Trương Đạo Linh khẽ gật đầu như có suy nghĩ, rời khỏi nơi này.
Sau khi Trương Đạo Linh đi khỏi, Trương Thừa Trinh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Phụ thân cũng suy nghĩ vì Thiên Sư Phủ thôi.”
Lão thiên sư quay đầu lại nhìn Trương Thừa Trinh như cười như không nói: “Tới thời điểm này lại biết quan tâm tới phụ thân của mình à?
Yên tâm, ta cũng biết hắn suy nghĩ vì Thiên Sư Phủ, nhưng tên Trương Đạo Linh này còn cần tôi luyện một phen mới được.”
Trương Thừa Trinh đột nhiên hỏi: “Vậy thiên sư đời trước tôi luyện lão thiên sư ngài ra sao?”
Lão thiên sư ngẩn người, cười nói: “Ta không cần tôi luyện, vì trong thời đại đó rốt cuộc ngươi cần mạng hay cần thể diện, đây là chuyện rất dễ lựa chọn.”
Sau khi ra khỏi Thiên Sư Phủ, Sở Hưu quay lại nhìn Long Hổ Sơn. Bây giờ y mới hiểu vì sao rõ ràng Thiên Sư Phủ không có căn cơ thâm hậu như Thuần Dương Đạo Môn, cũng không có truyền thừa xa xôi xuất hiện nhân vật tuyệt thế như Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáo, nhưng vẫn có thể đứng đầu Đạo môn.
Lão thiên sư danh chấn giang hồ nhưng theo y thấy, hắn nhìn rõ, nhìn xa hơn bất cứ ai.
Có những người sống tới vài trăm năm cũng chỉ là uổng phí năm tháng, còn lão thiên sư lại thật sự sáng suốt.
Chỉ cần hắn còn sống, có lẽ Thiên Sư Phủ không thể lên tới vị trí chí tôn trong thiên hạ, nhưng vĩnh viễn không tụt lại phía sau, cũng không lo chuyện truyền thừa tiêu vong.
Sau khi rời khỏi Thiên Sư Phủ, Sở Hưu còn định tới Bái Nguyệt Giáo một chuyến.
Minh Ma và Ẩn Ma có xung đột về lợi ích, trước đó khi nhánh Ẩn Ma còn yếu, hai bên đều bị võ lâm Chính đạo chèn ép, thật ra vẫn có thể liên thủ.
Nhưng bây giờ Sở Hưu dẫn dắt nhánh Ẩn Ma leo lên Côn Luân, thành lập Ma Giáo, trong mắt những người khác hành động này là đối lập với Bái Nguyệt Giáo, hai bên vốn không thể liên thủ.
Nhưng trên thực tế, Sở Hưu lại tự tin có thể thuyết phục Dạ Thiều Nam ra tay, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì chủ nhân của Bái Nguyệt Giáo là Dạ Thiều Nam.
Khi Bái Nguyệt Giáo nghe tin Sở Hưu tới cầu kiến, hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bây giờ trên giang hồ khí thế của Sở Hưu đang rất cường thịnh, khiến cho vô số thế lực Chính đạo kiêng kỵ, thậm chí chuẩn bị đánh lên Côn Luân Sơn. Vào lúc này y lại tới đây làm gì?
Nhưng thân phận của Sở Hưu đang bày tại đó, Đông Hoàng Thái Nhất, Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo và thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đồng loạt ra ngoài nghênh tiếp Sở Hưu.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trêu đùa: “Sở đại giáo chủ, cảm giác làm giáo chủ Ma Giáo ra sao?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Ta thấy rõ giọng điệu trêu chọc của ngươi đấy nhé.
Tuy bây giờ ta chiếm cứ Côn Luân Ma Giáo, nhưng đại đa số võ giả trên giang hồ, thậm chí cả người trong giới Ma đạo đều không cho rằng ta là giáo chủ Ma Giáo, chỉ là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo.
Chỉ có Độc Cô Duy Ngã đại nhân mới xứng với xưng hô như vậy.”
Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo đều kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi. Tên Sở Hưu kia này còn tự biết mình biết người, nhưng nếu ngươi biết vậy sao còn dám chiếm cứ Côn Luân Ma Giáo, tự xưng Ma Chủ? Không sợ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã trở về gây chuyện với ngươi à?
Trước mắt quan hệ giữa hai bên bọn họ có phần vi diệu, cho nên chỉ có thánh nữ Bái Nguyệt Giáo là không hề cố kỵ trêu chọc như vậy, dáng vẻ của Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo đều hết sức nghiêm túc.
Tới lúc gặp Dạ Thiều Nam, Sở Hưu lại vô thức nheo mắt lại.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Dạ Thiều Nam đã nhận được ma chủng.
Bây giờ nhìn lại, tuy hắn chưa luyện hóa hoàn hoàn ma chủng, nhưng đã luyện hóa gần xong.
Lúc này khí tức quanh người Dạ Thiều Nam đã rất khó mô tả bằng ngôn từ, vì Sở Hưu thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của Dạ Thiều Nam.
Rõ ràng Dạ Thiều Nam đang đứng đó nhưng chỉ cần Sở Hưu nhắm mắt lại, y không cảm giác được phía trước có người. Có điều y lại cảm thấy một tồn tại khủng khiếp như vầng trăng sáng nhô cao, vô cùng chói mắt.
Thấy Sở Hưu tới gặp, Dạ Thiều Nam chỉ thản nhiên nói có hai chữ: “Chuyện gì?”
Đây là phong cách của Dạ Thiều Nam, cho nên Sở Hưu cũng nói thẳng: ”Võ lâm Chính đạo định liên thủ san bằng Côn Luân của ta, ta muốn mời Bái Nguyệt Giáo và Dạ giáo chủ xuất thủ.”
Vừa nói xong câu này, Đông Hoàng Thái Nhất đã đáp thẳng: “Không thể nào!”
Tuy Đông Hoàng Thái Nhất rất tán thưởng Sở Hưu, trước đó bọn họ còn hợp tác rất nhiều lần nhưng lần này hắn sẽ tuyệt đối không đứng về phía Sở Hưu.
Từ khi Sở Hưu chọn con đường chiếm cứ Côn Luân Sơn, xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, quan hệ giữa Bái Nguyệt Giáo và Sở Hưu đã trở thành đối lập.
Đối với Bái Nguyệt Giáo, uy hiếp của Sở Hưu ngang hàng với võ lâm Chính
đạo.
Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo cũng cười lạnh nói: “Sở đại nhân tính toán hay nhỉ.
Rõ ràng là người quá ngông nghênh nên mới bị võ lâm Chính đạo vây công, bây giờ lại định kéo cả Bái Nguyệt Giáo chúng ta xuống nước.
Bái Nguyệt Giáo chúng ta ra tay có được cái gì? Chẳng phải công dã tràng, người được lợi cuối cùng vẫn là Sở Hưu ngươi mà thôi!”
Sở Hưu hỏi Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo: “Xin hỏi đại tế ti, bây giờ Bái Nguyệt Giáo và Côn Luân Ma Giáo ta, ai mạnh ai yếu? Tương lai là ai mạnh ai yếu?”
đệ tử Bái Nguyệt Giáo ngạo nghễ nói: “Đương nhiên Bái Nguyệt Giáo chúng ta mạnh hơn! Một mình giáo chủ có thể đối đầu với chí cường giả trong thiên hạ!”
Đông Hoàng Thái Nhất ở bên cạnh bĩu môi khinh thường.
Trước đó Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo luôn nói hắn nịnh nọt giáo chủ, bây giờ thì ngươi có khác gì?
Nhưng khi nói tới tương lai, Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo lại dừng một chút!
Tương lai thì hắn không dám nói vì Sở Hưu mới quật khởi bao lâu? Cho dù hiện tại có Dạ Thiều Nam, Bái Nguyệt Giáo rất mạnh, nhưng ai dám chắc chắn về tương lai kia chứ? Dù sao tốc độ quật khởi của Sở Hưu quá kinh khủng
Nhưng Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo vẫn mạnh miệng: “Cho dù trong tương lai, Bái Nguyệt Giáo ta vẫn có anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chắc chắn cũng không yếu!”
Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo lập tức nghẹn lời, nếu tính tới nói năng đàm luận, hắn chỉ ở trong Bái Nguyệt Giáo tập trung nghiên cứu cổ trùng chú thuật, chắc chắn không bằng Sở Hưu suốt ngày đấu võ mồm với người khác.
Ngay lúc Đông Hoàng Thái Nhất định nói thêm gì đó, Sở Hưu lại nhìn sang phía Dạ Thiều Nam nói: “Thật ra nói nhiều như vậy nhưng Bái Nguyệt Giáo cũng không có lý do gì buộc phải xuất thủ.
Nhưng bên phía ta có một chuyện, chắc chắn Dạ giáo chủ sẽ rất hứng thú.
Ta lại giết một vị thần tướng của Thiên Môn, e là đến lúc đó Quân Vô Thần cũng xuất thủ. Dạ giáo chủ có hứng thú tới xem không?”