Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta đã nói rồi, bao năm qua lão thiên sư không có hành động gì quá nóng vội, nếu không chắc chắn trăm phần trăm, ngài sẽ không ra tay.
Bái Nguyệt Giáo ở Tây Sở, cách Thiên Sư Phủ không xa, Thiên Sư Phủ có thể bỏ qua cho Dạ Thiều Nam, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho Sở Hưu ta ư?”
Lão thiên sư trừng mắt nói: “Nếu ngươi đã nhận định ta sẽ không xuất thủ, ngươi còn tới Thiên Sư Phủ của ta làm gì? Như vậy chẳng phải vẽ vời cho thêm chuyện à? Ngươi không sợ chọc giận ta, ta cũng tới Côn Luân Sơn gây chuyện với ngươi à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta chỉ nhận định là lão thiên sư sẽ không xuất thủ, nhưng bây giờ người chấp chưởng Thiên Sư Phủ không phải lão thiên sư. Ta chỉ không muốn thấy Thiên Sư Phủ bị người khác mê hoặc thôi.”
Lão thiên sư vuốt chòm râu, ánh mắt nhìn Sở Hưu đã hiện lên sắc thái lạ.
Nếu lần này Sở Hưu tới đây không phải hư trương thanh thế, vậy tiểu tử này hiểu lòng người tới mức đáng sợ.
Mấu chốt là, y mới bao nhiêu tuổi?
Tuy tới tuổi của lão thiên sư cũng biết tuổi tác không phải tất cả. Có những người sống cả đời mà vẫn là loại ngu ngốc dốt nát, nhưng chứng kiến người trẻ tuổi trước mặt có thể khuấy động phong vân lớn đến vậy, lão thiên sư vẫn khó nén nổi kinh ngạc trong lòng.
Lão thiên sư vô thức nhìn sang phía Trương Thừa Trinh, cũng may, Trương Thừa Trinh không có cảm xúc ghen tị hay chán nản gì, đạo tâm vẫn rất vững vàng.
Đối với Trương Thừa Trinh, hắn có đạo riêng của mình, Sở Hưu có uy phong cỡ nào cũng không phải con đường mà hắn muốn đi.
Đúng lúc này lại có người đẩy cánh cửa tiểu viện của lão thiên sư.
Trương Đạo Linh vội vàng đi tới, khi thấy Sở Hưu đang ở đây hắn lập tức cả kinh, chỉ vào Sở Hưu, kinh ngạc tới không nói nên lời.
Đang trong tông môn nhà mình, đương nhiên Trương Đạo Linh không phóng thích năng lực cảm giác tới mức lớn nhất. Cho nên hắn chỉ cảm thấy trong sân của lão thiên sư có người, còn tưởng là đệ tử khác tới thỉnh giáo võ đạo từ lão thiên sư, không ngờ lại là Sở Hưu!
Khoảnh khắc này Trương Đạo Linh cũng không biết nên nói gì cho phải, khiến Sở Hưu nằm lại tại đây? Hình như lần này hắn về đây là để hỏi vấn đề này.
Chẳng lẽ lại chào hỏi Sở Hưu?
Lúc này Sở Hưu lại nhìn lão thiên sư mỉm cười: “Nhìn kìa, có người mang ý kiến khác đến rồi. Chắc là Trương đạo trưởng mang theo thái độ của Thuần Dương Đạo Môn đến đây.
Nhưng ta tin lão thiên sư sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất, ta không làm phiền nữa.”
Lão thiên sư gật nhẹ đầu, chậm rãi nói: “Không định nếm thử cơm chay của Thiên Sư Phủ ta à?”
Sở Hưu lắc đầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mang chút vẻ tanh máu: “Không được, con người ta vốn ưa ăn thịt.”
Sau khi Sở Hưu xuống núi, Trương Đạo Linh mới cau mày: “Lão thiên sư, ma đầu Sở Hưu kia tới đây làm gì?”
Lão thiên sư tức giận nói: “Ngươi về làm gì thì hắn tới làm chuyện đấy.
Bên phía các ngươi còn chưa động thủ thì người ta đã biết tin rồi.
Sao nào, trước khi giết người còn định khách khí với ngươi ta, ta chuẩn bị rút đao, ngài đỡ này?”
Nói xong lão thiên sư cũng lắc đầu, võ giả thế hệ này không trải qua thời loạn, đúng là thủ đoạn hơi kém.
Trong mắt người ngoài thì Trương Đạo Linh là người chấp chưởng uy nghiêm công chính của Thiên Sư Phủ, nhưng trước mặt lão thiên sư hắn vẫn là tiểu đạo đồng năm xưa, bị lão thiên sư khiển trách cũng không lên tiếng.
Thật ra chuyện này không liên quan gì tới hắn, là bên phía Thuần Dương Đạo Môn chủ quan, để lộ tin tức cho các thế lực nhỏ, ai biết chỗ bọn họ có do thám của Ma đạo hay không.
Nhưng Trương Đạo Linh vẫn không phản bác mà chỉ trầm giọng nói: “Vậy thưa lão thiên sư, lần này rốt cuộc chúng ta có ra tay hay không?”
Lão thiên sư thở dài nói: “Còn ra tay cái gì nữa? Sở Hưu đã tìm tới cửa rồi, ngươi thấy thái độ của hắn có giống sợ hãi không?”
“Vạn nhất hắn chỉ phô trương thanh thế thì sao?”
Lão thiên sư híp mắt nói: “Tuy ta đã già nhưng mắt còn chưa mờ đâu.
Cho dù vạn nhất tiểu tử này diễn kịch tốt, hư trương thanh thế lừa gạt cả ta, vậy cũng không sao.
Lần này nhiều tông môn Chính đạo xuất thủ như vậy, với uy thế của Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo, còn cả Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, ngươi tưởng bọn họ kém lão già ta đây? Kém một mình Thiên Sư Phủ ta à?
Thiên Sư Phủ đi hay không đi cũng chẳng có tác dụng mấu chốt gì, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đã cũng không phải Thiên Sư Phủ ta.”
Trương Đạo Linh nói: “Nhưng nếu Sở Hưu kia không chịu nổi khiến cho Ma Giáo bị hủy diệt, Thiên Sư Phủ ta lại không ra tay trong trận chiến lần này, liệu có ảnh hưởng tới tiếng tăm của Thiên Sư Phủ không?”
Lão thiên sư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ: “Đồ ngốc!
Ngươi không biết đường mang theo một số người mai phục xung quanh Côn Luân Ma Giáo à?
Nếu Sở Hưu chống cự được, ngươi cứ coi như dẫn người tới Côn Luân ngắm cảnh thôi.
Nếu Sở Hưu không chống được, ngươi cũng lên Côn Luân Sơn, thu dọn tàn cuộc.
Dù sao chỉ cần ngươi xuất hiện, ai quan tâm ngươi có bỏ công bỏ sức hay không?”
Trương Đạo Linh nghe vậy trợn tròn hai mắt, hắn chần chừ nói: “Nhưng làm vậy chẳng phải Thiên Sư Phủ chúng ta đoạt công lao của người khác à? Rõ ràng là không bỏ công sức nhưng tới phút cuối lại muốn chia chác tiếng tăm.”
Lão thiên sư thở dài lắc đầu nói: “Đạo Linh à, mấy năm qua ngươi quản lý Thiên Sư Phủ rất tốt, thậm chí trong một số chi tiết ngươi còn làm tốt hơn lúc lão già ta đây chấp chưởng Thiên Sư Phủ.
Nhưng ngươi có biết vì sao bao năm qua ta vẫn không giao hết đại quyền của Thiên Sư Phủ cho ngươi không?”
Trương Đạo Linh cúi đầu nói: “Là đệ tử làm việc chưa đủ xuất sắc, không đạt tới kỳ vọng của lão thiên sư.”
Lão thiên sư lắc đầu nói: “Không, ngươi rất xuất sắc, nhưng ngươi lại quá xuất sắc, ta không giao đại quyền của Thiên Sư Phủ cho ngươi là vì ngươi chưa đủ vô sỉ!”
Trương Đạo Linh ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn lão thiên sư.
Lão thiên sư điềm nhiên nói: “Sống trên giang hồ, không được lợi thì sẽ bị thiệt.
Ngươi cần thể diện cho nên ngươi không thể làm gì quá đáng, ngươi không chịu thiệt thì ai chịu thiệt?
Các trưởng bối truyền đạo thụ nghiệp giải đáp nghi hoặc cho ngươi, đơn giản là muốn hậu thế trưởng thành bình an.”
Nói đoạn, lão thiên sư còn vỗ vai Trương Đạo Linh.
Nhìn Trương Đạo Linh, lão thiên sư trầm giọng nói: “Lúc nào ngươi mới phát
hiện trong cảm nhận của ngươi an nguy của tông môn cao hơn hết thảy, cao hơn thứ tiếng tăm mà ngươi nghĩ, cao hơn thể diện của mình; lúc đó ta mới yên tâm giao lại vị trí này cho ngươi.”