Kĩ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

Chương 6




Ngẫu nhiên gặp được một người nửa lạ nửa quen, đương nhiên sẽ có chút xấu hổ. Như lúc bình thường, chỉ cần chào hỏi một câu là xong, nhưng bây giờ Phương Thư Giai đang đợi người, không tiện rời đi ngay, dẫu sao cũng phải kiếm chuyện gì để nói.

Phương Thư Giai bắt đầu tìm đề tài tán gẫu —— Hi vọng Minh Dục sẽ mở miệng trước hiển nhiên là không có, muốn đánh vỡ bầu không khí gượng gạo này, chẳng đến tay hắn thì tay ai.

“Tiền bối cũng đang đợi người sao?”

“Ừ.” Minh Dục gật đầu.

Phương Thư Giai ghé sát vào người anh, nhỏ giọng hỏi: “Là…… Bạn gái ư?”

Có lẽ là do xấu hổ khi bị Phương Thư Giai ghé lại gần như thế, Minh Dục chỉ cảm thấy toàn thân tê dại. Bàn tay cắm trong túi quần không ngừng ma sát lớp vải dệt bên trong, nửa ngày trời mới thốt ra hai chữ: “Không phải.”

Nhưng theo một nghĩa nào đó thì…… đúng là như vậy.

“Là một người……bạn nam.” Anh đáp.

“Ồ……” Phương Thư Giai tiếc nuối nói, “Em còn tưởng là anh đã tìm được bạn gái rồi.”

Minh Dục làm bộ không để ý nói: “Vẫn chưa.”

Phương Thư Giai rốt cuộc cũng đứng cách xa anh một chút. Thần kinh căng thẳng của Minh Dục lúc bấy giờ mới được thả lỏng, nhưng bàn tay vẫn vô thức vò vò lớp vải trong túi. Tại sao Đăng Các Mộng Ức vẫn chưa tới? Anh vừa muốn đối phương tới, vừa muốn đối phương đừng tới.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Minh Dục chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như lúc này. Ngay cả khi tranh luận với cấp trên, làm báo cáo với người phụ trách của công ty đối tác, trò chuyện với sếp lớn trong tiệc rượu, làm gì có tình huống nào khiến anh phải lo lắng chứ? Vậy mà lúc này đây, anh lại cảm thấy căng thẳng cực kỳ —— Chỉ là do Phương Thư Giai tới gần, khiến anh không khỏi nghĩ đến bản thân sẽ có phản ứng thế nào sau khi gặp được Đăng Các Mộng Ức?

Nhất là khi có sự xúc tác của thời gian, nỗi lo lắng trong lòng cứ không ngừng lên men, khiến anh không thể nào lờ đi.

Phương Thư Giai nhiệt tình nói: “Thật ra tiền bối có thể dũng cảm hơn chút nữa. Mỗi khi giao lưu với bệnh nhân, chúng em thường khuyên bọn họ rằng, bồi dưỡng lòng tin, khắc phục chướng ngại tâm lý chính là bước đầu tiên trong quá trình chữa bệnh! Anh phải chủ động thực hiện bước đầu đó, dùng tâm lý bình tĩnh đối mặt với chuyện này, tốt nhất là bạn gái của anh cũng có thể thấu hiểu và cổ vũ anh……”

Tại sao phải nhắc tới chuyện đó vào lúc này…… Minh Dục nghĩ, tại sao người này lại muốn nói tới công việc trong lúc đi chơi, cậu ta không phiền chắc?

Anh ngẩng đầu nhìn dòng người qua lại chung quanh mình. Ai ai cũng vội vàng bước đi, có người cúi đầu xem điện thoại, có nhóm bạn đang thầm thì nói chuyện, thỉnh thoảng cũng có người liếc nhìn anh một cái.

Mặc dù biết những người khác không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng Minh Dục vẫn cảm thấy sau lưng đau đớn như có kim châm. Anh ngắt lời dặn dò đầy chân thành của Phương Thư Giai, hỏi: “Một mình cậu tới đây?”

“Hả?” Phương Thư Giai ngẩn người, mới nói, “Không, em cũng đang chờ bạn. Àiiii, có lẽ bị tắc đường, nửa ngày rồi vẫn chẳng thấy bóng đâu.”

“Các cậu ngồi hàng nào?”

“Ngay hàng một.” Phương Thư Giai nói, “Còn ghế nào thì em không nhớ, là vé của bạn em.”

“……”

Ngồi cùng một hàng với bác sĩ điều trị và đối tượng mập mờ của mình xem biểu diễn, Minh Dục chỉ cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi. Anh sợ ngày sau vừa thấy Đăng Các Mộng Ức, thì sẽ nhớ đến bộ dáng lải nhải không ngừng của Phương Thư Giai, họa mi ngừng hót tại hiện trường.

Anh bất hạnh phát hiện, bản thân vẫn còn chưa sẵn sàng.

“Bạn tôi gọi tôi rồi.” Minh Dục bỗng nhiên nói, “Gặp lại sau nhé.”

“…… Hả?” Phương Thư Giai có chút sửng sốt. Tuy rằng không nhìn thấy người bạn kia, cũng không nhìn thấy Minh Dục nghe điện thoại, hay là xem tin nhắn, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, hắn chỉ đành đáp: “Tạm biệt, tiền bối!”

Minh Dục nhanh chóng trở lại trong xe, sau đó ngồi trên ghế lái bình tĩnh lại một hồi. Anh cũng không rõ bản thân đang sợ hãi điều gì —— là sợ khi làm đến một bước cuối cùng, sẽ bị đối phương ghét bỏ giống như vô số lần trước kia sao?

Anh không chỉ muốn làm bạn tình với người nọ. Đây là mối tình mà qua rất nhiều năm anh mới có đủ dũng khí để nếm thử. Anh sợ sau khi gặp mặt rồi, Đăng Các Mộng Ức sẽ không giống như trong tưởng tượng của mình, hoặc là anh cũng không phải “L” trong tưởng tượng của đối phương.

Bởi anh quá nghèo nàn về mặt tình cảm, mười năm trời mới chỉ tích cóp được một chút ít ỏi, sao dám lấy ra đầu tư liều chứ? Người khác lỗ vốn vẫn có thể cười xòa cho qua, còn anh thua lỗ thì sẽ thành con đỗ nghèo khỉ.

Minh Dục mở Meet U ra, gửi một tin nhắn qua: “Xin lỗi, đột xuất có cuộc họp, có lẽ tôi không đến được rồi.”

Kẻ nhát gan! Anh tắt máy, tự phỉ nhổ bản thân một câu như vậy.

Phương Thư Giai ngửi ngửi cổ áo của mình, hương nước hoa thơm nức vẫn còn chưa tan hết, xem như cũng không uổng phí tâm tư. Điện thoại đột nhiên rung lên, nhìn thấy tin nhắn từ Meet U, hắn hưng phấn mở ra ngay tắp lự, song đập vào mắt lại là một chuỗi “cúc cu cúc cu cúc cu cúc cu*”.

(*Tiếng chim bồ câu =)))))) Vì ở Trung Quốc cho người khác leo cây, thất hẹn là thả bồ câu – 放鸽子)

“……” Phương Thư Giai rơi vào trong trầm mặc và khiếp sợ dài lâu. Không phải chứ, chỉ nghĩ tới điềm xấu mà cũng ứng nghiệm sao?!

[ L: Tôi có thể nghĩ cách đưa vé cho em. Em tự đi xem hoặc rủ thêm một người nữa cũng được. ]

[ Đăng Các Mộng Ức: Thôi, bỏ đi…… Mình em đi xem cũng không có ý nghĩa, anh mau tặng vé cho người khác đi. ]

[ L: Thật sự…… xin lỗi. Lần sau gặp mặt, nhất định sẽ bù đắp cho em. ]

[ Đăng Các Mộng Ức: Àiiii, bù cái gì mà bù. Không sao, không có việc gì, công việc quan trọng mà. ]

Đang trò chuyện, một tin nhắn Wechat lại đột ngột nhảy ra: “Hẹn hò thế nào rồi?”

Chẳng cần nhìn cũng biết là cô nàng Hà Dao – bạn học thời đại học, đồng thời cũng là một trong số rất ít người biết rõ tính hướng của Phương Thư Giai.

Ngay từ đầu Hà Dao đã cảm thấy cái trải nghiệm yêu đương qua mạng này của hắn cực kỳ không đáng tin, đã không ít lần tìm nơi xuất xứ những tấm ảnh trên trang cá nhân của L, muốn chứng minh anh là kẻ lừa đảo —— chỉ tiếc là vẫn luôn thất bại.

Nếu để Hà Dao biết mình bị cho leo cây ngay lần hẹn hò đầu tiên, thì cô nàng nhất định sẽ sử dụng một trăm loại phương pháp để chứng minh L là tên lừa gạt tình cảm, rồi khuyên hắn nên nhìn rõ hiện thực, từ bỏ ảo tưởng, mau chóng chia tay, thoát khỏi bể khổ.

Cho nên Phương Thư Giai chỉ thờ ơ đáp: “Cũng tạm.”

Vì đề phòng Hà Dao tiếp tục truy vấn, hắn bèn tiên hạ thủ vi cường, tìm một đề tài khác: “Đoán xem hôm nay tôi đã gặp được ai?”

“Ai thế?”

“Đàn anh Minh Dục!”

“?!!! (mồn lèo khiếp sợ.gif)”

Phương Thư Giai: “Tôi còn đang định hỏi bà đấy, tôi cảm thấy anh ta có thành kiến với mình…… tôi luôn cảm thấy anh ta rất hung dữ với tôi!”

Hà Dao: “Không thể nào. Từ ngày đi học anh ta đã vậy rồi, đối với ai cũng lạnh như băng ấy. Thoạt nhìn có chút dữ dằn, nhưng thật ra khá tốt tính.”

Phương Thư Giai: “Dọa tôi chết khiếp luôn, lần đầu tiên nói chuyện với anh ta ở khoảng cách gần như vậy, tôi còn tưởng mình đã đắc tội anh ta ở chỗ nào rồi chứ.”

Hà Dao: “Ông thì hiểu cái gì! Đó gọi là khí chất cấm dục. Nhớ năm đó bạn cùng phòng của tôi còn chết mê chết mệt vì ảnh, đáng tiếc đàn anh Minh Dục hình như chưa từng có bạn gái, cô ấy quả thực là không có chút hi vọng nào cả.”

Ha! Phương Thư Giai thầm nghĩ. Bà thì biết quái gì! Anh ta như vậy gọi là cấm dục sao? Rõ ràng là không thể không cấm!