Kì Tài Giáo Chủ

Chương 577: Tính toán của Đổng Tê Khôn




Có điều Lã Phụng Tiên lại lắc đầu cười khổ: “Vị 'ẳao tăng" kia trong mắt người thường là cao tăng nhưng thực tế hắn không biết võ công.

Lần trước ta về Bắc Yên thăm người thân còn muốn gặp lại vị đại sư đó, thế nhưng ngôi miếu kia đã bị bỏ hoang.

Ta hỏi dân chúng xung quanh, bọn họ đều nói vị đại sư kia tuổi cao sức yếu, các tiểu sa di được thu nhận cũng ghét bỏ ngôi miếu quá ít khách hành hương, không chịu được nghèo đói, tìm tới chùa miếu lớn nương tựa. Vị đại sư kia không duy trì được bao lâu, đã bệnh chết nhiều năm.”

Sở Hưu im lặng không nói, đã không còn người, có lẽ cũng chẳng tra ra điều gì.

Có điều hiển nhiên khối ngọc này là một bảo vật, không dám nói bảo đảm được Lã Phụng Tiên cả đời bình an nhưng chí ít bảo vệ bình an cho hắn trong nhất thời vẫn không vấn đề, cũng giống như hiện tại.

Nhìn đại điện lung lay sắp đổ, Sở Hưu lắc đầu nói: “Lã huynh, đi thôi, nơi này sắp sập rồi.”

Lã Phụng Tiên gật đầu, những người khác ngược lại còn muốn lục lọi tại đây xem có bảo vật gì không, có điều thấy nơi này đã không kiên trì được bao lâu, ai nấy đành cắn môi, quay người ra ngoài. 

Còn lúc này ở bên ngoài, Đổng Tê Khôn cùng Hoán Nhật Đại Pháp sắc mặt khá khó coi. Bị ép ra như vậy coi như chuyến này bọn họ uổng công.

Lúc này lão tổ Đổng gia cũng dẫn theo những người khác trong Đổng gia tới đây, tư thái phòng ngự cẩn thận.

Khai Sơn Tế bọn họ phát hiện một ngôi mộ khổng lồ như vậy, nhưng không phải toàn bộ võ giả Đổng gia vào trong, có một phần người trở lại trong Đổng gia mật báo.

Như loại di tích này, Đổng gia bình thường sẽ lưu lại một nửa số người bên ngoài tiếp ứng, đề phòng xuất hiện biến cố gì khiến tất cả mọi người bị hốt gọn.

Lão tổ Đổng gia dẫn người đến chính là để tiếp ứng bên ngoài.

Lúc này sắc mặt lão tổ Đổng gia đã khá khó coi, hắn hừ lạnh nói: “Tê Khôn, bao nhiêu đệ tử Đổng gia ta đều đang ở đó. Ngươi thân là gia chủ lại vứt bỏ nhiều đệ tử như vậy một mình bỏ trốn, đây là việc làm của gia chủ hay sao?”

Đổng Tê Khôn sắc mặt ửng đỏ, lúc đó quả thật hắn không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ thấy giữ mạng mới là quan trọng, có điều giờ bị lão tổ Đổng gia chỉ thẳng ra ngay trước mặt mọi người như vậy vẫn khiến Đổng Tề Khôn mất hết thể diện.

Đổng Tê Khôn không nhịn được phân bua: “Lão tổ, không phải ta không muốn cứu đệ tử trong gia tộc. Cục diện lúc đó ngươi không thấy đấy thôi, đó là chân linh của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, một khi phát uy đừng nói tông sư võ đạo, có lẽ ngay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng chẳng gánh nổi.

Ta chạy trước còn giữ lại được một phần lực lượng, nếu ta không chạy e rằng ngay cả ta cũng phải nằm lại tại đót"

Phương thức che giấu sự hèn nhát của mình tốt nhất, chính là khoa trương sự lợi hại của kẻ địch. Giờ Đổng Tề Khôn đang làm đúng như vậy.

Thật ra lúc trước Đổng Tê Khôn không phải không cản nổi, nhưng hắn thật sự bị hù dọa, vô thức lựa chọn bỏ trốn.

Có điều lão tổ Đổng gia cũng là kẻ mèo già hóa cáo, liếc mắt là thấy suy nghĩ của Đổng Tê Khôn, hắn không khỏi hừ lạnh nói: “Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không đỡ nổi? Ngươi từng giao thủ với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần à? Sao ta không biết?”

Ngay lúc Đổng Tê Khôn còn định nói gì đó, lại thấy có không ít võ giả từ trong ngôi mộ trốn ra, trong đó có không ít người của Đổng gia. Chuyện này khiến Đổng Tê Khôn lập tức thở phào một hơi.

Hắn vội vàng gọi một võ giả lại hỏi: “Tình hình bên trong ra sao?”

Võ giả Đổng gia kia thở hổn hển, lập tức thuật lại mọi chuyện xảy ra ở bên trong. Có điều sau khi nghe xong lão tổ Đổng gia lại giận tới mức mặt mũi đỏ rực.

“Rác rưởi! Đổng Tê Khôn, ngươi làm gia chủ như thế đấy à? Gặp chút nguy cơ ngươi đã lập tức đào tẩu, không dưng tặng không cơ duyên cho kẻ khác!”

Trong mắt lão tổ Đổng gia, nếu Đổng Tê Khôn không ra ngoài vậy không lý do gì một tên tiểu bối lại nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu mà một tông sư võ đạo. như Đổng Tề Khôn lại không.

Đổng Tê Khôn gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn cúi đầu trầm giọng nói: “Lão tổ bớt giận, sự tình không phải không thể cứu vn.

Lão tổ đừng quên đây là Khai Sơn Tế của Đổng gia, những thứ tìm tới là của Đổng gia ta, truyền thừa Ôn Hầu cùng thần binh Vô Song Kích kia đều như vậy!”

Nghe Đổng Tề Khôn nói xong, những võ giả Đổng gia xung quanh cùng lão tổ Đổng gia lập tức minh bạch hắn có ý gì. Đổng Tê Khôn này định không để ý tới quy củ, âm mưu cướp đoạt truyền thừa của Lã Phụng Tiên!

Theo lý mà nói, quy củ của Khai Sơn Tế là ai nhận được thứ gì, chỉ cần mang đi được đều có thể mang đi. Nếu vật phát hiện còn phải giao ra, vậy còn ai tới tham gia Khai Sơn Tế? Tự các ngươi đi mà chơi.

Cho nên giờ hành động của Đổng Tề Khôn rõ ràng là không để ý tới quy củ. 

Hứa Đình Nhất bên cạnh không nói một lời, hắn là người ngoài, giờ Đổng gia nhiều người như vậy chắc chắn hắn không kiếm được lợi lộc gì, cho nên chỉ cần yên ổn làm một người đứng xem là được.

Lúc này lão tổ Đổng gia lại cau mày: “Nhưng quy củ của Khai Sơn Tế...”

-Đổng Tề Khôn cười lạnh nói: “Lão tổ, quy củ là chết nhưng người là sống!

Đây là công pháp của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu cùng thần binh cửu chuyển Vô Song. Vì những thứ này có bỏ qua quy củ một lần cũng rất đáng. Cho dù bị bêu danh cũng vẫn đáng gi

Lão tổ Đổng gia luôn tuân thủ lề thói cũ, vẫn cần thể diện, khá khá cự chuyện phá hoại quy củ như vậy.

Nhưng Đổng Tề Khôn lại tiếp tục cổ động: “Lão tổ, đây là công pháp truyền thừa của Lã Ôn Hầu đấy! Chưa nói tới thần binh Vô Song, công pháp truyền thừa của Lã Ôn Hầu chắc chắn là từ cửu chuyển trở lên!”

Công pháp cửu chuyển, chỉ bốn chữ này đã lập tức khiến cán cân trong lòng lão tổ Đổng gia nghiêng sang một bên. Bởi vì Đổng gia bọn họ cũng không có công pháp cửu chuyển.

Trên giang hồ công pháp phân thành từ nhất chuyển đến cửu chuyển, thật ra cũng phân làm ba cấp bậc.

Từ nhất chuyển đến tam chuyển là loại bình thường,  đại đa số võ giả tán tu cùng các môn phái thế gia nhỏ đều có.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!