Kì Tài Giáo Chủ

Chương 461: Tiểu nhân đắc chí - 1




 

Cũng là kỳ ngộ nhưng đặt trên mỗi người lại lựa chọn khác nhau. Theo Sở Hưu kẻ nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường kia là loại tầm mắt không cao, không biết điều tự tìm đường chết.

Trong cốt truyện gốc người nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường cũng tính là có năng lực, lợi dụng thân phận của mình gây nên sóng gió không nhỏ trong hai giới Chính Ma.

€òn vị này lại có vẻ quá nhỏ mọn, thực lực chẳng ra sao đã bá đạo khoe khoang trên giang hồ, thật sự không biết cung bắn chim đầu đàn, nhảy nhót trên giang hồ càng nhiều, chết càng nhanh.

Đương nhiên, có lẽ Sở Hưu còn phải cảm tạ tên Trương Sở Phàm này làm việc khoa trương như vậy, nếu không phải hắn chỉ vừa có chút thực lực và kỳ ngộ đã lập tức phách lối khoa trương như thế, vậy đã chẳng bị người có ý đồ truyền tin lại cho Mai Khinh Liên.

Nếu hắn thật sự ẩn nhẫn giấu tài tu luyện tới cảnh giới nhất định đủ để tạo thành dông bão trên giang hồ mới ngóc đầu chui ra, vậy Sở Hưu sẽ gặp nguy hiểm.

Sở Hưu hỏi Tê Nguyên Lễ: “Tê lâu chủ có biết hành tung của đối phương không?”

'Tê Nguyên Lễ nhún vai nói: “Hắn chỉ là hạng tôm tép bất nhập lưu, Phong Mãn Lâu ta đương nhiên không lãng phí lực lượng theo dõi hành tung tỉ mỉ của hắn. Có điều chắc giờ hắn vẫn còn ở Nhạc Bình Quận.

Nếu ngươi cần ta có thể phát động lực lượng Phong Mãn Lâu tìm giúp ngươi. Sẽ nhanh thôi, trong vòng ba ngày sẽ có tin cho ngươi.”

Đối với Phong Mãn Lâu, mặc dù tên Trương Sở. Phàm này luôn mồm tự xưng mình là truyền nhân Ma 'Tâm Đường nhưng theo cảm quan của những thế lực cấp bậc như Phong Mãn Lâu, Côn Luân Ma Giáo luôn là cấm ky. Nếu ai nhận được truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo, vậy trốn còn chẳng kịp, ai lại gióng trống khua chiêng khoa trương như vậy?

Cho nên bất luận Tê Nguyên Lễ hay người buôn tin giang hồ nhận được tình báo về Trương Sở Phàm đều cho rằng Trương Sở Phàm này là hạng tôm tép nhận được chút cơ duyên là quên hết sự đời, cố tình khua môi múa mép gây chú ý, không ai ngờ tên ngu ngốc này thật sự là truyền nhân chính tông của Côn Luân Ma Giáo.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng, lắc đầu nói: “Không cần, ta tự ra tay là được. Tê lâu chủ, phí mua tin lần này là bao nhiêu?”

'Tề Nguyên Lễ khoát tay nói: “Tin tức về hạng tôm tép mà thôi, thứ tiền bạc bình thường cũng mua được thì đáng giá mấy, coi như thôi.”

Nghe Tê Nguyên Lễ nói vậy Sở Hưu cũng không sĩ diện, chắp tay một cái nói với Tê Nguyên Lễ: “Nếu vậy Xin cảm tạ Tê lâu chủ.” 

“Chuyện nhỏ thôi, không cần nhắc tới.” Tê Nguyên Lễ tùy ý khoát tay.

'Trên giang hồ Phong Mãn Lâu vốn là thế lực tuyệt đối trung lập, chỉ lo chuyện làm ăn, có tiền là mua bán được tình báo ở chỗ họ. Với tiềm lực của Sở Hưu, Tề Nguyên Lễ cũng không ngại kết một thiện duyên với y.

Sau khi ra khỏi Phong Mãn Lâu, Đường Nha đứng sau Sở Hưu hỏi: “Đại nhân, giờ ra tay ngay?”

Sở Hưu mặt không biểu cảm gật đầu nói: “Đương nhiên, chậm dễ sinh biến. Lập tức nói cho đám người Quỷ Thủ Vương triệu tập người chuẩn bị động thủ, tiến vào Nhạc Bình Quận.”

Nhạc Bình Quận là một quận nhỏ của Đông Tề, diện tích không lớn cũng không nhỏ, chúng ta đồng loạt ra tay rất dễ khiến hắn bỏ chạy. Cho nên chúng ta tạm thời chia binh, trực tiếp tìm tòi xung quanh Nhạc Bình Quận, sau khi phát hiện mục tiêu không cần cần báo lại hay đợi lệnh của ta, các ngươi trực tiếp ra tay. Nhớ kỹ, sống thì tốt, nhưng chết cũng được.”

Nếu bắt sống được Trương Sở Hàn, Sở Hưu cũng định ép hỏi về truyền thừa Ma Tâm Đường, tốt nhất là cậy được truyền thừa đó từ miệng hắn, vậy Sở Hưu cho. dù là giả cũng thành thật.

Còn nếu không được thì chết cũng chẳng sao, dù sao nếu chết thật, cái danh giả của Sở Hưu cũng thành thật. 

Nhạn Bất Quy gật nhẹ đầu, theo thói quen chuẩn bị ra tay giết người, nhưng lại bị Đường Nha cản lại.

“Ta nói này, ngươi gấp làm gì. Còn chưa hỏi rõ mọi chuyện mà.”

Đường Nha phàn nàn với Nhạn Bất Quy một câu rồi mới quay sang Sở Hưu hỏi: “Đại nhân, Nhạc Bình Quận này đâu phải địa bàn của chúng ta, nếu xảy ra xung đột gì với thế lực võ lâm bản xứ thì sao?”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc lạnh lùng nói: “Mạng của Trương Sở Phàm ta muốn chắc rồi, ai cản thì giết kẻ đó!

Nhạc Bình Quận không có thế lực võ lâm đỉnh cao. trên giang hồ, xảy ra chuyện gì, ta gánh được.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Đường Nha cũng hiểu, sau khi cáo từ lập tức đẫn Nhạn Bất Quy quay người rời khỏi.

Đường Nha rất ưa tính cách quả quyết này của Sở Hưu.

Nếu đã định giết người thì phải thoải mái thống khoái động thủ giết người, cứ cố ky nọ kia, thật bó tay bó chân.

Đi theo cấp trên như vậy mới là đã nghiền, chí ít Đường Nha hết sức hài lòng. 

Trong Bạch Sơn Phủ ở Nhạc Bình Quận, Trương Sở Phàm ngồi trong đại sảnh của đại tộc Lâm gia Bạch Sơn Phủ, có điều hắn lại giọng khách át giọng chủ, ngồi ngất ngưởng trên ghế chủ tại đại sảnh Lâm gia, vắt chéo chân, dáng vẻ vô cùng phách lối.

Tuổi tác Trương Sở Phàm không lớn, chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo anh tuấn, có điều lúc này vẻ phách lối cưồng vọng kia lại chẳng thể che giấu.

Ngày trước khi ở Nhạc Bình Quận Trương Sở Phàm cũng là người có tiếng tăm, dù sao hắn xuất thân tán tu nhưng lại có thể dùng sức lực bản thân lên tới cảnh giới Tiên Thiên khi còn trẻ tuổi. Chuyện này quả thật không dễ, cho nên Trương Sở Phàm mới có tư cách làm môn khách trong An Nhạc Vương Phủ. Dù sao ngày trước khi Khương Văn Nguyên trong thời đỉnh phong, đám A Miêu A Cẩu đừng mong làm môn khách dưới trướng hẳn.

Chỉ tiếc sau này An Nhạc Vương Phủ xảy ra chuyện, Khương Văn Nguyên bị giết, An Nhạc Vương Phủ cũng bị hủy diệt chỉ trong một đêm, Trương Sở Phàm lại thành con chó mất chủ.

Nhưng thật không ngờ trời không tuyệt đường người, Trương Sở Phàm hắn quả nhiên là người có đại khí vận, nhận được cả truyền thừa của Ma Tâm Đường của Côn Luân Ma Giáo thời thượng cổ.

Đúng như suy đoán của Sở Hưu, sau khi nhận được truyền thừa của Ma Tâm Đường, với nhãn lực và kiến thức của hẳn căn bản không biết chuyện này ý nghĩa ra Sao.

Trước đó Trương Sở Phàm chỉ biết Côn Luân Ma Giáo từng xưng bá giang hồ, thực lực rất mạnh, cho nên hắn mới vô thức cho rằng thân phận truyền nhân Ma 'Tâm Đường rất đắt giá, mình cũng thành người có chỗ dựa.

Ngay khi nghĩ mình có chỗ dựa, Trương Sở Phàm bắt đầu gióng trống khua chiêng tuyên dương chuyện này, còn cho rằng thân phận mình rất đáng gờm.

Mặc dù trong mắt các đại phái khác, Trương Sở Phàm này chỉ là hạng tôm tép mà thôi, thậm chí công pháp mà hắn tuyên dương cũng không mấy ai tin tưởng.

Có điều trong Nhạc Bình Quận thanh danh và thực lực Trương Sở Phàm vẫn khá có tác dụng.