Kì Tài Giáo Chủ

Chương 500: Chỉ bằng ta là Sở Hưu -1




Ba nước trong thiên hạ, Đông Tê là nơi đất đai rộng rãi tài nguyên phong phú nhất, cũng là nơi phồn hoa nhất.

Đại Lương Thành là đô thành của Đông Tề càng là như vậy, kẻ tới người lui rộn ràng, trong thành lộng lầy, vô số cao thủ giang hồ qua lại. Có điều không một ai dám gây chuyện tại đây.

Thân là đô thành của Đông Tề, đây cũng là nơi phòng ngự chặt chẽ nhất, cao thủ quân đội, cao thủ đại nội hoàng cung nhiều vô số. Dám gây chuyện ở đây trừ phi chán sống.

Sở Hưu muốn gặp nhị hoàng tử Lữ Long Quang, đương nhiên không thể nói gặp là gặp được mà phải tìm một người quen trước, chính là tham tướng Phương Trấn Kỳ của Phá Phong Doanh.

Mỗi doanh trong Long Ky Cấm Quân đều là độc lập, phụ trách chấp hành đủ loại sự vụ, thậm chí kể cả đối tượng họ thần phục cũng không giống nhau

Quân doanh của Phá Phong Doanh không phải ở ngoài thành mà nằm trong một phủ đệ trong Đại Lương Thành

Phủ đệ kia có vẻ khá bình thường, chỉ là một đại trạch màu đen trông không có gì nổi bật, bên trên viết ba chữ màu vàng lớn Phá Phong Doanh, đồng thời có ký hiệu hình rồng của Long Ky Cấm Quân. 

Có điều trên con phố bên ngoài Phá Phong Doanh hầu như không thấy võ giả nào qua lại nơi này.

Những võ giả này không phải kẻ ngốc, bọn họ biết nơi này là đâu. Đây là Long Ky Cấm Quân trực thuộc hoàng thất Đông Tề, vạn nhất bất cản trêu chọc phải bọn họ, vậy có chết thế nào cũng không biết.

Sở Hưu gõ cửa lớn, hai Long Ky Cấm Quân thân mặc giáp nhẹ màu đen lập tức tiến tới, đánh giá Sở Hưu, dùng giọng điệu bất thiện hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Phiền các ngươi báo cho. tham tướng Phương đại nhân, cứ nói Sở Hưu tới chơi, hắn sẽ biết ta là ai."

Hai tên Long Ky Cấm Quân kia liếc mắt nhìn nhau, một người đi vào thông báo, một người ở lại bên ngoài giám thị Sở Hưu.

Cũng may thực lực Sở Hưu tương đối mạnh, thể hiện tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên.

Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã sớm bị Long Ky Cấm Quân giam lại thẩm vấn.

Long Ky Cấm Quân trực thuộc hoàng thất, người ngoài tới tìm họ thường không phải chuyện tốt lành gì.

Một lúc lâu sau Phương Trấn Kỳ đi tới, thấy là Sở Hưu không khỏi kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lần trước trong vụ án Tà Cực Tông ở Phi Mã Mục  Trường, Phương Trấn Kỳ đã tiếp xúc khá nhiều với Sở Hưu. Thậm chí nếu không nhờ Sở Hưu, nhị hoàng tử cũng không thể gài bẫy được thái tử.

Có điều lần đó hai bên chỉ hợp tác theo nhu cầu, Sở Hưu vẫn chỉ là người của Quan Trung Hình Đường, lúc này lại thấy Sở Hưu ở đây, Phương Trấn Kỳ thật sự kinh ngạc.

Sở Hưu cuối cùng nói: “Nơi này không tiện, vào trong hãy nói.”

Phương Trấn Kỳ nhíu mày nhưng vẫn mời Sở Hưu. vào một phòng khách hỏi: “Giờ có chuyện gì thì nói đi.”

“Ta muốn gặp nhị hoàng tử.” Sở Hưu trầm giọng nói.

Phương Trấn Kỳ cau mày, vừa định nói gì đấy lại nghe Sở Hưu tiếp tục lên tiếng: “Phương đại nhân đừng cự tuyệt, cũng không cần hỏi ta tìm nhị hoàng tử có chuyện gì. Những lời này ta chỉ có thể nói với nhị hoàng tử, tóm lại là có lợi cho nhị hoàng tử, không có gì hại là được.

Huống hồ nơi này là Đại Lương Thành của Đông Tê. 'Ta dám ra oai tại những nơi khác chứ đâu dám làm càn tại đây. Đã như vậy Phương đại nhân sao phải kiêng kị gì nữa?”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Phương Trấn Kỳ cũng cảm thấy có lý. Sở Hưu chỉ là một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, trong đô thành Đông Tề bọn họ cho dù y có âm mưu gì đi nữa cũng không thể thực hiện được. Cho nên 

Phương Trấn Kỳ suy nghĩ một hồi rồi trực tiếp dẫn Sở Hưu tới gặp nhị hoàng tử Lữ Long Quang.

Lữ Long Quang lúc này được phong làm Lương Vương, đất phong của hắn nằm tại Lương Quận giàu có nhất Tê Quốc. Có điều Lữ Long Quang chỉ phái tâm phúc của mình tới xử lý mọi việc trong đất phong, bản thân vân luôn đi qua đi lại giữa Đại Lương Thành và quân đội. Chuyện này khiến thái tử Lữ Long Cơ hận tới nghiến răng nghiến lợi, cũng kiêng ky không thôi.

Lữ Hạo Xương trước nay chưa từng cưỡng chế Lữ Long Quang đi về đất phong, như vậy đủ chứng minh trong lòng Lữ Hạo Xương hai người bọn họ không có gì khác biệt. Lữ Long Cơ chẳng qua chỉ chiếm cứ danh phận thái tử mà thôi.

Khi gặp lại Sở Hưu, Lữ Long Quang cũng thấy kỳ quái.

Lần trước thấy Sở Hưu, ấn tượng sâu sắc nhất của Lữ Long Quang đối với Sở Hưu là to gan lớn mật và tham lam vô độ.

Khi đó Sở Hưu vẫn chỉ là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, cho dù trong thế hệ trẻ tuổi y đã tương đối xuất chúng, nhưng vẫn chưa tính là người trong giới cao tầng của Quan Trung Hình Đường.

Nhưng chính một Sở Hưu như vậy lại dám bàn điều kiện với nhị hoàng tử Đông Tề hắn, còn mạnh mẽ đoạt được một bộ Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền từ tay hắn. Mức độ to gan này để lại cho Lữ Long Quang ấn tượng rất sâu sắc.

Lúc này thấy Sở Hưu không ngờ lại tới gặp mình, Lữ Long Quang không khỏi tò mò: “Sở Hưu, lần này ngươi tới tìm bản vương là có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi định gia nhập dưới trướng bản vương hay sao?”

Nói thật, nếu Sở Hưu thật sự gia nhập dưới trướng vào mình, Lữ Long Quang cũng rất hứng thú.

Dù sao thực lực và tiềm lực Sở Hưu đều bày ngay đấy, chỉ cần không phải kẻ mù lòa đều có thể thấy được.

Chỉ có điều đối với Lữ Long Quang, so với thực lực và tiềm lực, hắn càng coi trọng thanh danh hiện tại của Sở Hưu hơn.

Đây là tuấn kiệt trẻ tuổi hạng sáu trên Long Hổ Bảng, nếu hẳn có thể chiêu mộ Sở Hưu vào tay mình, đến lúc đó có thể trực tiếp đẩy Sở Hưu ra cho mọi người nhìn. Ngay cả tuấn kiệt trẻ tuổi hạng sáu Long Hổ Bảng còn gia nhập dưới trướng hẳn, nguyện ý làm tùy tùng của hắn, như vậy có phải thể hiện mình rất hiền đức không?

Sở Hưu cuối cùng lắc đầu nói: “Điện hạ nói đùa rồi, Quan đường chủ đối xử không tệ với ta, sao ta lại rưồng bỏ Quan Trung Hình Đường cơ chứ? Sở Hưu ta mặc dù không phải là người tốt nhưng cũng hiểu hai chữ trung nghĩa.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, hứng thú của Lữ Long Quang lập tức giảm đi, hắn nằm ngửa trên ghế Vậy lần này ngươi tới gặp bản vương là định làm gì? Nếu ngươi không nói ra được nguyên nhân vậy tức là trêu chọc bản vương. Ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta đã tốn công tốn sức nhờ Phương tham tướng dẫn ta tới gặp điện hạ đương nhiên là có thứ có thể khiến điện hạ hài lòng rồi

“Ồ? Thứ gì?

Sở Hưu híp mắt nói: “Nếu ta nói ta có thể giúp điện hạ đả kích danh vọng của thái tử, suy yếu thực lực của thái tử. Liệu ngài có hài lòng hay không?”

Nghe Sở Hưu nói vậy Lữ Long Quang lập tức ngồi thẳng người dậy, cau mày nói: “Ngươi muốn giúp bản vương đối phương với thái tử? Vậy ngươi muốn nhận lại cái gì?”

Lữ Long Quang vẫn còn nhớ rất rõ tính cách không lợi không thèm làm của Sở Hưu. Lần trước y lấy những chứng cứ kia ra, Lữ Long Quang cũng phải trả giá là bộ Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền. Giờ Sở Hưu lại muốn gì?