chút mây…
có lẽ mây cũng sợ cái lò lửa của ban ngày nên cũng chạy đâu mất.
Nằm
phía sau đội hình d3 cùng đơn vị tăng, tôi cùng bác tài xế mắc võng cạnh nhau
tâm sự chuyện đời… Bố lôi ra bao Tam Đảo mới cứng, chút trà còn sót lại trong
ngăn buồng lái, tôi xuống bếp kiếm tí nước sôi… giữa đường gặp bố TMT 95… nhìn
nhau cười cười… tôi còn lạ gì… chờ em năm phút Thủ trưởng nhé.
Hãm
trà xong, ông chỉ làm một ngụm, rồi nhón lấy mấy điếu Tam Đảo… vẫn cứ câu nói nghìn
thu không đổi “Không có thuốc tớ đánh đé… được!” rồi lặng lẽ về SCH 95.
“Bữa
cơm chiều nay sao đầm ấm thế… mấy chục anh em cả tăng và trinh sát, chung nhau
một nồi canh chua lá giang + cá hộp… ngon quá, vừa thổi vừa húp sột sột… mấy
ông c10 d3 cũng chạy sang... cho em miếng nước canh. Biết tôi còn lá giang c
trưởng c10 cho anh nuôi nấu nồi canh chua lá giang + ốc bươu (ốc bươu đã xào
xong chờ chia cho các B), chiều nay trên đường truy kích địch dọc bờ hồ các
lính ta kiếm cũng khá ốc bươu, con nào con nấy to bằng cái bát bộ đội, và thêm
mấy con cá lóc bông bằng cổ tay dọc bờ bãi lầy… chỉ cần có thêm chút canh,
không khí tự nhiên khác ngay… lâu lắm rồi còn gì nữa… bát canh chua trên đường
chiến dịch giữa mùa khô… quý cả ngàn vàng.
Bất
chợt tôi nghĩ đến bát canh chua quê nhà… cũng với lá giang và chút mắm ruốc tự
tay mẹ làm… sôi lên… nhấc xuống bếp… dọn lên… cả nhà quây quần bên mâm cơm chiều…
bữa cơm gia đình đã vắng mặt con.
Lá
giang quê mình cũng mọc trên những ngọn đồi nắng cháy gió lửa miền trung, vị chua
của nó mang theo hơi biển, vị mặn của muối quê mình, còn mang cả vị ngọt tình
yêu của mẹ… lá giang gắn bó với mọi người từ lúc ấu thơ, đến khi lìa xa cõi đời,
chỉ biết mỗi lá giang…
Và
em…
Những
buổi chiều lên đồi hái lá giang… những bước trượt ngã cả vô tình lẫn cố ý… để
hai ta có cớ cầm tay nhau giữa mọi người… chiều về khi em không còn khăn che mặt…
gương mặt của em đẹp như một thiên thần… làn tóc xỏa tung bay trước gió che lấp
một phần gương mặt… đôi mắt mơ màng nhìn những cơn sóng biển xa xa đang đổ vào
bờ… đôi mắt dễ đưa ta vào lạc lối …”
Trăng
lên gần đỉnh đầu…
Thủ
trưởng Toàn e95 gọi tôi lên nhận nhiệm vụ. Trong căn lều bạt căng dưới tán cây
xoài, có đủ các cơ quan của e95 và các trợ lí của f đi theo cánh quân, tôi
chính thức nhận nhiệm vụ về Ban tác chiến của Sư đoàn, nhũng anh em trinh sát f
còn lại nhập về BTM e95, nhiệm vụ còn lại do trinh sát e95 đảm nhiệm (sau này
tôi mới biết, ông cố giữ lại những anh em trinh sát f, vì trên chặng đường chiến
dịch anh em trinh sát f đã có những tổn thất, đến lúc này chỉ còn năm anh em).
Trong căn lều bạt, tôi được ông cho phép đọc bức điện của C trưởng trinh sát f,
gửi cho anh em đi phối thuộc cùng e95, và tôi hiểu tại sao trên cánh quân của
e95, trinh sát f không có cán bộ C theo cùng… vị C trưởng có tầm bao quát về nhận
xét thực lực con người, biết nhìn xa trông rộng, chuẩn bị một cách chu đáo cho
chiến dịch… và trên cả là tấm lòng với anh em đồng đội.
Tôi
trở về vị trí và troằn trọc mãi không ngủ được, nhiệm vụ còn lại của cánh quân
trên đường chiến dịch quá nặng, trên bản đồ của bờ tây sông Mê Kông, đi đến
đích cuối cùng là Chùa Preah Vihear, chỉ còn lại e95, những chấm đỏ… những đường
vẽ ngoằn ngoèo trên bản đồ… là những nhiệm vụ của cả một trung đoàn đang lao về
phía trước.
Trong
mơ… những chiếc tăng hùng dũng lao lên… những cung đường bụi mù đất đỏ bazan… những
cánh rừng khộp đang khô cháy… những sông suối không còn giọt nước… và những
gương mặt sạm đi vì nắng gió của chiến trường.