Kí Ức Của Một Người Lính Trinh Sát Sư 307

Chương 106




TRINH SÁT THỰC ĐỊA.

Xuyên qua những khu rừng rậm với độ che phủ hầư như tuyệt đối. Chúng tôi chia thành hai nhóm để trinh sát khu vực của địch, nhằm hoàn thành nhiệm vụ sớm, hạn chế bớt thời gian lưu lại trên tuyến biên giới lành ít dữ nhiều này. Lương thực mang đi đã vơi đi nhiều, vì thực chất chúng tôi luôn ăn quá tiêu chuẩn cho phép.

Theo yêu cầu của BTM sư đoàn. Chúng tôi phải nắm cho bằng được cách bố trí căn cứ của chúng. Nhưng vấn đề đặt ra là theo thường lệ, chúng hay bố trí mìn quanh khu vực trong phạm vi 100 m. Trong điều kiện ở đây, nếu xảy ra thương vong, thì không cách nào làm tốt công tác chính sách, và sẽ rơi vào tình huống như tổ trinh sát của MT579.

Anh em thống nhất phương án là trinh sát ngoài 100 m, chỉ những nơi nào có điều kiện thì mới bám sâu hơn. Bộ phận tôi phụ trách đảm đương phần phía sau của chúng, giáp với biên giới Thái. Đội hình chúng ở trên một bình độ bằng phẳng, chiều dài hơn km có hai mươi hai mái nhà lợp tole mới. Khoảng cách giữa hai nhà chừng 50 m. Đội hình chúng cũng cỡ cấp D trên dưới vài trăm quân. Khu vực rộng như thế mà lúc nào cũng thấy chúng qua lại. Đây có lẽ là đội quân được trang bị tốt nhất mà ta gặp đến thời điểm đó.

Phía sau lưng chúng có một con đường mòn lớn, vắt qua một yên ngựa thấp về hướng Thái. Dọc đường chúng tôi phát hiện rất nhiều vỏ bao thuốc lá của Thái, bao mì tôm, bánh kẹo… và cả quần áo của chúng rách vứt lại. Gạo chúng toàn là gạo của Thái hạt nhỏ và dài…

Một dòng suối nhỏ, nước chảy vừa phải trong veo, thỉnh thoảng thấy chúng ra suối lấy nước. Xế chiều, chúng tôi phát hiện có một toán gồm mười sáu Pốt (có năm nữ mặc quần không mặc xà rông) từ Thái về. Chúng vừa đi vừa nói chuyện to tiếng với nhau. Đến đoạn chuẩn bị vượt qua cây cầu bắc qua dòng suối bằng một cây lim to, chúng tản vào hai bên đường kiếm một ít củi và hái rau rừng… Chúng mang ra và đem về đơn vị.

Phát hiện ra chúng đi rất tự do, chúng tôi khẳng định là phía sau lưng chúng không có bố trí mìn. Sau đó cũng chính nhóm địch này ra suối tắm và giặt đồ. Dọc theo suối là những lùm dây leo um tùm, Pốt nam tắm ở trên và phía dưới là nữ. Có hai Pốt nam nữ tắm chung dưới một cây trắc to (có lẽ là hai vợ chồng chăng?). Đám lính nam đứng tắm đàng hoàng, múc nước bằng những cái xô nhỏ và gội đầu bằng những thỏi xà phòng. Đám Pốt nữ vì chúng không vận xà rông nên tắm sex 100%, ngồi trên những phiến đá giặt quần áo kì cọ.

Vì trinh sát trên hai hướng, nên chúng tôi phải quay về vị trí tập kết để gom đội hình. Khi về đến vị trí tập kết thì nhóm kia chưa về đến nơi. Anh em tản ra và chuẩn bị địa hình ngủ đêm. Trời càng lúc càng nhanh tối, nhưng tổ kia chưa thấy về. Anh em ai cũng lo cho chuyện chẳng lành.

Màn đêm buống xuống thật nhanh.

Tới giờ lên máy mà anh em cũng chưa về đủ, cả đội hình nhấp nhỏm lo âu và mọi người đều chuẩn bị những tình huống xấu nhất xảy ra.

Phương án được đưa ra là tại sao đội hình chưa về kịp?

Bị bắt sống cả đội hình chăng? Làm sao có thể, khi không nghe tiếng súng nào.

Bị kẹt không về được chăng? Làm sao được, khi đó là những anh em đã dày dạn trận mạc, bằng mọi giá phải cắt rừng ra xa khu vực và về chứ!

Ăn nói làm sao với ở nhà đây?

Tôi báo cáo tình hình trong ngày về nhà, kể cả việc tổ kia bị mất liên lạc… khá lâu sau mới nhận hồi âm “Trực máy 100%. Ngày mai bằng bất cứ giá nào phải tung đội hình bắt liên lạc với nhóm còn lại và báo cáo về nhà gấp.”

Cả đội hình một đêm mất ngủ, bao phương án đưa ra đều không có tính thuyêt phục. Khoảng gần sáng, anh Hiếu còn bò qua chỗ tôi hỏi “Tình huống nào có thể xảy ra hả anh?” Tôi cũng chỉ biết kêu trời, chờ trời mau sáng.

Sáng ra, chờ trời tan sương và liên lạc với ở nhà xong. Sư đoàn chỉ nhắc lại nhiệm vụ của ngày hôm nay theo điện lúc đêm. Toàn đội hình lên đường theo hướng anh em ngày hôm qua đã đi.

Chỉ cho ba anh men theo dấu mòn đã đi ngày hôm qua, còn lại đi sâu vào bên trong chừng vài chục mét… Đi được hơn giờ đồng hồ, cả đội hình phục lại và nghe ngóng, vì nghe thấy tiếng động. Không phát hiện gì lại đi tiếp cho hết khu vực phòng thủ của địch.

Một lát sau cả đội hình gặp một đàn voi rừng cả to lẫn bé chừng hơn hai chục con. Chúng đang nằm nghỉ tại khu vực này. Thì ra tiếng động khi nãy là của đàn voi.

Cả đội hình thất vọng quay về vị trí tập kết… vẫn chưa tìm gặp anh em.