Thiên Địa Thông Huyền và Chân Hỏa Luyện Thần, chênh lệch chỉ một cảnh giới mà cách biệt như trời với vực.
Lăng Vân Tử và của giao thủ đã không phải một hai lần, hắn không thể không thừa nhận căn cơ lực lượng của Sở Hưu thật sự rất cường hãn.
Tu luyện cả Chân Hỏa Luyện Thần và chân hỏa luyện thân, có thể nói trạng thái hiện giờ của y là võ giả hoàn thảo nhất.
Tâm hợp với ý, khí hợp với thân, thần hợp với trời.
Cơ thể vô cùng cường đại kết hợp với căn cơ tôi luyện tới đỉnh phong trong cùng cảnh giới, có thể nói Sở Hưu đã có tư cách giao thủ với cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Nhưng sức người có mạnh mấy cũng chỉ có hạn, đối mặt với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế một khoảng thiên địa, Sở Hưu có mạnh hơn nữa cũng chỉ là mạnh hơn người chứ không thể mạnh hơn cả thiên địa!
Lần này Lăng Vân Tử không sử dụng thần binh Thuần Dương, mặc dù Tịch Vân Tử cũng đi theo.
Đối phó với Sở Hưu, một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, nếu hắn còn sử dụng thần binh của Lã Tổ, vậy trận chiến hôm nay cho dù có thắng cũng bị người trong giang hồ chế nhạo.
Sở Hưu cũng chú ý tới điều này, y cười nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo có cần thay binh khí không?”
Lăng Vân Tử thản nhiên nói: “Đối phó với ngươi không cần đổi binh khí.”
Sở Hưu nắm chặt Phá Trận Tử trong tay nói: “Chưởng giáo Lăng Vân Tử không đổi binh khí nhưng hôm nay ta vừa nhận được một thanh ma đao, chưởng giáo là người đầu tiên ta thử đao.
Hôm nay ta đang muốn xem xem thanh ma đao của mình có sắc bén hay không!”
Vừa dứt lời, Sở Hưu đã lập tức xuất đao chém tới.
Gương mặt Lăng Vân Tử vẫn rất lạnh lùng, trường kiếm trong tay hắn tuy không phải thần binh của Lã Tổ nhưng cũng là thần kiếm Thuần Dương truyền thừa qua các đời của Thuần Dương Đạo Môn.
Kiếm quang rời vỏ, chỉ trong chớp mắt trên trời dưới đất tất cả đều bị ánh sáng Thuần Dương bao phủ.
Cho dù diện tích trên đỉnh Côn Luân cực lớn, ánh sáng Thuần Dương vẫn bao phủ phạm vi mười dặm, khí thế mạnh mẽ như vầng mặt trời giữa không trung, hóa thành lĩnh vực bao phủ hoàn toàn Sở Hưu vào bên trong, vạn luồng kiếm quang giáng xuống, uy thế vô cùng khủng khiếp.
Những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khác thấy Lăng Vân Tử xuất thủ đều khẽ gật đầu.
Nói thật, Lăng Vân Tử không kém cỏi như người ta vẫn đồn đại.
Tuy hắn vừa thăng cấp lên Thiên Địa Thông Huyền nhưng tích lũy trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng vô cùng hùng hậu.
Tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, muốn tiến bộ thêm một chút thôi cũng rất khó khăn, kể cả Rama trẻ tuổi nhất ở đây. Tuy thiên phú của hắn cực kỳ xuất chúng nhưng muốn tiến bộ một bước dài trong cảnh giới này cũng là chuyện không thể, vẫn phải như các võ giả khác, dùng thời gian từ từ tích lũy căn cơ lực lượng.
Thân ở trong lĩnh vực Thuần Dương kia, xung quanh là ánh sáng Thuần Dương giáng lâm, tuy kết quả còn chưa tới nhưng Sở Hưu như đưa mình vào vầng mặt trời thiêu đốt, ma khí quanh người y bị ép xuống khu vực xung quanh người một trượng.
Vừa ra tay Lăng Vân Tử đã vận dụng toàn lực, có thể thấy chấp niệm đánh bại Sở Hưu của hắn sâu tới mức nào.
Sở Hưu xuất đao chém ra, thân đao hẹp dài của Phá Trận Tử rung nhẹ.
Tuy nó là ma đao nhưng không có bao nhiêu ma khí, vốn không giống như một thanh ma binh.
Nhưng khi Phá Trận Tử chém xuống, Sở Hưu trực tiếp sử dụng đao thế Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ thiên địa như ngưng đọng lại.
Biểu cảm của Lăng Vân Tử không hề thay đổi, kiếm thế trên tay càng thêm mãnh liệt.
Đương nhiên hắn cũng nhận ra Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Độc Cô Duy Ngã năm xưa, số cường giả vẫn lạc dưới đao này cũng không phải số ít.
Nhưng hôm nay Sở Hưu thi triển đao chiêu này cũng vô dụng!
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm có thể giam cầm một khoảng không gian nhưng không cách nào giam cầm cả thiên địa này, vì đây là lĩnh vực của Lăng Vân Tử, là thiên địa mà hắn hoàn toàn khống chế trong tay!
Nhưng ngay lúc này, cảnh tượng khó mà tưởng tượng nổi lại phát sinh.
Những nơi đao thế của Sở Hưu chém qua, toàn bộ lĩnh vực Thuần Dương đều như bị xé rách, tạo thành một vết thương lớn, vô số lực lượng Thuần Dương tiết ra ngoài.
Kiếm mang vẩy xuống, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm cũng chém ra.
Hai bên va chạm, lập tức tạo ra một vụ nổ kịch liệt, cương khí bộc phát lan ra khắp nơi, thậm chí hình thành một vòng xoáy khổng lồ giữa không trung,
khuấy động phong vân.
Sở Hưu ngăn cản được một chiêu của Lăng Vân Tử cũng không có gì là lạ.
Nếu không có căn cơ lực lượng như vậy, Sở Hưu cũng không dám khiêu chiến Lăng Vân Tử.
Nhưng điều khiến người ta kinh hãi là y lại chém rách lĩnh vực của Lăng Vân Tử!
Tuy mọi người vẫn đồn đại cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế thiên địa, nhưng thật sự khống chế thiên địa là bản lĩnh của thần tiên.
Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chỉ điều động được khoảng thiên địa trong lĩnh vực của bản thân.
Xưa nay chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao thủ, công pháp lĩnh vực của đối phương là chuyện hết sức khó khăn. Phương pháp đơn giản nhất là dùng lĩnh vực đối phó với lĩnh vực, cưỡng ép đánh nát đối phương.
Nhưng có trời mới biết Sở Hưu dùng biện pháp gì mà một đao của y lại có thể chém rách một cái khe trong lĩnh vực của Lăng Vân Tử, khiến cho lực lượng thiên địa bên ngoài tràn vào, chỉ trong chớp mắt ánh sáng Thuần Dương tiêu tan, lĩnh vực cũng vỡ nát.
Lăng Vân Tử không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, sao y chém rách được lĩnh vực của mình?
Đối với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lĩnh vực chỉ là một thủ đoạn tiêu biểu của bọn họ sau khi thăng cấp; cho dù không có lĩnh vực bọn họ vẫn là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí khi chiến đấu với đối thủ cùng cấp bậc, chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rất ít khi sử dụng lĩnh vực.
Trong mắt những cường giả khác lại như toàn bộ thiên địa chia thành ba phần.
Thiên địa bên trái và thiên địa bên phải, ngoài ra là... đao của Sở Hưu!
Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển phối hợp với Phá Trận Tử vô cùng sắc bén, tấn công thẳng về phía Lăng Vân Tử. Uy thế đó đủ khiến cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền coi trọng.
Bất Không hòa thượng ở bên dưới đột nhiên nói: “Đao của hắn rất quen thuộc, Độc Cô Duy Ngã từng sử dụng.”