Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1409: Thiên Môn phiền phức 2




 Có điều, chính loại cạnh tranh này dẫn tới quan hệ giữa các thần tướng Thiên Môn không hề tốt. 

 Gặp chuyện như vậy, bọn họ đứng xem trò hay đã là không tệ rồi, làm gì có chuyện tới giúp? 

 “Lâm Thương Long, theo ta tới Tây Côn Luân một chuyến, ngăn cản La Thần Quân.” 

 Nói đoạn, Đệ Ngũ Xích Tùng trực tiếp dẫn Lâm Thương Long đuổi theo La Thần Quân. 

 Sau khi hai người đi khỏi, Huyết Vô Lệ nhìn mọi người cười khà khà nói: “Ta thấy ấn đường của cái tên lỗ mãng La Thần Quân đã biến thành màu đen. Lần này hắn đi e là lành ít dữ nhiều. 

 Chư vị, nếu ai có hứng thú với chức vị thần tướng có thể thử một phen.” 

 Mọi người ở đây thần sắc khác nhau. 

 Trong Thiên Môn có không ít võ giả thực lực Chân Hỏa Luyện Thần nhưng vị trí thần tướng lại chỉ có chín. 

 Nói chính xác hơn là chỉ có tám, không ai dám nhòm ngó vị trí của Đệ Ngũ Xích Tùng. 

 Cho nên không ít người đang trông mong cái chết của La Thần Quân. 

 Lúc này trước Long Môn Quan của Tây Côn Luân, Chử Vô Kỵ đang chỉ huy một số võ giả nhánh Ẩn Ma sửa chữa Long Môn Quan. 

 Sở Hưu lên Côn Luân, dựng lại lá đại kỳ của Ma đạo, đây là chuyện lớn bằng trời, truyền tới giang hồ còn làm dấy lên từng đợt sóng gió. 

 Nhưng đối với Ma đạo, đây lại là hy vọng được hưng thịnh. 

 Trước đó Ma đạo suy thoái, một số võ giả tán tu Ma đạo sống rất thê thảm. 

 Những tông môn Minh Ma như Bái Nguyệt Giáo thì không phải ai cũng có thể gia nhập. 

 Còn gia nhập vào nhánh Ẩn Ma thì bên nhánh Ẩn Ma mạnh ai người nấy đánh, lại không mạnh mẽ mấy, không thể che chở cho bọn họ. 

 Nhưng bây giờ lại khác, Sở Hưu gây dựng lại Ma Giáo trên Côn Luân Sơn, điều này tương đương với một ngọn hải đăng thu hút vô số võ giả Ma đạo gia nhập dưới trướng. 

 Thái độ của Sở Hưu đối với những người này là ai đến cũng không cự tuyệt. 

 ĐƯơng nhiên những người này có mạnh có yếu, có người thiên phú tốt cũng có người thiên phú kém, Sở Hưu không thể đối xử như nhau được. 

 Cho nên sau khi bọn họ đến Côn Luân Sơn lại được phân loại, cũng như Côn Luân Ma Giáo, thành lập các đường khẩu, phân chia các võ giả bên dưới. 

 Long Môn Quan là mặt mũi của Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên phải sửa 

 chữa cẩn thận hơn. Cho nên nhiệm vụ của Chử Vô Kỵ là tạm thời trấn thủ tại Long Môn Quan. 

 Dù sao cũng phải phái võ giả trực hệ của nhánh Ẩn Ma tới trấn thủ Long Môn Quan mới được, lại còn phải đủ phân lượng. 

 Mai Khinh Liên là nữ nhân, theo lời cô nàng, các ngươi nỡ để một đại mỹ nhân thướt tha như ta ngày ngày phải ra mặt hay sao? 

 Lục Giang Hà cũng được, nhưng hắn không đáng tin cậy, khéo người ta còn chưa lên Côn Luân Sơn đã bị hắn dọa cho chạy mất. Cho nên chỉ có Chử Vô Kỵ là thích hợp nhất với vị trí này. 

 Trước mắt tin tức vừa lan truyền, trừ một số võ giả Ma đạo bên phía Tây Vực đang tìm tới, võ giả Ma đạo trong khu vực Trung Nguyên còn chưa xuất hiện. Cho nên thời gian thời gian này Chử Vô Kỵ rất thoải mái, chuyện cần làm mỗi ngày là ngồi ghế giám sát. 

 Đúng lúc này, Chử Vô Kỵ bỗng ngồi bật dậy, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị. 

 Phía xa một thân hình khôi ngô mặc chiến giáp đang đi về phía Long Môn Quan, khí thế cường đại ngưng thực, không ngờ cũng là một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. 

 Hơn nữa Chử Vô Kỵ có thể thấy đối phương tới không có ý tốt. 

 Chử Vô Kỵ không nhận ra La Thần Quân, sau lần La Thần Quân bị dọa bỏ chạy, đã rất lâu rồi hắn không xuất hiện trên giang hồ. 

 Nhưng bây giờ một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khí thế hung hăng xuất hiện trước Long Môn Quan, có ngu ngốc đến đâu cũng biết chắc chắn đối phương tới gây chuyện. 

 Chử Vô Kỵ vung tay, để những võ giả khác trốn sang một bên, hắn đứng ra trầm giọng nói: “Không biết vị bằng hữu này đến Ma Giáo ta có chuyện gì?” 

 La Thần Quân liếc nhìn Chử Vô Kỵ một cái, ánh mắt như đang nhìn con giun cái dế, khiến Chử Vô Kỵ cảm thấy rất không tự nhiên. 

 “Thằng nhãi Sở Hưu đâu?” 

 Vừa nghe xưng hô này Chử Vô Kỵ đã biết đối phương tới gây chuyện. 

 Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Rốt cuộc ngươi là người của môn phái nào? Tưởng Ma Giáo chúng ta vừa lên Côn Luân Sơn, căn cơ bất ổn là có thể tùy tiện ức hiếp hay sao?” 

 La Thần Quân cười lạnh hai tiếng, không nói hai lời trực tiếp xuất quyền đánh về phía Chử Vô Kỵ! 

 Chử Vô Kỵ vốn không ngờ La Thần Quân đột nhiên xuất thủ như vậy. 

 Trong lúc vội vàng, lưỡi nguyệt nhận lấp lóe ánh trăng đưa ngang trước người. Rõ ràng đang là giữa trưa nhưng lại có ánh trăng phủ xuống bảo hộ Chử Vô Kỵ bên trong. 

 Hắn không biết chi tiết về La Thần Quân nên chỉ có thể chọn cách an toàn một chút, tạm thời phòng thủ. 

 Nhưng La Thần Quân liên tiếp xuất quyền, rõ ràng trên không trung không có dị tượng gì nhưng một khắc sau Chử Vô Kỵ lại cảm thấy như đặt mình trong Đao Phong Luyện Ngục, khi kình cuồng bạo bao phủ lấy hắn, xé rách ánh trăng bảo vệ hắn. 

 Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh trăng quanh người Chử Vô Kỵ vỡ vụn, hắn lập tức cảm thấy một luồng lực lượng vô song hàng lâm, thân hình không nhịn được bay ngược ra ngoài. 

 Một khắc sau, tay Chử Vô Kỵ niết ấn quyết, giữa không trung ánh trăng đỏ máu hiển hiện, lưỡi nguyệt nhận trong tay hắn múa lên không trung, mang theo khí thế sắc bén vô biên chém về phái La Thần Quân. 

 Cùng lúc đó, trăng máu giữa không trung cũng trút xuống khí huyết sát vô biên, hóa thành một vầng huyết nguyệt hàng lâm, chém về phái La Thần Quân! 

 La Thần Quân cười lạnh một tiếng, hắn không để những võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường trên giang hồ vào mắt, yếu, quá yếu! 

 Tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt xung quanh Chử Vô Kỵ như dâng lên từng bức tường vô hình, lực lượng cường đại vặn nát tất cả, hơn nữa còn không ngừng thu nhỏ. 

 Nguyệt nhận và trăng máu chém lên bức tường vô hình kia chỉ tạo thành từng tiếng va chạm, nhưng không cách nào phá hủy nó. 

 Thậm chí Chử Vô Kỵ còn phát hiện dưới bao phủ của bức tường kia, thậm chí hắn còn không thể vận dụng lực lượng thiên địa! 

 Lĩnh vực! 

 Dù sao Chử Vô Kỵ mới bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần không lâu, cho dù chiến lực của hắn không yếu nhưng đối mặt với một vị thần tướng Thiên Môn vẫn bị áp đảo tới mức không có sức hoàn thủ. 

 Những võ giả Ma đạo xung quanh đều bị hù dọa, một số người nhanh nhạy 

 vội vàng chạy lên đỉnh núi báo cáo. 

 Trước đó bọn họ còn cảm thấy Côn Luân Sơn hùng vĩ như vậy là chuyện tốt, bây giờ mới thấy đúng là lừa gạt.